Toàn là người điên
Toàn là người điên
Gần như là không có khả năng!
"Chuyện này còn tốt." Trần Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đây cũng nói rõ rằng là, nếu không có Quầng sáng may mắn mở ra, cái thí nghiệm xuyên việt này căn bản là không có khả năng thành công! Hắn cũng không cần lo lắng có những những người khác xuyên qua cái thế giới này.
Sau đó... Trần Phong lại thấy được một kế hoạch xuyên toa!
Không sai, là một cái kế hoạch gần như có thể sánh ngang với kế hoạch xuyên việt! Nhưng mà... cái kế hoạch này rất thảm hại! Thuần một sắc màu đỏ thất bại, cho tới bây giờ, vẫn như cũ không truyền tống thành công ra thế giới khác bất kỳ một vật gì, ngẫu nhiên cho dù có đồ vật biến mất, bọn hắn cũng không biết là nó đã được truyền tống sang thế giới khác hay là đã biến mất ở trong không gian!
Xuyên qua, là không có phản hồi, cho nên...cái kế hoạch này càng khốc liệt hơn, xác xuất thành công cũng cực kỳ thấp.
"Mấy cái người điên này!" Trần Phong chỉ có thể nói như thế.
Cái tổ chức thần bí kia, tất cả đều là người điên! Nếu không có sự tình của Hạ Nghiên vừa vặn lộ ra ngoài ánh sáng, ai có thể tưởng tượng ra được, một cái sự kiện kinh khủng có thể uy hiếp đến thế giới kia, cũng là sản phẩm của cái tổ chức này?! Bọn hắn gần như đã đem toàn bộ những người điên trên thế giới tập hợp cùng với nhau.
"Bọn họ đích xác là người điên." Hầu Lượng lắc đầu: "Nhưng cũng là những người điên thông minh nhất."
Trần Phong rất tán thành.
"Tiểu cô nương kia..." Hầu Lượng đột nhiên hỏi.
"Rời khỏi rồi." Trần Phong lắc đầu: "Ta tỉnh lại, đã không thấy nàng ở đâu."
"Ừm." Hầu Lượng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Loại cường giả kia, căn bản không phải là thường nhân sẽ có khả năng phỏng đoán, Vương Dao...trong mắt của ông ta chính là như thế!
Căn cứ theo suy đoán của bọn họ, rất có thể là do bản thân Vương Dao có được con át chủ bài mạnh mẽ, cho nên Trần Phong mặc dù đã nhảy xuống sông Băng Tuyền, thế nhưng vẫn có thể được Vương Dao cứu trở về.
"Ngươi phải cẩn thận." Hầu Lượng nghiêm túc nói: "Chỉ sợ cái tổ chức kia sẽ để mắt tới ngươi."
"Ta biết." Trần Phong lạnh nhạt nói ra.
Cái tổ chức kia sao… hắn đã đối mặt.
"Ngươi hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyện này có ảnh hưởng phi thường lớn, có rất nhiều thứ cần phải thống kê, nếu như ta đoán không có sai, phần thưởng của ngươi sẽ được cấp vào ngày mai." Hầu Lượng bỗng nhiên nói ra.
A? Hai mắt của Trần Phong tỏa sáng.
Ban thưởng! Cách điều chế cấp D tùy ý? Tuyệt đối không chỉ là cái này, nhiệm vụ lần này gặp phải rất nhiều biến cố cùng với sự kiện đột phát, Trần Phong có công lao to lớn, có thể tưởng tượng được, phần thưởng lần này của hắn, chắc chắn là sẽ vô cùng phong phú!
"Vậy thì ta sẽ rửa mắt mà đợi." Trần Phong cười nhạt một tiếng.
Chỉ có điều là, sau khi rời đi, hắn cũng không có trở về phòng, mà rời đi khỏi Tinh Thành. Hắn trở về Tinh Thành chỉ là tiện đường hồi báo một ít tin tức, phòng ngừa bọn gia hỏa này làm ra càng nhiều chuyện hơn, ví dụ như cử hành tang lễ cái gì cho hắn...mà bây giờ, hắn còn có một ít chuyện muốn làm.
Màn đêm buông xuống, tại Kim Thành, Vương gia, vì sự phát triển của Vương gia, Vương Thiên Hào cũng lo lắng hết lòng, mặc dù trước đó vài tháng bị Trần Phong đả kích có một chút tổn thất nặng nề, thế nhưng Vương gia vẫn rất kiên trì gầy dựng lại!
Ít nhất ở Kim Thành thì vẫn có thể sống yên ổn, thế nhưng Vương Thiên Hào vẫn lo sợ, sợ Trần Phong sẽ trả thù! Vương Việt đã chết, hắn mặc dù cũng rất căm hận, thế nhưng nếu so sánh với Vương gia, Vương Việt thì coi là cái gì? Chính hắn tùy tiện tìm một cô gái, đều có thể giúp hắn sinh ra một đống con trai!
