Siêu Cấp Gen

Chương 434

Lữ Hồn phẫn nộ

Lữ Hồn phẫn nộ

"Ngươi muốn làm cái gì?!" Sắc mặt của Minh Nguyệt biến hóa.

"Là dung hợp!" Trần Phong lạnh nhạt nói: "Không nên phản kháng, để cho nó tiến vào thân thể của cô, dung hợp lực lượng của cả hai với nhau, chỉ có như thế, cô mới có thể sử dụng được một nửa lực lượng trong cơ thể của nó!"

HƯU...U...U...U...U! Ánh sáng đỏ lóng lánh, Tiểu Ảnh hóa thành một đường ánh sáng đỏ xuyên vào trong cơ thể của Minh Nguyệt.

Vương Thuần: "..."

"A." Minh Nguyệt lộ ra một chút thần sắc thống khổ.

"Sao thế?" Trần Phong kinh hãi, không dung hợp được lực lượng?

"Không có việc gì..." Minh Nguyệt ổn định lại tâm trạng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người thử ở trong một tích tắc nhồi vào một đống lực lượng xem?"

Lúc nàng hấp thu sinh mệnh lực ở trong quả cầu ánh sáng, chính là chầm chậm tiến dần dẫn dắt vào bên trong cơ thể, nào giống như bây giờ, bị tiểu Ảnh nhào vào trong cơ thể suýt chút nữa làm cho nàng bạo thể! Cũng may là bản thân của nàng đủ mạnh, rất nhanh liền dung hợp cỗ lực lượng kia vào thành một thể với cơ thể của mình. Cho dù...nàng biết rất rõ ràng đây là lực lượng của con rắn nhỏ chết tiệt kia!

Oanh! Tất cả lực lượng trong tích tắc dung hợp lại với nhau, đây là lực lượng vô cùng vô tận do chủ nhân Minh Đô hao phí biết bao công sức mới tạo ra được! Đây là sinh mệnh lực của mười vạn con biến dị thú! Đây là lực lượng cường đại chân chính!

Nguyên bản Minh Nguyệt chỉ lấy được một nửa, đối mặt với Lữ Hồn có một chút chật vật, thế nhưng hiện tại, sau khi nàng dùng hợp tất cả các lực lượng, tỏa ra uy năng rất kinh người!

"Cỗ lực lượng này..." Minh Nguyệt cảm nhận lực lượng trong cơ thể.

"Ngươi..." Nàng đưa một ngón tay chỉ vào Lữ Hồn.

Oanh! Một đoàn tinh mang nổ tung, đem Lữ Hồn đánh bay về phía sau!

"Lực lượng của ta, đã khôi phục lại được một chút..." Trên khóe miệng của Minh Nguyệt lộ ra một nụ cười.

Đây mới là lực lượng nguyên bản của nàng! Nàng ở trong Thủy Tinh Cung rất là bá đạo, chưa bao giờ nhận qua sự chèn ép khuất nhục như thế này?

"Tới đi!" Chung quanh Minh Nguyệt tỏa ra hào quang.

Oanh! Hư không không ngừng nổ tung.

Đám người ngẩng đầu nhìn lên, đều kinh hãi không ngậm miệng được.

Minh Nguyệt cùng với tiểu Ảnh Nguyên bản đang ở thế yếu, sau khi liên hiệp, lại có thể đè ép Lữ Hồn! Cho dù đây chỉ là một cái phân thân của Lữ Hồn, thế nhưng vẫn là cấp A đỉnh phong a! Loại thực lực này...

Phốc! Chỉ một lát sau, Lữ Hồn liền bị thương nặng!

"Trần Phong!" Lữ Hồn gầm lên giận dữ.

Hắn mấy lần muốn ám sát Trần Phong, đều bị Minh Nguyệt ngăn cản.

"Không tiễn." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười.

"Ngươi chờ đó!" Hàn quang trong mắt của Lữ Hồn lóe lên: "Đến lúc bản thể của ta có khả năng hành động..."

Phốc! Minh Nguyệt đạp một cước vào mặt của hắn.

"Còn có ngươi..." Lữ Hồn gắt gao nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt: "Ta sẽ cho ngươi biết, bản thể của ta đến cùng mạnh cỡ nào! Mấy con sâu kiến như các ngươi, sớm muộn cũng sẽ bị hành vi của mình..."

Phốc! Minh Nguyệt dùng lưỡi hái chọc thủng thân thể của hắn.

"Ngớ ngẩn, ngươi cho rằng chỉ có ngươi không phát huy ra được lực lượng chân chính?" Minh Nguyệt hời hợt phất phất tay, cười lạnh nói: "Lực lượng của ta cũng bất quá cũng chỉ mới khôi phục lại được một phần mười mà thôi."

Phốc! Ánh sáng màu xanh lục lóng lánh, phân thân của Lữ Hồn hóa thành vô số hạt ánh sáng màu xanh trôi nổi trong không trung.

"Chạy đi đâu!" Minh Nguyệt cười lạnh.

Xoạt! Nàng vung tay lên một cái, hấp thu tất cả lực lượng! Phân thân Lữ Hồn, chết!

