Trần Tiểu Cửu cười mỉa mai, nghĩ đến bộ dạng kinh ngạc của Hồng Hạnh, trong lòng hắn không khỏi hoan hỉ!
Để cho một tiểu cô nương như cô uy hiếp ta, ta không dọa cô một chút thì cô còn chưa biết sự lợi hại của ta!
Tuy Hồng Hạnh cô nương rất diễm lệ, nghịch ngợm cô ta một chút cũng có cảm giác thích thú nhất định, nhưng hiện giờ Trần Tiểu Cửu không hề có ý muốn ấy.
Quân tử tuy háo sắc nhưng cũng biết cân nhắc chuyện được mất.
Việc cần kíp trước mắt là phải thiết lập được quan hệ thân mật đồng minh chiến lược với Chung Việt.
Cái gì nặng cái gì nhẹ, Trần Tiểu Cửu biết rất rõ.
Trong nội đường, rặt một mùi thơm ngát ấm áp.
- Công tử, mời dùng trà! Giọng một tiểu a đầu nhẹ nhàng.
- Tránh ra, bê đi chỗ khác, đừng có đến làm phiền ta nữa! Chung Việt vung tay áo, bực dọc nói.
Vị tiểu cô nương không biết mình đã mắc lỗi gì, rõ ràng là có ý tốt, nhưng đổi lại lại bị chửi mắng, khiến nàng rất tủi thân từ từ lui ra.
Lúc này, Chung Việt như một con kiến trên chảo lửa, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, cứ đi lòng vòng xung quanh Diệp Ngâm Phong đang trầm tư.
Diệp Ngâm Phong vừa là bạn đồng môn tốt của gã, vừa là đại công tử của Diệp Các lão ở Kinh thành, dù là xét trên phương diện bạn bè hay trên góc độ thân phận thì Chung Việt đều không thể có một chút dù là thất ý đối với Diệp Ngâm Phong.
Nhưng hiện giờ gã lại không có tâm trạng nào ngâm thơ làm phú hay thụ hoa hưởng nguyệt ở Túy Hương Lầu.
Gã thở dài một tiếng, nhìn Diệp Ngâm Phong khuôn mặt vẫn bình thản, đang trầm tư suy nghĩ rồi cười khổ sở, Diệp huynh này, huynh hại ta thật là khốn khổ đó!
Chuyện Hồng Hạnh cô nương bị tấn công tối qua bị Phiên An giấu nhẹm đi, thứ nhất là vì chuyện này nếu truyền ra ngoài thì sẽ không có lợi gì cho Túy Hương Lầu, mà ngược lại còn có thể gia tăng hiểm họa, thứ hai là vì nếu hắn đứng ra chỉ đạo mọi người truy lùng thích khách thì chẳng khác nào bị chặt mất đôi tay, chuyện này đối với tâm hồn non nớt của hắn là một sự sỉ nhục lớn, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện không có chút vẻ vang này bị người khác biết được.
Bởi vậy hắn đã ra lệnh im lặng, ai mà tiết lộ chuyện này ra ngoài thì sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Phiên, ra khỏi Túy Hương Lầu, vĩnh viễn không được sử dụng trở lại.
Chung Việt rõ ràng không biết chuyện Hồng Hạnh bị tấn công, cho dù có biết thì hiện giờ gã cũng không có cái tâm bát quái đó mà quan tâm đến chuyện sống chết của Hồng Hạnh cô nương.
Cô ta dù có xinh đẹp đến đâu thì rốt cuộc cũng chỉ là một kỹ nữ.
Có câu kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, trước hoa dưới nguyệt tận hưởng một chút cũng chỉ là thêm chút thi vị của cuộc sống.
Còn nếu như muốn có một tình yêu hải thệ sơn minh với kỹ nữ thì đó là một chuyện cực kỳ nực cười.
Hắn hiện giờ, trong lòng đầy những ngổn ngang, đứng ngồi không yên, đâu có tâm trạng nào mà thưởng hoa thưởng nguyệt, thưởng Hồng Hạnh chứ.
Tất cả chuyện này bắt nguồn từ vụ kiện Long Nhị.
Sau khi Trần Tiểu Cửu đắc chí gặp gỡ được Hồng Hạnh vào tối hôm qua, đám người Chung Việt và Tôn Kiện đều ngồi uống trà trong nội đường sắc mặt ưu tư, bọn họ đều rất tò mò, muốn xem Diệp Ngâm Phong có thể phá giải được thế cờ bác đại tinh thâm này không.
Nhưng thời gian nhàn nhã không được bao lâu, Tôn Kiện và thân tín của Chung Việt đã nhanh chóng kéo tới, cãi nhau ỏm tỏi hồi lâu với họ. Tôn Kiện đương cơ lập đoán, nhanh chóng đưa Hàn Thái, một nhà lý học đang giả vờ mê man lên ngựa và chạy trước.
Chung Việt là một kẻ vô cùng thông minh, mới đầu nghe tin Long Nhị đã liền cảm thấy rất không bình thường.
