Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 118

Trần Tiểu Cửu thấy ánh mắt của bọn họ thất kinh hoảng sợ, trong lòng càng đoán chắc, Long Đại và Tôn Kiến đã nhanh chân đến trước, và cũng đã làm một trận tấn công tâm lý đối với bọn chúng, chỉ là hiệu quả không như ý người, không đem ý chí của bọn chúng tấn công triệt để mà thôi.

Bởi vậy có thể thấy, lão Tôn Khoa đa mưu túc trí đó, cũng có thể gọi là cáo già! Tuy nhiên, may mà ta còn thông minh hơn cáo già một chút, hôm nay đến đúng lúc, nếu không chừng sẽ xuất hiện biến cố gì nữa!

Hắn cười suy nghĩ, nói với mọi người:

- Các người không cần ngạc nhiên, cần ta biết, ta cũng đều biết, một việc cũng sẽ không bỏ qua!

- Nếu ta đoán không lầm, ngoài Củi Khô, Long Đại lần lượt gặp riêng các người và hứa với các người không ít điều tốt đẹp.

Tên củi khô nghe đến đó, trong đầu ù ù, loáng thoáng như cảm thấy người khác có việc đang giấu y, y nhảy lên, vung tay vào một người cao to phía sau, một cái miệng rộng vang dội, sau uy phong lẫm liệt nói:

- Nhị cẩu tử, con chó nhật nhà ngươi, rốt cuộc chuyện như thế nào, ngươi nói rõ cho ông, nếu còn giấu diếm, cẩn thận ta lột da ngươi!

Tuy y gầy còm nhom, nhưng dù sao cũng từng là cánh tay đắc lực của thế lực đen tối tàn ác Long Nhị, quyền lực của dã cẩu kia vẫn còn như trước.

Cái tên gọi là Nhị cẩu tử hèn nhát, thấy tên củi khô ra uy, cũng không dám phản bác, che miệng bi ai nói:

- Chính ngày hôm qua, tối qua, Long Đại đến đây…!

Tên củi khô vừa nghe long đại tìm gặp bọn chúng, còn giấu y bày mưu, suy nghĩ một chút nhất định không có việc gì tốt, y nổi giận, nói to với Nhị cẩu tử: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Con mẹ nó, tối qua các người lần lượt đi ra ngoài, chỉ có ta không đi, ta tò mò rốt cuộc là chuyện gì, thì ra là Long Đại làm trò quỷ, mẹ kiếp, các người ăn cây táo rào cây sung, các người nhanh chóng kể sự thật cho ta!

Nhị Cẩu Tử bị uy quyền của tên củi khô sợ tới mức run lẩy bẩy, hai cái tát rõ ràng lanh lảnh đánh gã khiến gã choáng váng đầu óc, đấm ngực lên, nước mũi nước mắt dòng dòng, khóc tô thông:

- Được…, ta…., ta nói…

- Cút cái con mẹ mày đi, mày khóc cái khỉ gì, hai cái tát đánh mày thành bộ dạng gấu, mẹ kiếp khiến ông mất mặt, ta phỉ…

Tên củi khô mắt thấy bộ dạng nước mắt nước mũi cùng chảy của Nhị cẩu tử, trong lòng càng thêm tức giận, cũng có một chút bi ai bất hạnh, tức giận không còn thể diện.

Trần Tiểu Cửu thấy cảnh tượng này càng lắc đầu thêm, Nhị Cẩu tử yếu đuối càng thua xa sự anh dũng của La Đồng, nếu để Nhị Cẩu Tử nếm mùi cái ghế hùm dính toàn nước ớt, tiểu tử này chắc chưa chịu hình, dọa thôi cũng dọa chết gã rồi.

Tiếng sói tru của Nhị Cẩu Tử liên tục không ngừng khiến da đầu Trần Tiểu Cửu rung lên, hắn nhìn trừng trừng, hai tay vỗ mạnh xuống cửa nhà lao:

- Còn khóc nữa, kéo ngươi ra ngoài dùng côn đánh chết, ném ra bên ngoài cho chó hoang!

Nhị Cẩu Tử nghe thấy câu này, tiếng khóc đột nhiên dừng lại, rất có hiệu quả, quả thực vẫn còn dùng được như tiếng hát ru của mẹ gã.

Tên củi khô thấy cảnh này, trên mặt lộ ra ánh mắt khinh miệt, y tiến lên trước dùng sức đá Nhị cẩu tử, Nhị Cẩu tử khẽ nức nở, run rẩy tránh sang một bên cũng không dám phản kháng.

Trần Tiểu Cửu nhìn trong mắt, cười trong lòng, người cốt khí như vậy, sống trên đời này có tác dụng gì?

Hắn khẽ thở dài, tiếp đó là thời khắc quan trọng hắn tranh cãi kịch đàn chó này, hắn đi lại trước cửa nhà lao, trong đầu suy nghĩ lại cách nghĩ, dùng giọng điệu vô cùng thoải mái nói:

- Nhị Cẩu Tử, ngươi không cần phải nói, để ta thay ngươi nói nhé!

Trần Tiểu Cửu thảnh thơi bước thong thả vài bước nói:

- Long Đại gọi riêng ngươi là, nhất định là uy hiếp lợi dụng ngươi, để ngươi phản bội vu cáo sáu người tên củi khô đúng không?

