Si Tướng Công

Chương 44

Ái nữ gả chồng xa quốc, La Tử Kiêm tuy là không đành, nhưng có thể được con rể như ý thì có thể nói đây là chuyện vui trong đời, tất nhiên sẽ đổi mới hoàn toàn cách trang hoàng trong phủ, ai nấy đều vui mừng vô cùng.

Nhưng, La Nhị tiểu thư rất ấm ức. Sao chộn rộn nửa ngày như vậy, chẳng lẽ tỷ tỷ muốn gả cho một tên ngốc như vậy thật?

“Hiệt nhi, ngươi nói xem, ta phải dùng biện pháp gì mới có thể làm cho tên ngốc kia không dám si tâm vọng tưởng, ngoan ngoãn cút về?”

“…” Hiệt nhi cắn cắn môi, thấy chủ tử nhà mình sao mà bất lương ác đức thế, nhưng vì sinh tồn mà ráng nuốt xuống lời đã ra đến khóe miệng.

La Đoạn nhìn là biết ngay tình trạng của nha đầu nhà mình, gắt lên: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi giả vờ giả vịt cái gì? Bộ ngươi chưa từng không biết trời cao đất dày mà nói huỵch tẹt trước mặt tiểu thư nhà ngươi bao giờ sao? Có chuyện mau nói, có rắm… mau thả!”

Chủ tử đã phân phó như vậy rồi, nha đầu dĩ nhiên là phải tòng mệnh thôi, “Ngài đừng đấu với Lương thiếu gia nữa nha? Dường như với Lương thiếu gia, ngài… không phải là đối thủ.”

Hiệt nhi nói xong chữ “thủ” cuối cùng thì thân mình đã nhảy ra xa ba thước để đề phòng bất trắc. Ai mà ngờ tiểu thư nhà nàng vẫn ngồi yên chỗ cũ không động đậy, bàn tay trắng nõn di chạy trên bàn, lông mày nhíu lại hếch lên, đôi mắt loe lóe như đang có điều gì suy nghĩ mông lung lắm.

Hiệt Nhi mới đầu là kinh ngạc, nhưng sau khi quan sát chủ tử hồi lâu thì hai mắt chợt mở to, “Tiểu thư, ngài đừng nói là… đừng nói là… đừng nói là….”

“Đừng nói, đừng nói, đừng nói là cái gì? Đầu lưỡi bị dính rồi hả?”

“Ngài đừng nói là… thích Lương thiếu gia chứ?”

Nửa câu sau của nha đầu là lúng búng trong họng. La nhị tiểu thư tâm sáng tai thính, nghĩ cũng ra, tai cũng rõ, bản lĩnh của thuộc hạ chẳng lẽ lại không hiểu sao, cầm cằm của nha đầu lắc qua lắc lại, trợn mắt nghiến răng, “Con gan thì ngươi nói lại lần nữa thử xem?”

Hiệt Nhi có thể nói là anh hùng, giãy dụa, “… Tiểu thư… ngài không thể thích L…” tiểu thư, ngài không thể thích Lương thiếu gia.

“Ai ô ô.” La Đoạn ghét bỏ buông tay, chùi mu tay dính nước miếng của nha đầu chảy ra trên vạt áo nàng, “Xú nha đầu, ngươi coi bổn tiểu thư ta là kẻ bụng đói ăn quàng à? Tên ngốc mặt lạnh nhìn hắn là ta muốn phát hỏa rồi, bổn tiểu thư mà đi thích hắn sao? Sớm bảo ngươi nhìn cho kĩ hắn, nhìn một chút, đều đem ngươi nhìn ngu!”

“… Ngài không thích Lương thiếu gia thật hả?” Hiệt Nhi vừa chùi miệng vừa đưa mắt dò xét chủ tử. Mọi biểu hiện của tiểu thư đều cho thấy đúng là xuân tâm đang nhộn nhạo…

“Không thích, không thích!.” La Đoạn quả quyết kiên định, nói với nha đầu cũng như đang tự nói với chính mình.