Long Nhị không phải là một nhân vật tầm thường, phía sau còn có đám người Long Đại, Lý gia, Tôn Khoa.
Nhưng một khi dân đã nổi giận thì như sóng thần tràn tới, muốn nuốt chửng cả núi non, nhất thời không thể áp chế được, như vậy thì gia huynh Chung Bân sẽ làm sao đây?
Gã đưa mắt nhìn Diệp Ngâm Phong một cái, thấy y vẫn đang cúi đầu trầm tư, không biết chuyện gì đang diễn ra ở bên ngoài thì liền dặn dò thằng ở chú ý chăm sóc Diệp Ngâm Phong còn gã thì về trước cùng gia huynh bàn bạc đối sách, đưa ra quyết định đúng đắn.
Nhưng, tối qua khi về đến nhà, vốn định hiến kế giúp Chung Bân thì nào ngờ lại bị Chung Bân chỉ thẳng vào mặt mà chửi rủa.
Trong lòng gã biết rõ, đó là do Chung Bân thương gã, chuyện này dù to dù nhỏ, một khi không thể kiểm soát được thì hẳn sẽ là một tai họa lớn.
Chung Bân đẩy Chung Việt ra ngoài cửa thực chất là vì nghĩ cho gã, bất luận thế nào cũng không được làm ảnh hưởng đến tiền đồ khoa cử của đệ đệ.
Chung Việt trước giờ chưa từng thấy Chung Bân căng thẳng, kích động như vậy, trong mắt gã, huynh trưởng là một nhân vật cơ trí có thừa chắc chắn, gặp chuyện bất loạn, khí độ bất phàm, vạn sự đều nằm trong dự tính.
Nếu không với tuổi còn trẻ như hắn sao đã có thể làm Tri phủ Hàng Châu được chứ! Nguồn: http://truyenggg.com
Cho dù gặp phải khó khăn cỡ nào, Chung Bân cũng vẫn bình tĩnh như không, lạnh lùng xử lý, cuối cùng vấn đề khó gỡ cũng bị chuyển hóa thành không có gì.
Nhưng hôm nay Chung Bân lại có những cử chỉ bất thường như vậy, thật khiến hắn không khỏi bất an.
Ngay cả gia huynh, tâm trí cũng đã loạn phần nào, suy ra có thể thấy, chuyện này khó giải quyết đến cỡ nào!
Chung Việt tuy lo lắng, nhưng Chung Bân không cho gã tham gia vào chuyện này, gã cũng chưa có cách gì, nghĩ đi nghĩ lại, đành phải trở về bên cạnh Diệp Ngâm Phong, hắn nghĩ với trí tuệ của Diệp Ngâm Phong liệu có thể tháo gỡ vụ án này không.
Nhưng không ngờ một câu nói của Diệp Ngâm Phong đã làm hắn tức giận thiếu chút nữa thì chửi thề!
- Cho dù có xảy ra chuyện gì, thì cũng hãy đợi ta phá xong thế cờ này rồi nói! Diệp Ngâm Phong buông một câu đơn giản như vậy rồi lại trầm tư vào trong thế cờ.
Được, như vậy mà cũng đòi là huynh đệ tốt, bạn đồng môn tốt của ta sao? Lúc nguy cấp lại trở mặt như vậy, ta khinh.
Nhưng Chung Việt cũng biết, trong đầu Diệp Ngâm Phong lúc này chỉ có thế cờ, cho dù Diệp Ngâm Phong có sẵn sàng hiến kế giúp hắn thì chắc cũng chẳng có chủ ý gì hay ho cả.
Một tâm há lại có thể có hai lòng!
Chung Việt lắc đầu cười chua chát, chỉ biết chờ Diệp Ngâm Phong giải quyết xong cái đống cứt chó ấy, phá được thế cờ này rồi quay ra giúp gã giải quyết chuyện nguy cấp kia.
- Chung công tử, thì ra công tử cũng ở đây!
Là ai đang gọi ta, chán sống rồi à, Chung Việt định mở miệng chửi mắng người vừa nói nhưng trong đầu chợt nghĩ, giọng nói này sao quen quá.
- Ây za, đây chẳng phải là giọng nói của tên đầy tớ thần kỳ kia sao?
Cái thằng nhỏ này ngâm thơ làm phú, cái gì cũng hay, tiểu binh vây thành, kỹ năng đánh cờ rất cao tay, so với Diệp Ngâm Phong cũng không thua kém chút nào.
Gã vỗ trán một cái, khẽ tự chửi mình ngu ngốc, trong lúc hoảng loạn, sao tự nhiên lại quên mất cái tên oắt đầy tớ này chứ!
Có nó ở đây, cần gì đến cái tên tiểu tử thối Diệp Ngâm Phong cạn tình cạn nghĩa kia chứ?
- Ôh, thì ra là Trần huynh, thất kính, thất kính! Chung Việt vui mừng ra mặt, chuyển sang khuôn mặt tươi cười, không lộ một chút gọi là lo lắng mà thản nhiên chào đón Trần Tiểu Cửu, giọng nói sang sảng.
