Trần Băng say sưa đi vào giấc mộng, trong giấc mơ có một mỹ nhân diện mạo như tiên tử đang tắm và thay quần áo, khiến hắn thèm nhỏ dãi, đang lúc quan trọng nhất, một tiếng kêu như giết heo vang lên, làm kết thúc giấc mơ đẹp của hắn.
Tiểu Lục Tử hoang mang vội vàng vừa kêu vừa chạy vào, không cần biết Trần Băng đang chìm trong giấc ngủ, vội túm hắn dậy, thở hổn hển nói với Trần Băng:
- Công tử, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, hôm qua công tử nhà tôi làm chuyện hoang đường đó đã bị lão phu nhân nhà tôi biết rồi, bây giờ lão phu nhân đã kêu công tử tới rồi, không biết chừng sẽ bị một trận gia phong, công tử, người phải giúp công tử nhà ta, người xem có cách gì không?
Trần Băng ưỡn người ra, ngáp vài cái, ta thì có chủ ý gì chứ, Trần Băng không khỏi lắc đầu, mẫu thân giáo huấn con trai, hoàn toàn chính đáng, nên chẳng ai quản được cả, con phạm sai lầm, làm mẹ không giáo huấn vài câu thì gọi là là mẹ nữa chứ. Mình là cái thớ gì mà can thiệp vào nhà họ chứ, hơn nữa, cũng chỉ giáo huấn vài câu thôi mà, có gì mà kinh ngạc như vậy chứ.
- Công tử, sự việc không đơn giản như vậy đâu.
Tiểu Lục Tử mặt mày khổ sở nói:
- Nếu lão phu nhân chỉ chửi mắng vài câu, thế thì đã may quá, công tử nhà tôi mặt dạn mày dầy, chắc cũng chẳng hề hấn gì, sợ nhất lão phu nhân bắt công tử nhà tôi phải áo mặt vào tường thôi.
- Áp mặt vào tường là sao?
Trần Băng vẻ không hiểu hỏi.
Tiểu Lục Tử vẫn sợ hãi nói:
- Chính là nhốt vào nhà kho ở hậu viện nửa năm đó, nếu cửa phòng đóng lại thì nửa bước cũng không rời ra nổi, không ai được thăm nom. Khát thì có người mang nước tới, đói thì có người mang cơm tới. Công tử nhà tôi bị bế quan một lần rồi, kết quả nửa năm sau được ra ngoài, tinh thần uể oải, người gày đét, nhìn mà đau lòng lắm.. Trần công tử, người phải cứu công tử nhà tôi mới được.
Đây chẳng phải đi tù nửa năm sao? Trần Băng cũng biết thi vị của người bị giam cầm, tuy không bị chửi bị đánh, nhưng cái cảm giác cô đơn cơ khổ không có ai nói chuyện, đáng sợ vô cùng. Cái lão nương này cũng không vừa tí nào, làm gì mà dùng hình pháp ghê vậy chứ.
- Không chỉ vì nguyên nhân này đâu, còn một hàm ý khác nữa cơ, bởi vì lần này đắc tội với Lý gia, thế lực của bọn họ ở Hành Châu này mạnh hơn Chu gia rất nhiều lần, trong đó có cả dược liệu, lương thực vân vân hành những nghề đó, những đường huynh đường đệ của Chu gia chúng tôi thì đều nhát gan sợ đụng chạm, sợ phải đắc tội với Lý gia, sợ sau này làm ăn sẽ bị ngáng chân, làm hỏng tiền đồ của bọn họ, nên đều tụ tập tới đây, bắt phải trừng trị công tử nhà tôi nghiêm, lão phu nhân với thân phận là người đảm đương việc trong họ, cho dù với thân phận nào đi chăng nữa thì cũng không thể dung túng cho con mình được.
Tiểu Lục Tử chậm rãi giải thích.
- Trần công tử, người nhất định phải nghĩ cách, người túc trí đa mưu, bụng đầy mưu sách, thông minh tuyệt thế, tinh minh khôn khéo, nhanh mồm nhanh miệng...
Những từ nịnh bợ của Tiểu Lục Tử giống như nước sông cuồn cuộn đập thẳng vào cái tâm yếu mềm của Trần Băng, mồm miệng của tên Tiểu Lục Tử này cũng ghê gớm ra phết, nhưng cách dùng từ có vẻ không ổn cho lắm.
