Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường

Chương 10

Ngạn Lạc Thường nghĩ nếu là trang chủ phu nhân, mình thân làm khách nhân cũng nên đến bái phỏng một chút, liền đi theo phía sau. Càng đến gần, cuối cùng khi nhìn xuyên qua bóng cây, Ngạn Lạc Thường không thể tin vào mắt mình nữa. Một nam tử trẻ trung khoảng hơn hai mươi tuổi, cái bụng nhô cao hơi lộ ra, đang ôn nhu xoa đầu Mộ Hạ.

Hắn…Hắn là mẫu thân của Mộ Hạ? Không thể nào! Là nam a~, đích thị là nam nhân. Như thế nào lại…Chẳng lẽ hắn là…..Trong lòng không ngừng suy đoán, Ngạn Lạc Thường càng lúc càng tiến lại gần người nam nhân kia.

Nam nhân nhìn nhi tử chạy đến, đầu đầy mồ hôi, ôn nhu xoa đầu nó “Hạ nhi, ngươi ở chỗ nào? Như thế nào vừa mới xoay người một cái đã liền không thấy tung tích ngươi đâu nữa?”

“Nương, người đừng nóng giận. Phụ thân nói sinh khí đối cục cưng sẽ không tốt. Hạ nhi dẫn Lạc ca ca đi xem tiểu viện. Lạc ca ca hôm nay mới đến, ta muốn dẫn hắn đi nhìn xung quanh a~”  Mộ Hạ vừa nói vừa kéo Ngạn Lạc Thường đến trước mặt mẫu thân.

Nhìn tiểu nhi tử của mình, Hạ Thanh Minh bất đắc dĩ cười cười. Tiểu Mộ Hạ này như thế nào lại giống hệt cha hắn, giỏi khua môi múa mép với mình. Lại nhìn qua nam tử Mộ Hạ kéo đến, Hạ Thanh Minh đột nhiên cảm thấy như đã từng quen biết, không, là loại hương vị của hoài niệm “Nhĩ hảo…Thực xin lỗi, Hạ nhi đã phiền toái ngươi…”

“Không…không có…” Tới gần hơn, quả nhiên là một mĩ nhân. Tóc dài phiêu dật buông xõa sau lưng, y phục màu tím phớt tỏa ra một tầng mùi hương nhàn nhạt. Tuy nhìn qua cái bụng luôn rất bất tiện, nhưng vẫn không thể phủ nhận hắn thực sự là một mĩ nhân.

“Ta là Hạ Thanh Minh, là cha của Mộ Hạ. Ngươi là….”

“Ngạn Lạc Thường…”

“A, ngươi chính là đệ muội mà Phàm Vũ nhắc tới?” 

Nghe Mộ Lăng Phi nói Yến Phàm Vũ đã tìm được một người nam nhân, không ngờ lại xinh đẹp đến như vậy. Nghe được hai chữ “đệ muội”, Ngạn Lạc Thường không khỏi sinh khí. Yến Phàm Vũ chết tiệt, nói cái gì vớ vẩn, dám kêu mình là tình nhân của y. Được lắm, xem ra mình phải giả trang thành nhân vật nữ tính rồi. Nghĩ tới đây, Ngạn Lạc Thường hận đến ngứa răng. (=)))

“Ha ha, ngươi cùng Hạ nhi đi dạo chắc cũng mệt rồi, không bằng đến chỗ ta uống chút trà.”

“…Đã quấy rầy.” Ngạn Lạc Thường lẳng lặng đi phía sau Hạ Thanh Minh. Theo như hắn vừa xác định, Hạ Thanh Minh này quả thật là Tây Nạp tộc nhân như trên giang hồ đồn đại. Nguyên lai hắn cứ tưởng rằng chỉ là để phô trương thanh thế, không nghĩ tới lại là thật. Nội tâm hắn vạn phần kích động cùng cao hứng, không nghĩ tới trong biển người mênh mông lại có thể gặp được người cùng tộc ở nơi này.

Trong phòng Hạ Thanh Minh có trồng mấy bồn tâm tiện lan, bài trí theo hình chữ thập, tỏa ra bốn hướng. Đây là truyền thống của Tây Nạp tộc. Tâm tiện lan là biểu tượng cho lòng trung thành và tôn kính, hắn bài trí theo bốn hướng là để tỏ lòng thành kính đối với tứ thần của tứ phương. Những tập quán này từng chút một hiển hiện rõ, Hạ Thanh Minh đích thị là Tây Nạp tộc nhân.

