Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường

Chương 1.2

Trên đỉnh núi cao ngất, một nam tử thanh tú đang đứng trên vách núi. Dưới chân hắn, ngoại trừ biển mây phiêu hốt(1) bất định, còn có sơn cốc sâu không thấy đáy. Chứng kiến cảnh sắc mộng ảo như thế, nam tử nở nụ cười. Chính mình đã sống ở đây lâu như vậy, như thế nào lại chưa từng nghĩ đến xuống đáy cốc hảo hảo xem một phen? Sơn cốc ngầm được người đời gọi là “Tuyệt mệnh” này, đến tột cùng là địa ngục trần gian? Hay chính là thiên đường?

Nam tử cứ đứng như vậy thật lâu, nhìn xem cảnh sắc phương xa thay đổi thất thường, cảm thụ ngọn gió mát tuyệt đỉnh trong lễ rửa tội. Đây là việc mà nam nhân sau khi giết người thích làm nhất, bởi vì gió mát có thể thổi tan mùi huyết tinh buồn nôn còn đọng lại trên thân thể hắn. Tuy đã sớm quen với chuyện tinh phong huyết vũ, cũng đã sớm quen cái cảm giác máu tươi chảy xuống từ chỉ gian(2), nhưng thứ duy nhất có thể làm hắn thanh tỉnh những suy nghĩ chính là ngọn gió tuyệt đỉnh độc nhất vô nhị này.

Sau lưng hắn, một thân ảnh đang dần tới gần. Tại thời điểm bòng dáng chỉ còn cánh nam tử khoảng mười mét, nam tử trong nháy mắt đã rút ra vũ khí bên hông, trường tiêu tinh tế nháy mắt bỗng lộ ra mũi kiếm sắc bén, hướng tới cước bộ đang dần đi đến.

“Ha ha, ngươi tiểu tử này, lại như thế…” Theo tiếng bước chân, người tới là một nam nhân trung niên gần bốn mươi, nụ cười trên mặt làm cho người ta e sợ.

“Lạc Thường, thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn mưu sát sư phụ sao?” Nam nhân ngừng cước bộ, nhìn nam tử đang đứng bên vách núi.

Đúng vậy. Nam tử ước chừng hơn hai mươi tuổi này, chính là Ngạn Lạc Thường. Ngạn Lạc Thường nhẹ nhàng theo vách núi bên cạnh nhảy xuống, chuỗi chuông treo bên hông thỉnh thoảng phát ra tiếng vang “linh linh”, vừa vặn đáp xuống trước mặt nam nhân kia.

“Sư phụ lại nói cái gì, Lạc Thường sao dám thương tổn sư phụ…” Ngạn Lạc Thường thu lại lưỡi kiếm sắc bén, đem tiêu trở về bên hông.

“Ân, không uổng công ta đối với ngươi một phen đề bạt. Đi thôi Lạc Thường, lần này chủ nhân đã hạ mệnh lệnh…” Nam nhân xoay người bước chậm, hướng gian phòng nhỏ trên núi mà đi đến. Ngạn Lạc Thường cũng theo sát phía sau.

Vị nam nhân hơn bốn mươi tuổi này là sư phụ của Ngạn Lạc Thường-Lãnh Sát. Người nam nhân này, đem hắn ra khỏi cô độc, cũng đẩy hắn xuống vực sâu khác…….

Ngày đó, Ngạn Lạc Thường tựa trước mộ cha, lẳng lặng làm bạn bên cạnh cha, đúng lúc được Lãnh Sát chứng kiến.

“Tiểu tử, ngươi ở đây làm gì?” Lãnh Sát rất ngạc nhiên. Tiểu tử quì trước mộ này có hay không chú ý đến mình đã ngây người ở trong mưa vài canh giờ rồi.

“Không có gì…” Ngạn Lạc Thường nhàn nhạt trả lời, không biết đại thúc trước mắt đột nhiên đến là có mục đích gì.

“Tiểu tử, người đã chết, ngươi còn ngồi ngốc ở chỗ này làm gì?” Lãnh Sát chỉ chỉ mộ bia, rồi lại nhìn nhìn Ngạn Lạc Thường.

“Vậy cũng không có gì liên quan tới ngươi, đã không liên quan, thì mau đi đi.” Ngạn Lạc Thường đối với Lãnh Sát đang chỉ chỉ vào cha thì cảm thấy sinh khí, ánh mắt trở nên dị thường hung ác.

Chứng kiến ánh mắt của Ngạn Lạc Thường, Lãnh Sát không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Tuổi còn nhỏ mà đã có thể quyết đoán như thế, hảo hảo bồi dưỡng tương lai tất thành công “Ha ha, tiểu tử, ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?”

“Đi? Đi nơi nào?” Ngạn Lạc Thường bị lời nói của nam nhân dọa sợ.

