Đến rồi, cuối cùng cũng đã đến rồi, Trần Tiểu Cửu mừng như được vàng, Chung Việt quả đúng như hắn dự đoán, cuối cùng đã chui vào túi của hắn.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn vờ như khó hiểu hỏi: - Chung công tử, ca ca của huynh là Tri phủ Hàng Châu, huynh là em trai của huynh ấy, vậy thì có chuyện gì làm khó huynh chứ? Ai dám trêu chọc anh em huynh đây? Ngược lại thì còn có thể!
- Chuyện đó... chuyện đó không thể nói là như vậy! - Chung Việt hơi chút xấu hổ nói: - Gia huynh tuy là Tri phủ Hàng Châu, nhưng là một viên quan thanh liêm, chính trực, một lòng vì dân. Trước giờ chưa từng làm dụng chức quyền để tư lợi, ta tuy là em trai nhưng cũng luôn thận trọng làm đúng bổn phận của mình, cố gắng hạn chế gây rắc rối cho huynh ấy!
Thằng nhãi nảy nói hay thật, nắm rất chắc nghệ thuật ngôn ngữ, cái gì gọi là "trước giờ chưa từng lạm dụng chức quyền để tư lợi?" Thoạt nghe thì Chung Bân đúng là một viên quan tốt.
Nhưng, đối với một Trần Tiểu Cửu gian xảo, lời bóng gió đó rõ ràng là nói Chung Bân đang dùng quyền lực chính đáng của mình để tư lợi!
Chiêu trò này càng lợi hại bao nhiêu thì càng thể hiện Chung Bân bên trong cái vẻ bề ngoài cương trực ấy càng có tâm địa hồ ly bấy nhiêu.
- Chung công tử, huynh có chỗ nào khó xử, mau nói đi, huynh đệ, ta tuy bất tài nhưng nếu thật sự có thể giúp được thì ta quyết không chối từ!
- Được, cái ta cần chính là câu nói này của huynh đệ! - Chung Việt vỗ vai Trần Tiểu Cửu nói: - Trần huynh nếu như thật lòng muốn giúp ta, dựa vào sự tài trí thông minh của huynh, nhất định có thể giúp ta xoay chuyển càn khôn!
- Chung công tử quá khen rồi, có chuyện gì huynh mau nói đi, nếu thật sự ta có thể giúp, thì sẽ dốc sức mà giúp!
Nghe Trần Tiểu Cửu năm lần bẩy lượt hứa hẹn, Chung Việt cảm thấy thời cơ đã đến, liền thầm thì trộm nói: - Trần huynh, chắc huynh cũng đã nghe qua vụ kiện Long Nhị, cái tên du đãng kia không biết đen đủi thế nào mà tranh cãi với đồng đảng rồi bị tên quân sư quạt mo của hắn tên Củi khô đánh gần chết, lưỡi thì bị cắt, hai tay cũng bị phế, trên đùi thì bị đâm loạn xạ dính bảy tám vết thương, xem ra chắc cũng chỉ có thể sống được vài ngày nữa, aiz, cái tên tên Củi khô này thật là ác độc, đã thế lại còn rêu rao là trừ hại cho dân, thực chất đó là cuộc nội chiến của lũ sói hoang nhằm tranh quyền đoạt vị!
- Chuyện này ta cũng có nghe sơ qua, đâu có gì khó khăn chứ? Vương tử phạm tội, xử như dân thường! - Trần Tiểu Cửu cười haha nói: - Cái tên Long Nhị này tuy làm không ít chuyện mờ ám, lý trời rành rành, sớm muộn cũng có ngày nợ máu phải trả bằng máu! Nhưng, cũng không đến lượt tên ác gian tên Củi khô thay trời hành đạo, ta thấy, cứ thẳng thừng định tội tên Củi khô chẳng phải là vụ án sẽ kết thúc sao?
