Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường

Chương 40

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, Ngạn Lạc Thường mỗi ngày đều chăm chỉ uống thuốc Kiêm Gia kê cho, Yến Phàm Vũ cùng Quân Khiêm luôn bồi bên cạnh. Hết thảy bình yên.

Đến tột cùng thì khi nào ta mới lấy lại được kí ức, ‘Hình như còn rất nhiều việc ta chưa kịp làm’, ngồi bên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, Ngạn Lạc Thường khẽ nói thầm.

Tứ Thảo (hộ vệ của anh Phi) đã báo qua, hôm nay Mộ Lăng Phi và Hạ Thanh Minh sẽ đến. Sáng sớm, Yến Phàm Vũ đã ở tại đại môn chờ đợi. Thanh Minh cùng Thường là đồng tộc, gặp nhau, có lẽ Thường sẽ nhớ ra cái gì đó chăng. Mấy ngày hôm nay, thân thể hắn cũng không có chút gì khởi sắc, bất quá, mỗi lần gặp mặt, hắn cũng đã gỡ bỏ sự ngăn cách.

Còn đang âm thầm trầm tư, xa xa đã nhìn thấy một mảnh bụi mù bay lên. Mộ Lăng Phi cưỡi trên lưng tuấn mã tiến lại gần, theo sau còn là một mã xa, hẳn là Hạ Thanh Minh đi. Thoắt cái đã đến trước mặt Yến Phàm Vũ, Mộ Lăng Phi không giấu nổi sự mong chờ : ‘Phàm Vũ, ngươi nói Lạc Thường vẫn chưa chết, hiện giờ hắn ở đâu ?’

Hạ Thanh Minh ôm theo tiểu Mộ Thanh cùng Mộ Hạ vội vàng bước đến : ‘Phàm Vũ ! Lạc Thường, hắn ở nơi nào a ?’

‘Đi thôi, hắn đang ở bên trong.’ Chứng kiến hết thảy sự quan tâm của mọi người, Yến Phàm Vũ bất đắc dĩ cười một cái, không biết đến khi họ thấy được Ngạn Lạc Thường thì sẽ biến thành cái dạng gì.

Vốn đã cảm thấy ngoài cửa ồn ào như xảy ra chuyện gì, Ngạn Lạc Thường từ trong phòng đi ra. Hạ Thanh Minh vừa vào cửa đã nhìn thấy hắn, phi thường cao hứng chạy đến : ‘Thật tốt quá, Lạc Thường, ngươi không có việc gì, thật tốt quá…. !’ Nước mắt vì kích động cứ thế  cahyr ra không ngừng.

Mộ Hạ cũng không kém phần hưng phấn, như con chim nhỏ ríu rít, ôm lấy chân Ngạn Lạc Thường mà làm nũng ‘Lạc ca ca, Lạc ca ca, ngươi không có việc gì a, ngươi hại Hạ Nho lo lắng muốn chết…Giờ thì tốt rồi…..’

Ngạn Lạc Thường vừa ra đến ngoài đã bị phụ tử bọn họ làm cho sợ hãi.Vì cái gì…Vì cái gì bọn họ ôm hắn…Thật kì quái… ‘Cái kia…xin hỏi…Các ngươi là ai ?’

‘Cái gì ?’ Hạ Thanh Minh sững người, không tin nổi điều mình vừa nghe được ‘Lạc Thường, ngươi vừa nói cái gì. Ta là Thanh Minh a, ngươi không cần vừa về đã đùa như vậy chứ….’

‘Lạc ca ca, ngươi…Ngươi như thế nào lại không quen Hạ Nhi? Ô…ô…ô… Ngươi ghét Hạ Nhi rồi sao?’ Mộ Hạ lôi kéo góc áo Ngạn Lạc Thường, khóc đến thương tâm.

Hạ Thanh Minh nhìn ánh mắt mờ mịt của hắn, biết không phải là đùa, khó hiểu quay về phía Yến Phàm Vũ: ‘Cái này…rốt cuộc là sao…? Hắn như thế nào lại…?’

‘Chính là như vậy…’ Yến Phàm Vũ nặng nề thở hắt ra ‘Thường lúc trước từ trên vách cao mà ngã xuống, tuy không bị thương gì nặng, nhưng sự việc trong quá khứ thì một chút cũng không nhớ. Hắn không biết mình là ai, đến cả ta hắn cũng quên mất…’

Hạ Thanh Minh không sao chấp nhận được điều mà Yến Phàm Vũ vừa nói, liền vội vội vàng vàng cầm lấy tay Ngạn Lạc Thường: ‘Lạc Thường, ngươi quên ta thật sao? Một chút gì ngươi cũng không nhớ sao? Ta là Thanh Minh, Hạ Thanh Minh a…’

‘Thanh Minh…’ Trong nội tâm như có thứ gì đó đang xao động

‘Đúng, Thanh Minh a, chúng ta cùng là Tây Nạp tộc nhân…’ Hạ Thanh Minh không giấu nổi hi vọng mà gợi nhắc về quá khứ.

‘Tây Nạp tộc…’ Ngạn Lạc Thường cảm giác thật quen thuộc, tuy không gây cho hắn ấn tượng mãnh liệt như Yến Phàm Vũ, nhưng hình như… ‘ngô….’ Tựa hồ như nhớ lại điều gì, đầu lại bắt đầu đau đớn mãnh liệt.

‘Thường, ngươi đừng vội, không nhớ cũng không sao…’ Yến Phàm Vũ thấy không ổn, lập tức tiến đến đem Ngạn Lạc Thường ôm vào long ‘Ngươi hiện tại không nhớ, ta sẽ chờ, chờ cho đến khi nào ngươi nhớ ra ta….’ Bàn tay y chuyển hướng, nắm lấy bàn tay của Ngạn Lạc Thường, từ từ dìu hắn vào trong phòng.