Hôn sự đã định, La Đoạn mặt dù xảo quyệt nhưng không phải là không hiểu chuyện. Nàng hiểu, với tình hình hiện tại, không được phép làm thêm bất kỳ động thái gì để phá hư lương duyên của tỷ tỷ, nhưng lo lắng chỉ vì một tên ngốc chưa trở thành tỷ phu của mình thì không quá đáng sao?

“Tên ngốc mặt lạnh!”

Trước khách điếm “Khách Như Gia”, Lương Chi Hành nghe thấy tiếng kêu này bèn đẩy mạnh huynh trưởng đang đứng sau lưng vào khách điếm, “Đại ca, vào trong chờ đệ, đệ không gọi thì đừng ra.” Tránh cho chuyện tốt sắp thành lại bại trong gang tấc.

“A.” Chi Tâm ngoan ngoãn đi vào bên trong đại sảnh khách điếm để chờ.

“Tên ngốc mặt lạnh.” La Đoạn nhắm ngay mục tiêu mà bước thẳng tới khi tới gần rồi thì đứng lại, đôi mắt đẹp trong suốt thông minh phát sáng, “Bây giờ chắc ngươi đang đắc ý lắm đúng không?”

Lương Chi Hành khẽ nhíu mày, “Thì sao chứ?”

La Đoạn cười, lúm đồng tiến như hoa, “Thì có gì đâu, thấy ngươi vừa lòng đắc ý như thế, bổn cô nương chỉ định đến chúc mừng thôi mà.”

“… La nhị tiểu thư định chúc mừng tại hạ thế nào?” Tiểu nữ nhân này lại muốn giở trò gì nữa đây?

“Ngươi là cô gia của La phủ, La phủ dĩ nhiên phải hầu hạ thật tốt rồi, ngươi nói có đúng không?”

“Cô…”, trong lòng bỗng nổi lên cảnh giác, Lương Chi Hành lui về phía sau một bước, nhưng đã chậm.

La nhị tiểu thư phẩy tay trái đang giấu trong tay áo ra, bàn tay trắng nõn mang bao tay phất tung lên. Cùng lúc đó, ở góc đường không xa Hiệt Nhi phất tấm lụa dài cuốn lấy cái eo nhỏ nhắn của chủ tử kéo nàng ra khỏi chổ đang đứng, để tránh khả năng bị vướng phải.

Dựa vào khướu giác của một thầy thuốc, Lương Chi Hành tất nhiên biết bột phấn dính trên mặt trên cổ mình lúc này là bột gây ngứa, liền lập tức xoay người bước vào khách điếm, buộc hai tay không được giơ lên gãi, “Tiểu nhị, mau chóng mang vài chậu nước sạch đến phòng cho ta!”

“Chi Hành, Chi Hành, làm sao vậy?” Hắn kêu lên tiếng, tiểu nhị nghe thấy, tất nhiên cũng đồng thời kinh động đến Chi Tâm đang ăn điểm tâm uống nước trà. Chi Tâm đi thẳng đến phòng khách, nhìn chằm chằm vào vật màu hồng nhạt trên mặt Chi Hành, “Đây là… các vật báu của Tiểu Tử tỷ tỷ, sao lại ở trên mặt Chi Hành?”

“… Hả?” Đang cố chịu cơn ngứa phát tác, hai mắt Lương Chi Hành bỗng phát sáng, “Đại ca, huynh có thể kêu bọn chúng rời đi sao??”

“À…”, Chi Tâm đáp lời, chợt khẩn trương, “Ai nha, các ngươi đừng cắn Chi Hành nữa, cắn Chi Hành nữa thì các ngươi không phải là bé ngoan, Tiểu Tử tỷ tỷ không thích các ngươi ầm ĩ….”

Thanh âm ngây ngô của Chi Tâm vừa dứt, cảm giác ngứa ngáy của Chi Hành đã hầu như ngừng lại, lại không thể không cảm thán dị năng luôn khiến người ta giật mình của huynh trưởng. Nhưng, La gia nhị tiểu thư à, mối thù này đã kết giữa chúng ta, tương lại sẽ có một ngày tại hạ nhất định trả lại gấp bội!

