Ám Dạ Yêu Hổ
Ám Dạ Yêu Hổ
"Rống!" Một tiếng gào thét vang lên, hỏa diễm bốc lên, lực lượng của nó, vậy mà trong nháy mắt tăng vọt lên gấp mười lần!
Xoạt! Quanh người của nó có một ngọn lửa màu đen bốc cháy hừng hực, đốm lửa bắn tung tóe, cỗ hoả diễm kinh khủng này, đủ để cho cường giả cấp A đỉnh phong cũng bị đốt thành tro tàn!
Nó không phải là mèo, nó là hổ, là Phi Hổ nhất tộc trong yêu tộc, vương giả trong bóng tối!
Bang! Nó bước ra từng bước một, ngọn lửa màu đen bắn tung tóe ra trên mặt đất, cho dù là một đốm lửa rơi xuống mặt đất, đều có thể dẫn phát đến tai hoạ kinh khủng, có lực phá hoại kinh người đáng sợ! Trong lòng của đám người cảm thấy run sợ.
"Trời ạ, cái tên này..."
"Miễn dịch hết thảy công kích, căn bản là không có cách để làm tổn thương nó a, như vậy làm sao mà đánh?!"
"Công kích tinh thần thì sao?"
"Ta đã thử qua... không có tác dụng!"
"Làm sao có thể, nó rõ ràng chỉ có cấp A, làm sao lại không có tác dụng?!"
"Không biết."
Đám người gần như tuyệt vọng nói, đây mới là sự bi ai nhất của bọn hắn, rõ ràng đều là cấp A đỉnh phong, vì cái gì cái tên này lại cường hãn đến mức ngay cả Phó hội trưởng cũng phải bó tay? Hết thảy công kích đều không có tác dụng, cái tên này căn bản là vô địch có phải hay không?!
"Các ngươi... đáng chết!" Đôi mắt màu đỏ của nó giống như là hai ngọn lửa đang thiêu đốt.
Chỉ có điều là ngay trong nháy mắt nó chuẩn bị bổ nhào qua, một người trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nó, chặn đường đi của nó, nó ngẩng đầu lên nhìn.
"Ngươi cảm thấy ngươi thật sự là vô địch?" Người kia cười nói.
"Ừm?" Ánh mắt của nó ngưng tụ thành một vệt sát cơ.
"Ám Dạ Yêu Hổ."
"Năng lực huyết mạch của ngươi là Thần Đồng Tử, có đúng không?"
"Bất luận là loại năng lực gì được thi triển, chỉ cần thấy qua, ngươi đều có thể phân tích ra cấu tạo của nó, sau đó tăng thêm năng lượng đảo ngược tạo thành phù văn! Sau cùng tạo thành một tác dụng là hết thảy những năng lực mà ngươi đã thấy qua đều không có tác dụng đối với ngươi! Bởi vì muôn vàn phù văn của ngươi đều có thể khắc chế được chúng nó, có đúng hay không?" Trần Phong lạnh nhạt nói ra.
Con mèo trắng đã hoá thành Hắc Hổ này đối mặt với Trần Phong, lần thứ nhất dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn, nó năm đó ở yêu tộc cũng là chủng tộc hiếm thấy cực kỳ đặc thù! Tên gia hỏa này...nó vừa mới khôi phục cũng không được mấy ngày, cái tên này làm sao biết...
"Xem ra ta đã nói đúng rồi có phải hay không." Trần Phong cười nói.
Mọi người chung quanh liếc nhìn nhau, bây giờ mới hiểu được nguyên do tại sao con Hắc Hổ này có thể vô địch! Nguyên lai...lại là loại năng lực này!
"Ngươi để cho đám yêu tộc sống lại kia làm pháo hôi, cũng không phải bởi vì cái gì át chủ bài, mà là muốn nhờ vào đó hoàn thiện kho phù văn của chính mình, chế tác ra càng nhiều phù văn đảo ngược!"
"Ngươi đã thấy được quá nhiều năng lực của mọi người Gen Công Hội! Cho nên...ngươi mới ẩn núp ở trong hư không phá giải năng lực, thế là, ngươi có phù văn phá giải năng lực của Hàn Vũ Lạc, phù văn phá giải năng lực của Phó hội trưởng, có phù văn phá giải năng lực của hết thảy gen chiến sĩ ở đây!"
"Cho nên...ngươi ở chỗ này gần như là vô địch!" Trần Phong phát ra âm thanh lạnh lùng.
Ám Dạ Yêu Hổ bỗng nhiên không nói gì, nó chỉ dùng ánh mắt âm trầm nhìn Trần Phong, cái tên này cho nó một cảm giác vô cùng không ổn, khiến cho nó cảm thấy hết sức kiêng kị! Thậm chí...so với cái gì là Phó hội trưởng kia càng kiêng kị!
"Ngươi là ai?" Ám Dạ Yêu Hổ phát ra âm thanh lạnh lùng.