"Xong." Minh Nguyệt đã hấp thu xong hạt năng lượng, vừa lòng thỏa ý, những nàng cũng rõ ràng, về sau hết thảy lực lượng mà nàng hấp thu được, đều phải phân cho Trần Phong một nửa! Càng chuẩn xác hơn mà nói, là phân cho cái con rắn nhỏ đáng chết kia một nửa!

"Thật là hèn mạt!" Minh Nguyệt ngẫm lại liền cảm thấy phẫn nộ.

"Trần Phong." Nàng đang muốn cò kè mặc cả với Trần Phong, bỗng nhiên cảm giác được ở trong cơ thể xuất hiện sự thay đổi, phát hiện ra lực lượng của nàng, vậy mà đang nhanh chóng biến mất...

Nhìn kỹ lại, chỉ thấy con rắn nhỏ đang tỉnh lại, đang thu hồi lại lực lượng của mình! Con rắn nhỏ nguyên bản xụi lơ giờ phút này đã trở nên thẳng tắp, đang ở trong người của nàng nhích tới nhích lui...

Trên trời cao, có một đạo thân ảnh vĩ ngạn đang ngồi xếp bằng, viên kỳ thạch trên chỗ mi tâm lấp lóe ánh sáng màu xanh lục, đủ để cho bất luận một kẻ nào cũng phải sợ hãi. Bỗng nhiên, hắn mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên sát ý vô tận.

"Trần Phong!" Có một tiếng hét phẫn nộ vang tận tới mây xanh.

Lại một lần nữa! Dùng thân phận của hắn, lại bị một tên nhãi nhép tính toán! Cái tên đáng chết này, bên người vì cái gì luôn có những cường giả chưa bao giờ thấy qua! Còn có cả nữ nhân kia...ánh mắt của Lữ Hồn trở nên lạnh buốt.

Hắn trước kia chưa bao giờ thấy qua nữ nhân này, lại là một cường giả của Gen Công Hội hay sao? Hắn mấy lần có ý đồ chém giết Trần Phong, nhưng chưa bao giờ thành công! Lần đầu tiên là bởi vì tuổi nhỏ, thế nhưng hai lần đằng sau, không chỉ không giết chết được Trần Phong, còn bị tổn thất 2 cỗ phân thân! Còn có thê tử rời đi...sắc mặt của Lữ Hồn trở nên khó coi.

Đây mới thật sự là mất cả chì lẫn chài, cho dù là dùng thực lực của hắn hôm nay, ngưng tụ ra một cỗ phân thân cũng rất không dễ dàng, huống chi, bây giờ thê tử của hắn lại không biết hắn! Mà hết thảy những chuyện này, đều là do Trần Phong ban tặng! Cái tên tiểu gia hỏa đáng chết kia!

"Trần Phong..." Ánh mắt của Lữ Hồn lấp lóe.

Thực lực của Trần Phong rất yếu, yếu đến mức hắn tùy tiện dùng một ngón tay cũng đều có thể giết chết hắn! Thế nhưng ở bên cạnh Trần Phong luôn có người bảo hộ, cho nên muốn giết Trần Phong, nhất định phải phái ra sát thủ mạnh hơn, thế nhưng đây là chuyện gần như không có khả năng, còn có người có thể so với phân thân của hắn mạnh hơn? Như vậy, chỉ có thể dùng số lượng! Phương diện này hắn cũng không am hiểu, nhưng lại có một người am hiểu.

Xoạt! Trong mắt của Lữ Hồn lóe lên ánh sáng màu xanh lục, ánh hào quang lấp lánh xỏ xuyên qua hư không.

"Hồn, ngươi có chuyện gì?" Một đạo thanh âm trầm ổn truyền đến.

"Muốn giết một người." Lữ Hồn bình tĩnh nói.

"Ai?" Đối phương hỏi.

"Trần Phong." Lữ Hồn lạnh nhạt nói, phía đối diện bỗng nhiên lâm vào yên lặng.

"Làm sao?" Lữ Hồn cười lạnh: "Sư đệ tốt của ta, tổ chức thần bí của ngươi lớn như vậy, thế mà ngay cả một tên Trần Phong cũng không giết được?"

Đối diện hắn, chính là sư đệ của hắn, cũng là thủ lĩnh của tổ chức thần bí!

"Không dễ giết." Thủ lĩnh của tổ chức thần bí thành thật trả lời, ở chỗ mi tâm của hắn, đồng dạng cũng có một viên kỳ thạch lấp lánh, tỏa ra uy nghiêm nhàn nhạt, lập loè ánh sáng màu đen làm cho người ta sợ hãi.

"Trần Phong lúc này có một chút kỳ dị, ta đã phái thủ hạ điều tra một quãng thời gian, nhưng nếu muốn giết hắn, chính là khó càng thêm khó, hắn dường như có được sức cảnh giác siêu cao, bao nhiêu lần sát thủ vừa tới gần, hắn đã rời đi, cho tới bây giờ, đừng nói là ám sát, ngay cả muốn tới gần cũng khó khăn!"
Bình Luận (0)
Comment