“Ắt xì….” Ngồi trong xe ngựa rộng rãi ấm áp của nhà mình, La Đoạn đang dương dương đắc ý bỗng dưng cảm thấy lạnh cả người.

***

“Ngươi đứng lại!”

Nghe thấy tiếng quát sau lưng, thân hình Lương Chi Hành sững lại một chút rồi tiếp tục cất bước như thường.

La Đoạn giận không kềm được, bước dài xông lên trước, ngăn đường đi của Chi Hành, “Họ Lương kia, ngươi dám giả mạo tên ngốc huynh trưởng của ngươi đến La gia ta lừa cưới? Lương gia các ngươi dù gì cũng là thương nhân lớn nhất một phương, vậy mà lại làm ra được chuyện như vậy à?”

“Câm miệng!” Mặt Chi Hành trở nên sắc lạnh, hai mắt lạnh băng, “Cho dù ngươi là người nhà đại tẩu, nhưng nếu ngươi lại nói bất kỳ một chữ nào bất kính với đại ca ta, chớ trách tại hạ không khách khí!”

“Ha.” La Đoạn đáp lại bằng cười lạnh, “Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Một kẻ lừa đảo mà còn hùng hồn như thế, đây cũng là gia phong của Lương gia các ngươi sao?”

Kẻ lừa đảo? Nghe đánh giá như vậy phát ra từ trong miệng nàng làm mặt Chi Hành trở nên lạnh lẽo âm trầm, “Tại hạ không phải kẻ lừa gạt, Lương gia cũng chưa bao giờ lừa hôn.”

“Ngươi còn dám nói!” Thấy người này vẫn trầm ổn như thế, La Đoạn tức giận hết cỡ, thân mình nhỏ nhắn xinh xắn nhảy lên, hai tay túm lấy cổ áo hắn, “Rõ ràng chính là ngươi, chính ngươi mạo danh tới cửa, lừa phụ mẫu ta gả nữ nhi, nếu dám làm, vì sao không dám chịu trách nhiệm?”

“Chuyện tại hạ đã làm thì sẽ dám chịu trách nhiệm. Tỷ tỷ của cô có thể trở thành đại tẩu của ta, là bởi vì….”

“Toàn bộ bởi vì ngươi lừa gạt! Hôm nay còn dung túng ác nô tổn thương đến tỷ tỷ của ta, các ngươi….”

Nàng luôn miệng nói từ “lừa gạt”, Chi Hành không muốn nghe nữa, gạt tay nàng ra, thanh âm lạnh như băng, “Đại tẩu bị thương là vì con chó bị vứt bỏ mà đại ca thu dưỡng, cô thử nghĩ, có ai đi làm những chuyện như thế đối với người mà mình không yêu không?”

“… Hả?”

“Từ giờ trở đi, cô tốt nhất là đừng đến quấy nhiễu đại ca ta nữa, nếu như cô muốn thương thế của đại tỷ cô mau khỏi.” Chi Hành không thèm nhìn nữa mà dứt khoát bỏ đi.

“Ngươi đi đâu đó? Bổn cô nương ta còn chưa nói hết mà!.”

“Tại hạ đến dược lư (nhà tranh để nấu thuốc) sắc thuốc cho đại tẩu, Nhị tiểu thư định bày cách gì phá nữa đây?”

“Ta…”, La Đoạn thở dốc, “Món nợ giữa chúng ta còn chưa xong đâu, ngươi tốt nhất là mau chóng chữa hết bệnh cho tỷ tỷ của ta. Bằng không, tốt nhất là ngươi nên tin rằng bổn cô nương đây sẽ lật ngược cả Lương gia của các ngươi lên!.”

Hắn tin. Chi Hành lạnh lùng liếc mắt nhìn rồi quay người bỏ đi.

Bọn họ quen biết nhau không đúng lúc, gặp lại nhau cũng không đúng thời điểm, chẳng lẽ cứ mãi cứng nhắc với nàng thế này hoài sao? Aizz, đại tẩu bị thương nặng, lúc này mà còn lo lắng những thứ này lại càng không đúng.
Bình Luận (0)
Comment