Chung Việt nghe Trần Tiểu Cửu lải nhải, tức thiếu nổ mắt ngoạc mồm, cái tên tiểu tử ngươi đứng đó nói nghe dễ lắm ấy, nếu chuyện thật sự đơn giản như ngươi nói thì ta đâu có khó xử như vậy chứ?
- Trần huynh không biết đấy thôi, cái tên tên Củi khô đó, không thể xử tội hắn được! Chung Việt than thở nói.
- Oh? Chẳng phải là hắn đã phạm tội giết người đó sao? Sao lại không xử tội hắn được chứ? Trần Tiểu Cửu vờ tò mò không hiểu nói.
- Cái tên tên Củi khô đó thật là ranh mãnh, sau khi cùng với đám đồng đảng đánh tơi tên Long Nhị, thấy hắn có vẻ không sống được nữa thì liền lôi hắn đi long dong trên đường, rồi an ủi vỗ về những người từng có thù hận với Long Nhị, lại còn không ngớt mồm lu loa rằng là vì trừ hại cho dân nên giết Long Nhị, rồi vì thế mà bị kiện cáo và có thể bị giết chết!
- Cái tên Long Nhị đó mấy năm gần đây làm vô số chuyện ác, không được nghìn thì cũng được tám trăm, số hương thân phụ lão bị hắn hại vô số kể, có thể nói là tội ác tầy trời, bởi vậy những người từng bị hắn ức hiếp thấy hắn thảm hại như vậy thì đều đốt pháo chúc Long Nhị sớm về chầu trời.
Đây là chuyện tốt, kẻ ác sắp chết, dân chúng đương nhiên là rất vui mừng, Trần Tiểu Cửu phụ họa.
- Nhưng chuyện cũng kỳ lạ ở chỗ đó! Chung Việt nhấp một hớp rượu nói: - tên Củi khô là một kẻ ruồi bọ chỉ biết xu nịnh, một tên hạ lưu đê tiện, không biết hắn và Long Nhị đã làm bao nhiêu chuyện ác, nhưng nhờ giết đồng bọn là Long Nhị mà hắn lại trở thành đại bồ tát cứu khổ cứu nạn, huynh nói như vậy còn có đạo trời hay không?
Trần Tiểu Cửu cười haha, đạo trời ư? Hừ..., có ta đây thì đạo trời có ý nghĩa gì chứ?
- tên Củi khô lại có thủ đoạn ranh ma vậy sao? Thật là xem người khác không ra gì? Trần Tiểu Cửu ra vẻ ta đây nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
- Ta khinh... - Chung Việt tức giận nói: - Cái tên tên Củi khô hạ lưu ếch ngồi đáy giếng đó, đâu có thể lắm chuyện như vậy, chắc chắn là có con chó hoang nào đó đứng sau bày mưu, nếu không, hắn sao có thể nghĩ ra cái kế một mũi tên trúng hai đích đó chứ?
Ta cũng khinh..., Trần Tiểu Cửu thầm coi khinh Chung Việt, con chó hoang đó chính là ta, ngươi còn dám chửi một câu nữa thì "con chó hoang" ta sẽ không chơi với ngươi nữa đâu!
- Chung công tử, cho dù tên Củi khô có được tiếng tốt, nhưng hắn vấn sẽ bị kiện. Cố ý giết người, hành động kiểu xã hội đen, với hai tội danh này hắn có thế nào cũng không thể trốn thoát, lệnh huynh cứ xử lý theo pháp luật Đại Yến là được, như vậy thì có khó gì chứ? Trần Tiểu Cửu hỏi.
- Chuyện này hoàn toàn không có đơn giản như vậy! - Chung Việt nhăn nhó nói: - Dân chúng coi tên Củi khô như đại anh hùng trừ gian giệt ác, không chấp nhận việc tên Củi khô bị kiện cáo,họ đã bàn bạc với nhau, phải đòi công bằng chính đạo cho tên Củi khô, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền nghìn. Có lúc hơn ngàn người đã đưa tên Củi khô đi khắp các nha môn lớn nhỏ ở Hàng Châu, nhưng không một nha môn nào dám thẩm vấn, cuối cùng hơn ngàn dân chúng đã đưa tên Củi khô đến nha môn Tri phủ.