"Ta? Chỉ là một nhân loại mà thôi." Trần Phong cười cười: "Chỉ có điều là năm đó may mắn tận mắt nhìn thấy cuộc Thánh Chiến giữa Cổ tộc cùng với dã nhân..."
"Thánh Chiến!"
"Tận mắt nhìn thấy!"
Ám Dạ Yêu Hổ bỗng nhiên cảm thấy lông tơ toàn thân run rẩy!
Thánh Chiến là sự tình ở cái thời đại nào? Yêu tộc chúng nó cho dù có sinh mệnh lực rất dài, cũng chỉ có thể thông qua loại phương thức này mới có thể sinh tồn đến thời đại này, mà cái tên trước mắt này...
Nhân loại sao? Hắn đến cùng là quái vật gì! Chờ một chút, ở cái niên đại đó, làm gì có chủng loài nhân loại này?!
"Ngươi gạt ta." Trong mắt của Ám Dạ Yêu Hổ lộ ra hung quang.
"Ta gạt ngươi để làm gì..." Trần Phong rơi vào hồi ức nói: "Trận chiến kia..."
Xoạt! Hắn vung tay lên, trên không có vô số hạt ánh sáng ngưng tụ.
Thánh Giả, dã nhân...một màn năm đó được tái hiện lại một lần nữa, tất cả mọi người đều mở to hai mắt, nhìn một màn rực rỡ này, nhìn Cổ tộc phát huy ra thực lực cường đại của mình!
"Ngươi lại thật sự ở đó!" Ám Dạ Yêu Hổ kinh sợ.
Chỉ có những người ở trong cuộc chiến đó, mới có thể miêu tả ra hình ảnh như vậy! Bởi vì trận chiến kia liên lụy đến đồ vật và năng lượng quá mức kinh người, không có một người nào có thể thông qua phương thức thôi diễn để miêu tả ra chân tướng của cuộc chiến năm đó! Cho dù chỉ là một chút văn tự phiến ngữ cũng đều không được! Thế nhưng mà người này...lại trực tiếp đem hình ảnh phóng ra!
"Ngươi đến cùng là ai?" Ám Dạ Yêu Hổ gào thét.
"Ngươi không cần biết ta là ai." Trần Phong thản nhiên nói: "Ta chỉ để cho ngươi biết, hoặc nói một cách khác là để cho yêu tộc các ngươi biết rõ mọi chuyện, ta nghĩ rằng yêu tộc có thể thông qua ngươi nhìn thấy tình cảnh ở nơi này."
"Cổ tộc vẫn còn ở đó."
"Yêu tộc các ngươi ngủ say vô số năm, thực lực trở nên lớn mạnh phục sinh lại."
"Cổ tộc trải qua vô số năm phát triển, thực lực có lẽ so với các ngươi còn cường đại hơn! Chỉ có điều là, Cổ tộc so với các ngươi thông minh hơn, bọn hắn giấu ở phía sau màn..."
"Bọn hắn để cho các ngươi thức tỉnh, chiến đấu cùng với nhân loại, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi."
"Cho nên, các ngươi chớ nên quên đi kẻ địch trọng yếu nhất này."
Trần Phong cười nhạt một tiếng.
"Ngươi cho rằng như thế thì yêu tộc chúng ta sẽ bỏ qua cho các ngươi?" Ám Dạ Yêu Hổ cười nhạo.
Chủng tộc nhân loại mới sao? Nhân loại đều có ý nghĩ ngây thơ như vậy hay sao? Coi như người này nói đều là sự thật, Cổ tộc có thật sự ẩn nấp ở trong bóng tối, thì yêu tộc chúng nó cũng sẽ không bỏ qua cho nhân tộc! Cái thế giới cường giả vi tôn này, vốn không thích hợp cho kẻ yếu sinh tồn!
"Không." Trần Phong lắc đầu: "Vô luận là yêu tộc hay là Cổ tộc, đối với chúng ta mà nói, đều là ngoại tộc, nhân tộc chúng ta có lưu hành một câu nói."
"Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác!"
"Nói cho ngươi biết chuyện này, chỉ là muốn cho ngươi trước khi chết hiểu rõ một chút sự tình." Trần Phong giơ tay lên.
Ô...ô...n...g —— Hào quang nhàn nhạt ngưng tụ, Ám Dạ Yêu Hổ rút lui lại hai bước, đối với người đã tận mắt thấy qua trận Thánh Chiến kia, nó chung quy vẫn có một chút kiêng kị, bằng không thì nó đã sớm lao lên giết chết hắn, còn nói nhảm nhiều như vậy để làm gì!
Cái tên này...đến cùng là ai...?
Mà vào giờ khắc này, đừng nói là Ám Dạ Yêu Hổ, ngay cả người của Gen Công Hội cũng không hiểu rõ, tin tức về Cổ tộc bọn hắn cũng đã có một chút hiểu biết, cũng là tin tức mà Trần Phong đưa cho, thế nhưng Thánh Chiến...Dã nhân...