‘Hắn bị như vậy ngay từ lúc tỉnh lại? Kiêm Gia có nói gì không?’ Mộ Lăng Phi đã minh bạch tình huống trước mắt, hắn hiểu, trong long  Yến Phàm Vũ tự nhiên cũng không dễ chịu gì.

‘Kiêm gia noi, hắn sở dĩ đau đầu là do trí nhớ chuẩn bị hồi phục…’ Ánh mắt Yến Phàm Vũ có chút ảm đạm, lời nói cũng thấm đượm ưu thương. Người y yêu mến, người đã vì y mà mang trong mình hài tử của y, hiện tại  chỉ trong chớp mắt đã quên y là ai…. Chuyện như vậy mấy ai có thể chịu đựng được.

Ngạn Lạc Thường nhìn lên gương mặt Yến Phàm Vũ, tựa như thấu rõ những bi thương, không hiểu sao trong lòng cũng thật khổ sở. Ngươi hẳn rất quan trọng với ta đi? Vì cái gì ngay cả người trọng yếu như vậy ta cũng có thể quên? Yến Phàm Vũ, ngươi ngày ngày chiếu cố ta, quan tâm ta, sủng nịnh ta, nhưng….

‘Đây cũng không có cách nào, Lạc Thường, ta ngày ngày sẽ bồi bên cạnh ngươi, sẽ giúp ngươi từng chút, từng chút một nhớ ra quá khứ, được không?’ Hạ Thanh Minh nắm chặt tay Ngạn Lạc Thường, đi cùng đó là những tràng gật đầu lia lịa của Mộ Hạ: ‘ Lạc ca ca, Hạ Nhi cũng sẽ giúp đỡ ca ca. Đến lúc ca ca nhớ lại rồi, chúng ta sẽ cùng một chỗ chơi thả diều, cùng một chỗ luyện công có được không?’

Nhìn Hạ Thanh Minh còn có tiểu tử mắt đọng nước bên cạnh, Ngạn Lạc Thường mỉm cười, nhẹ gật đầu.

‘Lạc Thường, có chuyện gì vậy? Có người đến sao?’ Từ ngoài cửa, âm thanh của Quân Khiêm truyền vào. Vừa bước vào đã thấy một nam nhân đối Lạc Thường ôm ôm ấp ấp, còn một tiểu hài tử không ngừng ôm tay hắn làm nũng, mà bên cạnh chính là Yến Phàm Vũ. Được cùn một nam nhân khác. Được, tiểu tử này, Lạc Thường thật vất vả lắm mới được yên tĩnh để an dưỡng, ngươi lại đưa đến nhiều người như vậy. Bất đắc dĩ thở dài, Quân Khiêm đi đến: ‘ Yến Phàm Vũ, ngươi cũng nên cho ta môt lời giải thích a?’

‘Đây là nghĩa huynh ta, Mộ Lăng Phi, Phi Yên sơn trang đại trang chủ, ngoài ra còn có thê tử và hài tử của hắn, Hạ Thanh Minh, Mộ Hạ và tiểu Mộ Thanh. Lần này họ không quản đường xa tới đây chính là để gặp Thường. Nhiều người như vậy cùng ở bên, bệnh tình của Thường có lẽ sẽ chuyển biến ít nhiều.’

‘Phải không? Ngươi luôn đem sự tình trở nên phức tạp…’ Lắc lắc đầu, Quân Khiêm đi đến trước mặt Ngạn Lạc Thường: ‘Ngươi thế nào? Hôm nay đầu còn đau không?’

‘Không có việc gì…’ Ngạn Lạc Thường mỉm cười đáp lại, điều này làm cho Mộ Lăng Phi cùng Hạ Thanh Minh ngửi được một tia khí tức không bình thường.

“Phàm Vũ, đi ra ngoài, ta có việc muốn nói với ngươi.” Đối Yến Phàm Vũ nói thầm, Mộ Lăng Phi đi ra ngoài đại sảnh.

*****

“Người nam nhân kia là ai?”

‘Quân Khiêm, Kiêm Gia là sư bá của hắn, chính hắn đã cứu Thường từ dưới cốc đem về đây.’

‘ Ta có cảm giác như hắn đối Lạc Thường không đơn thuần chỉ là ân nhân cứu mạng…’

Nghe vậy, Yến Phàm Vũ cũng không nói gì thêm.

Thấy vậy, Mộ Lăng Phi tiếp lời : ‘ Ta lần này đến, ngoài để gặp Lạc Thường ra cũng là để thông báo với ngươi, có lẽ, trận chiến với Tần Thọ sắp bắt đầu rồi.’

‘Trong lúc này…’ Yến Phàm Vũ không khỏi có chút lo lắng. Hiện tại, bụng Ngạn Lạc Thường càng ngày càng lớn lên, chính vì thế nên  phải bồi bên cạnh hắn mọi lúc mọi nơi không thể sơ suất.

‘Ta biết rõ, ngươi là lo lắng cho Lạc Thường đi. Cũng không còn cách nào khác, Phàm Vũ, ta hi vọng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng.’

‘Đệ hiểu, đợi sư phụ đến, đệ sẽ đem mọi việc sắp xếp ổn thỏa.’

‘Từ khi gặp Lạc Thường tới nay, ta có cảm giác như ngươi ngày càng trưởng thành…’ Mộ Lăng Phi cười cười, hướng tầm nhìn vào trong phòng.

‘Có lẽ vậy. Đệ muốn mình phải thật mạnh mẽ, chí ít là để Thường có thể yên tâm mà dựa vào.’
Bình Luận (0)
Comment