Chung Việt bất lực nói: - Gia huynh thân là Tri phủ Hàng Châu, trọng trách trên vai, không thể từ chối, nhưng nhất thời chưa có manh mối gì, đành phải đem giam Long Nhị và tên Củi khô vào địa lao, đợi thẩm vấn, còn dân chúng thì vây kín nha môn, hô hào đòi sự công bằng cho tên Củi khô, sống chết không chịu giải tán!
- Thật là, lẽ nào có lý đó, đám dân đó định mưu phản à? - Trần Tiểu Cửu vỗ bàn tức giận nói: - Chuyện đó thì khó gì, nếu họ phạm tội chống đối, bắt vài người rồi đánh cho một trận, thử hỏi bọn họ có ngoan ngoãn giải tán không?
Ngươi có phải là óc lợn không? Thấy ngươi bụng đầy kinh luân, sao có thể nói ra những lời khó ngửi như cứt vậy chứ? Cái thằng ranh ngươi phải chăng có ý muốn làm khó ta?
Chung Việt bị Trần Tiểu Cửu chọc tức muốn phát điên lên, chỉ biết vỗ bàn nói: - Trần huynh, huynh không biết rồi, dân chúng là gốc rễ của quốc gia xã tắc, lòng dân như sóng nước, không thể chống lại, chuyện quan ép dân phản tuyệt không thể làm. Đánh giết vài người dân không phải là chuyện gì to tát, nhưng nếu chọc giận dân chúng rất dễ sinh loạn, gia huynh cả đời vì quốc gia, chắc chắn sẽ không thể làm chuyện hồ đồ như vậy!
- Vậy thì chuyện này cũng dễ xử lý thôi, lệnh huynh cứ mắt nhắm mắt mở, thậm vấn qua loa đại khái rồi thả tên Củi khô ra là được rồi, đâu cần phải khó xử như vậy! Trần Tiểu Cửu tráo trở nói.
Ngươi như vậy là đang cố ý trêu chọc ta, Chung Việt tức đến nỗi chỉ muốn xông tới đấm cho Trần Tiểu Cửu một cái, nhưng vẫn nhẫn nhịn, nói nhỏ: - Trần huynh có lẽ không biết, chuyện quan trường phức tạp hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, gia huynh lại không phải là người Hàng Châu chính cống, chân ướt chân ráo đến đây không tránh khỏi có chỗ thiếu sót trong quan hệ, hơn nữa Hàng Châu phủ quận Tông Khoa Tôn đại nhân không những giao hảo với Long Đại mà còn có mâu thuẫn rất sâu sắc với gia huynh, chỗ nào cũng nhúng tay ngăn cản gia huynh, đối chọi rất gay gắt với gia huynh, thực khiến gia huynh khó xử!
Trần Tiểu Cửu haha cười, rồng lớn không bắt nạt rắn nhỏ, một kẻ ngoại lai như ngươi mà muốn một tay ôm trọn Kim Loan điện, tất phải đọ sức với hai tay, nếu không người ta đâu dễ vui vẻ nghe theo sự sắp xếp của ngươi?
- Gia huynh nếu thuận theo ý dân, bỏ qua cho tên Củi khô thì sẽ vi phạm luật pháp của Đại Yến, cũng là phạm phải tội khi quân, nếu Tôn đại nhân đem chuyện này báo cáo lên triều đình thì gia huynh khó giữ được tính mạng rồi! Chung Việt than thở, bất lực nói.
- Lại còn có chuyện đó nữa ư? Aiz, xem ra mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh a! Trần Tiểu Cửu nói vuốt đuôi.