“Ngươi ở nơi này, bất quá cũng không còn thân nhân?” Lãnh Sát nhìn nhìn Ngạn Lạc Thường. Ngạn Lạc Thường ánh mắt thoáng tối xuống, nhẹ gật đầu.

“Đã như vậy, có nguyện ý theo ta bái sư, theo ta trở về?”

“Bái sư?” Ngạn Lạc Thường bị lời nói của nam nhân hấp dẫn. Hắn…nguyện ý dẫn ta trở về, cho ta trở thành đệ tử của hắn? Mặc dù trong lòng có chút bất an, nhưng Ngạn Lạc Thường giờ đã là một người cô độc, thời khác này thật sự rất hy vọng có người có thể làm bạn với hắn.

“Ngươi…muốn ta làm đồ đề của ngươi?”

“Ân, tiểu tử. Bất quá là đồ đệ của ta cũng không phải dễ dàng. Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

Lãnh Sát cất đi mặt nạ ôn nhu, trở về biểu tình âm lãnh vốn có “Ngươi có thể sát nhân?”

Sát…sát nhân?  Ngạn Lạc Thường nghe từ đó, chân không khỏi mềm nhũn ra “Ngươi…ngươi là…”

“Ha ha, ta là sát thủ. Tiểu tử, có bái sư hay không là nguyện ý của ngươi. Nhưng nói thật, ngươi là một tiểu tử không có bản lãnh gì, làm sao có thể tìm đường sống?”

“Dù cho như vậy, ta cũng không muốn giết người.” Ngạn Lạc Thường nghiêng đầu, không muốn chứng kiến đại thúc trước mắt nhìn mình với loại ánh mắt đó. Hảo lãnh… Làm cho thân thể hắn không ngừng run rẩy.

“Hừ, giết người thì có cái gì không tốt? Những người bị ta giết, đều là những tên lòng dạ hiểm độc. Chính ngươi nên ngẫm lại, trên thế gian này, người tốt có bao nhiêu? Không phải đều bị những kẻ xấu dẫm nát dưới lòng bàn chân, sống không bằng chết hay sao?”

Nghe được lời Lãnh Sát một phen, Ngạn Lạc Thường nhớ tới cha. Đúng vậy, đại thúc nói cũng có điểm không sai. Cha tốt với mọi người như vậy, không chỉ bị đám “người tốt” kia hại chết, còn có cả tộc nhân, rõ ràng không làm sai gì, lại bị đầu độc hại chết. Nghĩ tới đây, Ngạn Lạc Thường không khỏi nắm chặt tay.

Chứng kiến biểu tình Ngạn Lạc Thường so với vừa rồi càng thêm hung ác vài phần, Lãnh Sát cảm thấy thật thú vị. Nội tâm hài tử này chứa cừu hận khó có thể tưởng tượng được, đúng là có đủ tố chất của một sát thủ. Hơn nữa, nhìn thân hình tiểu tử này, tuyệt đối là có năng khiếu luyện võ.

“Thế nào? Có nguyện ý hay không?”

“…Hảo…Ta bái ngươi làm thầy.” Lạc Thường đi đến trước mặt nam nhân, quì xuống, hai tay ôm thành quyền “Ta Ngạn Lạc Thường hôm nay bái tiên vi sư. Sư phụ ở trên, nhận của đồ nhi một lạy.”

Không sai, chính mình hiện nay cái gì cũng đều không có. Chính mình phải mạnh mẽ, phải đi gặp đám người kia đòi lại mối nợ, vì cha, vì tất cả tộc nhân mà báo thù! Ngạn Lạc Thường trong lòng âm thầm thề, vô luận phải làm gì, chính hắn phải trở nên mạnh mẽ, vì Tây Nạp tộc vô tội đòi lại công đạo.

Nhìn Ngạn Lạc Thường chăm chú như thế, Lãnh Sát không khỏi bật cười “Ân. Đồ nhi ngoan, mau đứng lên. Từ nay về sau ngươi theo vi sư học võ công, tương lai tất có chỗ thành.” Lãnh Sát nâng Ngạn Lạc Thường nhỏ bé đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên đầu gối hắn.

“Lạc Thường, ngươi phải nhớ kĩ, đã bái ta làm sư, từ nay về sau nhất định phải nghe theo lời ta. Hiểu chưa?”

“Vâng, Lạc Thường hiểu.”

“Rất tốt. Sư phụ mang ngươi về nhà…”

Từ đó về sau, Ngạn Lạc Thường mỗi ngày đều bị Lãnh Sát nghiêm khắc huấn luyện. Tại nơi tràn đầy đố kị, cừu hận, dục vọng giang hồ này, hắn chính mình bắt đầu kiếp sống của một sát thủ…

(1): lửng lơ

(2): ngón tay giữa
Bình Luận (0)
Comment