Tiểu Lục Tử cườn ngây ngô nói:
- Hồi nhỏ ta cũng được đọc qua vài năm sách thánh hiền, cũng là một tú tài, nhưng nhà nghèo quá, không kham nổi tiền học, sau này đành phải đến Chu gia giúp việc để có kế sinh nhai, mười một tuổi tôi đã theo Chu công tử, luôn luôn tận tâm trung thành, Thiếu gia đối xử với tôi cũng rất tốt, có những của ngon vật lạ và những chỗ vui chơi đều dẫn tôi theo, những điều này tôi đều khắc cốt trong lòng. Ài dà, lại lạc đề rồi, bây giờ công tử săp bị phạt như vậy, tôi hận là không thể chịu phạt thay công tử được, Trần công tử, người phải nghĩ biện pháp nhé.
Nghe xong những lời tâm sự của Tiểu Lục Tử, khiến cách nhìn của Trần Băng với Chu công tử cũng đã khác đi nhiều, đây cũng là có chủ nào hì có tùy tùng như vậy, trung thành tận tâm như vậy, một lòng vì chủ của mình như vậy. Từ cách nhìn khác cũng thấy Chu công tử nhân duyên cũng không tồi đó chứ, Trần Băng cũng là một người có lương tâm, cho nên cuộc đời của hắn luôn gắn với những việc có lương tâm, sau này phải lấy một người vợ phải có khí chất, Chu công tử đối xử với hắn cũng rất tử tế, ăn nhà người ta, ở nhà người ta, còn được nha đầu nhà người ta hầu hạ, mình mà không báo đáp thì đúng là không ra gì.
Nghĩ tới đây, tinh thần hắn cũng hưng phấn hăng hái lên, rồi nói lớn:
- Tiểu Lục Tử, đi trước dẫn đường, dẫn bản công tử tới để giải cứu mối nguy này cho Chu công tử.
Tiểu Lục Tử vô cùng mừng rỡ, vội vàng tiến lên trước dẫn đường, Trần Băng cũng báo theo hắn.
Trên đường Tiểu Lục Tử giới thiệu cho hắn những thành viên trong Chu gia, trong đó có hai anh em Chu Bình và Chu Vũ là tâm địa độc ác nhất, không có chút thiện chí gì cả, có một số chưởng quầy đều nghe theo lời của hai anh em họ, dường như còn đang chống lại lão phu nhân, trong lòng Trần Băng nhất nhất ghi nhớ.
Đi dọc theo một đoạn đường toàn cây trắc bá diệp, sau đó đi qua một cây cầu, dưới cầu nước chảy róc rách, trên đường Trần Băng nghĩ cách làm thế nào để giải nguy được cho Chu công tử đây, dù gì cũng phải nghĩ ra cách gì mà vẹn toàn đôi bên chứ. Ngẩng cao đầu lên, một tòa đài cao như cung điện, bỗng nhiên hiển hiện trước mặt, trên trước cửa ghi bốn chữ: Chu Gia Từ Đương.
Trần Băng chưa từng thấy những nơi nào nghiêm trang như vậy cả, trong thời cổ đại, cứ mỗi lần có việc gì trọng đại hoặc có ngày mừng lễ tôn nghiêm nào đó đều được tiến hành ở từ đường, nên việc của Chu công tử cũng được giải quyết ở đây, cũng chứng tỏ chuyện của Chu công tử cũng không phải là chuyện nhỏ gì, nếu không đã không phải ra từ đường giải quyết làm gì.
Trong từ đường hương khói bay nghi ngút, lãnh đạm thanh nhã, chắc vừa mới cúng bái tổ tiên xong. Trần Băng đưa mắt đảo một lượt, ngồi ở trên cao nhất là một người đàn bà ăn mặc rất quý tộc, chừng ngoài năm mươi tuổi, trên đầu cài rất nhiều ghim và châm bằng vàng, trên cổ đeo những vòng bằng ngọc sáng bóng, miệng hơi vênh vênh, như cười mà chẳng phải cười, nhìn vẻ rất nghiêm khắc, không phải nói, người này chính là lão phu nhân của Chu gia rồi, nhưng lão phu nhân này chẳng thấy già cả gì, đưa mắt nhìn, vẫn còn vẻ thanh xuân lắm, hai bên ngồi đông đủ những người của Chu gia, còn hai bên đứng cũng rất nhiều nha hoàn.
Một người mặt bộ quần áo rất quý tộc ngồi bên cánh phải nói với lão phu nhân:
- Ngộ Năng cũng thật chẳng ra gì, thân phận là con trưởng đời thứ ba của Chu gia, vô duyên vô cớ đánh công tử nhà Lý gia trọng thương như vậy, nằm liệt giường không dậy nổi thế kia, quả thực là không ra thể thống gì, mất hết nhân đức, làm mất mặt Chu gia chúng ta rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com
Lão nói tới đây, rồi đưa ánh mắt nhìn lão phu nhân.