Chung Việt là một nhân vật mà gặp phải chuyện lớn như vậy cũng không dễ hoảng loạn, vẫn có thể xem là Hàng Châu đệ nhất quyền quý!
- Hôm nay ta đến đây, không gì khác chính là muốn cùng Chung công tử ôn lại chuyện cũ, nhưng chỉ sợ công tử thân phận cao quý, ghét bỏ một tên đầy tớ thân phận hèn mọn như ta nên trong lòng rất băn khoăn! Trần Tiểu Cửu vờ vịt nói.
Ngươi băn khoăn cái đếch gì chứ, hôm nay thì nhớ đến thân phận cao quý của ta, vậy sao hôm qua lại cuồng vọng tranh Hồng Hạnh cô nương với ta, thằng nhãi này tráo trở quá.
- Trần huynh, huynh xem thường ta rồi, Chung Việt ta đâu phải hạng người dựa vào thân phận mà luận anh hùng chứ? Chung Việt vội phản bác nói: - Trần huynh tài cao, người người phải kinh ngạc, ngâm thơ làm phú dễ như trở bàn tay; trình độ đánh cờ cao siêu, có thể nói là nhất tuyệt, hơn nữa phản ứng nhanh nhẹn, thực khiến ta có phi ngựa cũng không theo kịp!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy thì vô cùng thích thú, tinh thần sảng khoái như uống được tiên đơn!
Đây là kiểu nịnh nọt thông thường sao? Cũng không phải, đây là kiểu nịnh nọt của đường đường một đệ nhất quyền quý Hàng Châu!
Trên đời này có mấy người có thể được nghe hắn nịnh nọt chứ? Đếm trên đầu ngón tay cũng không được mấy người.
- Vừa rồi ta mới nhìn thấy Chung công tử thần sắc lo lắng, như có tâm sự gì vậy, nếu như coi trọng Trần Tiểu Cửu này có thể nói cho ta biết được không? Trần Tiểu Cửu vờ như không hay biết hỏi.
- Oh, là... là thế này! - Chung Việt ngập ngừng, nói lời dối trá: - Bây giờ chẳng phải đã trưa rồi sao, bụng ta đói rồi, vốn định mời Diệp huynh cùng đi uống rượu, nhưng không ngờ Diệp huynh lại quá ham học vấn, dính vào thế cờ này rồi không dứt ra được, mình ta uống rượu thì có vị gì chứ, đang buồn đây!
Cái tên Chung Việt này thật lợi hại, cái biệt hiệu Hàng Châu đệ nhất đại quyền quý quả không phải hư danh, dựa vào những câu nói vừa rồi của Chung Việt, Trần Tiểu Cửu trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên đối với Chung Việt.
Mấy câu nói vừa rồi của Chung Việt không chỉ giải thích hợp lý cho thần sắc ban nãy của hắn mà còn ý tại ngôn ngoại khéo léo mời Trần Tiểu Cửu ăn trưa cùng gã.
Trong thời gian ngắn như vậy, chỉ với một câu nói gã đã giơ cành ô-liu đối với Trần Tiểu Cửu mà không để lộ vết tích, đây quả thật là một cao chiêu trong nghệ thuật ngôn ngữ.
Thằng nhãi này thông minh cũng gần bằng ta đó!
- Ây za, Chung công tử, vừa hay ta cũng đang đói bụng như kiến bò đây, vậy ta cũng không vòng vo nữa, chi bằng ta dầy mặt vậy, ăn ké Chung công tử bữa cơm vậy! Trần Tiểu Cửu vội nắm lấy cành ô-liu của Chung Việt, hớn hở nói.
- Như vậy thì tốt quá, tốt quá, ta và Trần huynh nâng chén vui vẻ vậy, không say không về! Chung Việt thấy Trần Tiểu Cửu nghe ra hàm ý của hắn thì mừng lắm, liền bất chấp bản thân đang khổ sở suy nghĩ, không còn nhớ gì đến Diệp Ngâm Phong nữa khoác vai Trần Tiểu Cửu thân mật bước đi.
Diệp Ngâm Phong thấy hai người đã đi xa, thình lình ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng hai người khẽ lắc đầu chua chát, trong lòng thầm nghĩ, Chung Việt ơi là Chung Việt, không phải ta không giúp ngươi, chỉ là nếu ta ra mặt, chiến tranh tất sẽ lan tới Kinh thành, lúc đó tình thế sẽ càng trở nên phức tạp, không thể khống chế được!
Hắn đột nhiên thấy trong bụng sôi sục, chợt nghĩ ra là mấy con côn trùng đang kêu loạn xạ, nhưng đã chót giả bộ say mê thế cờ thì không thể để lộ chân tướng được.
Chung Việt, ngươi đúng là cũng đã hại ta khổ sở không kém ngươi đâu!
Hắn bất đắc dĩ thở than, rồi lại tiếp tục say sưa với thế cờ phức tạp.