Không, Trần Phong sẽ không trả thù nữa, hắn hiện tại đã công thành danh toại, làm sao sẽ nhớ đến một kẻ vô danh tiểu tốt như mình? Vương Thiên Hào vẫn luôn tự an ủi mình như vậy. Coi như là như thế, hắn gần như đêm nào cũng bừng tỉnh trong cơn ác mộng.
Trong phòng ngủ.
"Ta sai rồi! Đừng có phá hủy Vương gia!" Vương Thiên Hào lại một lần nữa bừng tỉnh trong cơn ác mộng.
Trong mộng, hắn thấy được Trần Phong tới, phất tay hủy hoại Vương gia chỉ trong chốc lát.
"Lại là cái giấc mộng này?" Vương Thiên Hào cười đắng chát một tiếng.
Thực sự là...Hắn lắc đầu, đứng dậy, cố gắng đè ép cảm xúc xuống, nhưng mà, dưới ánh trăng mờ ảo, hắn lại nhìn thấy một cái bóng người quen thuộc, đang đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn hắn.
"Oanh!" Trong lòng của Vương Thiên Hào chấn động mãnh liệt, là hắn! Hắn đến thật rồi! Trần Phong! Thế mà thật sự đang đứng trước Vương gia!
"Ngươi tới diệt Vương gia sao?" Vương Thiên Hào cười đắng chát một tiếng.
Hắn biết thân phận của Trần Phong, cũng biết sự kinh khủng của tổng bộ Hiệp hội chế tác Gen, lúc này, Trần Phong lại lặng yên không tiếng động tới đây, là mong muốn làm cái gì?
"Khôi phục lại cũng không tệ." Trần Phong nhìn hoàn cảnh xung quanh Vương gia, thản nhiên nói.
Vương Thiên Hào giống như lâm đại địch.
"Ta chỉ đến đây hỏi một chuyện." Trần Phong thản nhiên nói.
"Ngươi cứ hỏi." Vương Thiên Hào nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Vương Dao khi còn bé đã phát sinh ra sự tình gì?" Trần Phong mở miệng hỏi.
Vương Dao? Tâm trạng của Vương Thiên Hào trở nên nghiêm nghị: "Nàng..."
"Cứ suy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy nói." Trần Phong vung vẩy hai bình thuốc thử gen ở trong tay, đưa tư liệu cá nhân của hắn cho Vương Thiên Hào nhìn thoáng qua, nói: "Tin tưởng ta, ta đã trở thành một chế tác đại sư...ngươi sẽ không muốn thấy lực phá hoại của hai bình thuốc thử gen này đâu."
Xoạt! Sắc mặt của Vương Thiên Hào đại biến!
Chế tác đại sư? Trần Phong thế mà đã đạt đến loại độ cao này?!
"Ta nói." Vương Thiên Hào cười khổ một tiếng: "Ta sẽ nói toàn bộ!"
Trần Phong quá cường đại, khiến cho hắn rốt cuộc cũng không sinh ra nổi bất kỳ một tia may mắn nào.
"Mười tuổi a? Đại khái cỡ đó." Vương Thiên Hào suy nghĩ một chút mới nói: "Ta nhớ đến lúc ấy nhận được một cái tin tức, nóià có một cái trại huấn luyện không biết nào đó coi trọng tư chất của Vương Dao, mong muốn Vương gia cho nàng gia nhập. Bọn hắn sẽ cung cấp cho Vương gia thù lao vô cùng phong phú, trợ giúp Vương gia tiến vào một thành phố lớn hơn!"
"Thế nhưng ta làm sao có khả năng làm loại chuyện này? Cho nên ta đã cự tuyệt." Vương Thiên Hào dùng nghĩa chính ngôn từ nói.
"Cự tuyệt?" Ánh mắt của Trần Phong trở nên lạnh lẽo nhìn Vương Thiên Hào.
"À." Vương Thiên Hào chột dạ một hồi, nuốt một ngụm nước bọt, rồi mới lên tiếng: "Ta lẽ ra đã đồng ý, thế nhưng mà vào lúc đó, Vương Dao lại xuất hiện."
"Ngươi có biết hay không? Nàng lúc đó còn chưa cao tới một mét! Thế mà đã cầm một con dao đặt lên cổ của ta." Vương Thiên Hào cười khổ.
"Ngươi không có phản kháng sao?" Trần Phong ngạc nhiên, Vương Dao ngay vào lúc đó, chỉ là một bé gái 10 tuổi a? Vương Thiên Hào thế nhưng chính là gen chiến sĩ.
"Ta muốn phản kháng." Ánh mắt của Vương Thiên Hào mang theo sự sợ hãi: "Thế nhưng nàng lại dùng một loại ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn ta, ta có một loại cảm giác, nếu như ta phản kháng, ta nhất định sẽ chết! Cho nên...ta đã cự tuyệt lời mời của cái trại huấn luyện kia."
"Đó là lần thứ nhất nàng làm loại chuyện này, sau đó, đó là một chuyện hết sức thường gặp." Vương Thiên Hào đắng chát nói.