Hạ Thanh Minh mỉm cười nâng chén trà đưa tới “Thế nào? Vì cái gì lại ngắm nhìn xung quanh lâu như vậy?”

“Cái kia…Ta có thể gọi ngươi là Thanh Minh?”

“Ha ha, đương nhiên có thể. Có chuyện gì sao?”

“Ngươi thực là Tây Nạp tộc nhân?”

Sắc mặt Hạ Thanh Minh có chút cứng ngắc “Ân…Ngươi nói đúng. Ta thực sự là người của Tây Nạp tộc.”

“Thực sự…”

Ngạn Lạc Thường tâm như nổi sóng cuồn cuộn, tựa như ôm lấy hắn mà cho hắn biết rằng bản thân đang cực kì xúc động. Chính là…

“Như thế nào? Biết ta là Tây Nạp tộc nhân ngươi liền cảm thấy chán ghét?” Sắc mặt Hạ Thanh Minh có chút ảm đạm. Đúng vậy, Tây Nạp tộc nhân, hiện giờ trên thế gian còn mấy ai tôn trọng Tây Nạp tộc? Nghĩ đến chính mình bị thế nhân phỉ nhổ, từng bị người người bài xích, tâm không khỏi nhói lên.

“Nói gì vậy?!” Nghe được những lời của Hạ Thanh Minh, Ngạn Lạc Thường không tránh khỏi kích động, đập bàn đứng phắt dậy.

Mộ Hạ đứng một bên hoảng sợ, lập tức chạy tới “Lạc thúc thúc, làm sao vậy? Không nên tức giận a, hội dọa ngược lại nương đó.”, bàn tay nhỏ bé kéo kéo vạt áo Ngạn Lạc Thường.

“Thực xin lỗi…” Ngạn Lạc Thường ngồi xuống, ôn nhu xoa đầu Mộ Hạ, khẽ nhìn sang Hạ Thanh Minh “Thực xin lỗi, là ta quá kích động.”

“Không có, ta thật cao hứng. Không nghĩ tới ngoài sơn trang này, ngoài Mộ Lăng Phi vẫn còn có người minh bạch về tộc nhân chúng ta.” Hạ Thanh Minh kêu Mộ Hạ tới bên mình, cẩn thận lau vết bẩn trên má nó.

“Lạc Thường, ngươi vì cái gì sinh khí như thế?” Hạ Thanh Minh đối với Ngạn Lạc Thường luôn có cảm giác rất quen thuộc, nhưng là, không biết nói sao cho đúng. Phảng phất giống như đã từng quen biết, lại lộ ra một chút hương vị hoài niệm.

“Thế nhân đều nói Tây Nạp tộc là tai họa, là yêu nghiệt, phải chịu sự nguyền rủa của thần thánh. Chúng sinh bình đẳng, vì cái gì chỉ dựa vào những lời nói kia mà võ đoán, ở bên cạnh Tây Nạp tộc nhân sẽ không có hạnh phúc? Rõ ràng là chính họ làm ra, vì sao những thứ quái quỉ như vậy đều đổ lên Tây Nạp tộc nhân?”

Nghe những lời này, Hạ Thanh Minh cảm động sâu sắc. Ngạn Lạc Thường đã nói ra chính tiếng lòng mình từ nhiều năm qua.

“Đa tạ ngươi. Ta thật cao hứng khi có người chịu hiểu cho tộc nhân như vậy.”

Nghe những lời này, Ngạn Lạc Thường cực độ muốn nói cho Hạ Thanh Minh biết, hắn cũng là Tây Nạp tộc nhân, hai người là đồng loại của nhau a~

Chính là không được. Hắn không thể làm như vậy. Một khi thân phận bị bại lộ, không chỉ gây bất lợi đối với nhiệm vụ được giao, mà còn ảnh hưởng không nhỏ đến bản thân hắn. Cho nên, chỉ có thể đem tâm tình kích động mà chôn sâu dưới đáy lòng.

“Đúng rồi. Thanh Minh, ngươi và Mộ Lăng Phi vì sao lại ở cùng một chỗ?”

“Ha ha, cái này nói ra rất dài dòng…” Hạ Thanh Minh ôn nhu xoa xoa ngực cho Mộ Hạ, ánh mắt lộ ra tia hạnh phúc vô hạn.

Đúng vậy. Mộ Lăng Bay, chính người này đã thay đổi cả cuộc đời mình, khiến cho mình hiểu được thế nào là một nam nhân có được hạnh phúc… 
Bình Luận (0)
Comment