Chung Việt thấy Trần Tiểu Cửu vẫn hờ hững ngồi đó, làm như chuyện không liên quan đến mình, làm bộ cao ngạo thì tức lắm liền đứng phắt dậy nói với Trần Tiểu Cửu: - Ta tuy không dám nói là gia huynh hai tay trong sạch, đại công vô tư; nhưng dám khẳng định là gia huynh một thân chính khí, một lòng vì dân chúng, là một viên quan hiếm có của Đại Yến. Nhưng ông trời không công bằng, không ngờ gia huynh vì nước vì dân mà lại gặp phải kiếp nạn này.
Gã thấy Trần Tiểu Cửu vẫn không nói gì thì nói tiếp: - Ta thân là em trai Chung Bân, tuy đọc thông thi thư, nhưng lại không có cách gì, không thể giúp huynh trưởng gạt bỏ lo lắng, thật là hổ thẹn.
- Trần huynh tài hoa hơn người, tất có cách hay, nếu có thể giúp gia huynh qua được cửa ải này, Chung Việt dẫu có máu chảy đầu rơi cũng quyết không quên đại ơn của Trần huynh, nguyện đi theo Trần huynh hầu hạ cả đời!
Cổ nhân có câu ra trận nhờ huynh đệ, đánh nhau nhờ phụ tử!
Trần Tiểu Cửu nghe đến đây thì khóe mắt ươn ướt, trong lòng cảm thấy hơi chút hổ thẹn, không ngờ cái chiêu trò vớ vẩn mà bản thân vẽ cho tên Củi khô lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, may mà vẫn còn cách hóa hiểm thành an, nếu không chẳng phải là sẽ day dứt cả đời sao?
Hắn vội đỡ Chung Việt đứng dậy, rồi hướng Chung Việt khom người bái thật sâu: - Chung công tử đại nhân đại nghĩa, túc thủ tình thâm, khiến Tiểu Cửu vừa cảm kích vừa khâm phục! Ta có kế sách cũng đâu dám không dốc sức giúp đỡ? Chỉ có điều...
- Có điều gì vậy? Trần huynh cứ nói thẳng xin đừng ngại! Chung Việt chân thành vội hỏi.
- Ta thân phận thấp hèn, lời nói không có trọng lượng, những lời ta nói chưa chắc đã được lệnh huynh nghe theo... Trần Tiểu Cửu đắn đo.
- Trần huynh tài cao, kế sách chắc chắn sẽ vô cùng linh nghiệm, sao có chuyện không nghe chứ! Chung Việt xu nịnh.
- Thôi thế này vậy, ta sẽ viết một bức thư, huynh đem về cho lệnh huynh xem rồi cân nhắc xem thế nào! Trần Tiểu Cửu đã diễn ra đúng như ý định mà vẫn không để lộ dấu vết gì thì trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Hắn kêu tiểu nhị đem giấy mực tới, sau đó múa bút thành văn, điểm mấy chữ lớn, rồi nhét vào phong thư đưa cho Chung Việt, dặn dò: - Đưa thư này cho lệnh huynh, lệnh huynh tự sẽ cân nhắc kỹ lưỡng!
- Vậy đa tạ Trần huynh! Chung Việt nói xong thì vội vội vàng vàng chạy đi.
Cái tên tiểu tử này chạy nhanh thế, chẳng có vẻ gì là uống nhiều cả? Lẽ nào tất cả vừa rồi đều là lừa gạt ta?
Trần Tiểu Cửu nhìn theo bóng Chung Việt, trong lòng vô cùng vui mừng, aiza, cảm giác giúp người làm vui thật là thích thú a!
Hắn nhìn đồ ắn còn chất đầy trên bàn, chợt cảm thấy không hay lắm, cái tên Chung Việt này rõ ràng là còn chưa thanh toán mà!
Nợ thì phải trả, Trần Tiểu Cửu sờ sờ cái túi teo tóp của mình, rồi bất đắc dĩ nhìn theo bóng Chung Việt, tức tối giơ ngón tay giữa.