Nhị Cẩu Tử nghe thấy lời này, lau nước mắt kinh ngạc nói:

- Cửu… Cửu ca, anh làm sao biết được? Chẳng lẽ chính miệng Long Đại nói với huynh sao?

- Hừ… quả nhiên không ngoài dự liệu của ta!

Trần Tiểu Cửu lạnh lùng cười chỉ Nhị Cẩu Tử nói:

- Y nhất định hứa với ngươi bình an phú quý, nhưng điều kiện là, chỉ cần cậu thừa nhận đám người củi khô và Long Nhị tranh đấu không phải trừ gian trừ ác mà là chúng tự đấu tranh, tàn sát dân lành, ta nói có đúng không?

- Cửu ca, huynh làm sao… làm sao biết rõ như vậy, chẳng lẽ huynh có thể đoán ra?

Nhị cẩu tử run run rẩy rẩy, vẻ mặt kinh ngạc nói.

- Cho nên ngươi đã nhận lời Long Đại?

Trần Tiểu Cửu cười lạnh một tiếng.

- Ta… ta không … ta…

Nhị Cẩu Tử bị Trần Tiểu Cửu trước mặt mọi người vạch trần giao dịch với Long Đại như thuộc trong lòng bàn tay, muốn phản bác cũng vô lực, mặt đỏ lên, cúi đầu, hận không thể tìm khe hở mà chui xuống đất.

- Nhị Cẩu Tử, ngươi không cần phải thẹn, muốn sống là việc thường tình của con người, nếu Long Đại nói có thể giữ được tính mạng của ngươi, ngươi phản bội cũng coi như có tình có thể lượng thứ được, ta không trách ngươi!

Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên cao giọng, dẫn dắt nói:

- Nhưng ngươi đã từng nghĩ qua, Long Đại thật sự có thể thả ngươi không? Nếu Long Đại có thể nói riêng với ngươi như thế, lẽ nào y không thể nói với người khác như vậy sao?

Nhị Cậu Tử ngây người, gãi đầu suy nghĩ một chút, gã quay đầu nhìn sáu người khác, chỉ thấy trên mặt của sáu người khác cũng hiện ra vẻ kinh ngạc, gã lại nhìn nhìn Trần Tiểu Cửu, vài nơi quan trọng trong đó chưa hiểu rõ hết, không thể hiểu được.

- Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, ta nghĩ Long Đại nhất định cũng hứa với các ngươi như thế!

Trần Tiểu Cửu giơ cánh tay bị tên củi khô không tôn trọng ra, chỉ chỉ vào mấy người khác nói.

Sáu người khác ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám trả lời, cúi đầu vô cùng xấu hổ.

Tâm tư tên củi khô lung lay, còn xa mới so sánh được với hạng giá áo túi cơm, y nghe thấy vậy, trong lòng cực kỳ khiếp sợ, không ngờ đám người này đang âm thầm vì lo thân mình, sớm đã bán đứng lẫn nhau!

Y tức giận đến nỗi cả người run lên, cảm thấy bị nhục nhã vô cùng sỉ nhục, trong nhận thức của y, thua trong tay tên tiểu nhân gian trá như Trần Tiểu Cửu như thế, sao không tính mất mặt.

Trần Tiểu Cửu giống tiểu nhân hiếm có, cả vương triều Đại Yến có thể tìm ra mấy người, thua trong tay tiểu nhân đạo hạnh cao hơn hắn nhiều như thế, y cũng không hối hận.

Nhưng y quyết không cam tâm chính là, y không thể bại trong tay chính mình, không thể chết trong tay của hạng giá áo túi cơm được.

Ta Củi khô tuy còm nhom, tội ác chồng chất nhưng cũng không thể chết không minh bạch.

Tuy ta cả đời đắng cay nhưng không thể chết không rõ ràng được!

Y tức giận đến cả người run rẩy, cũng không còn dư sức lực đi đánh mắt cái đám người được gọi là phàm phu tục tử, y đứng ở đó, giơ vuốt chó khô khốc chỉ vào mặt của đám phản bội kia, than thở nói:

- Củi khô ta tuy không từ một việc ác nào không làm, bắt gà trộm chó, nhưng đối với các người như huynh đệ, từ trước đến nay chưa từng bạc đãi các người, trước đây Long Nhị một chút không vừa lòng thì đánh, mắng các người, mỗi lần đều do ta ở giữa khuyên giải, Long Nhị ngược lại đem toàn bộ trút lên đầu ta! Mẹ kiếp, chẳng lẽ các người quên rồi sao? Lương tâm của các ngươi bị chó ăn rồi sao?

Tên củi khô chống tay vào eo, giơ cánh tay như mụ đàn bà chanh chua chỉ vào mặt của bảy tên tức giận nói. Nói đến cuối cùng, không ngờ có mấy giọt nước mắt thần kỳ trong con mắt khô cạn kia chảy ra.

Thật kỳ diệu, một người cân nặng 30kg, cao 1.5m không ngờ khiến các nam tử cao lớn bức vào góc tường, và mỗi người không ai nói câu gì, yên lặng thành thật nghe tên củi khô mắng, không một ai dám nói năng lỗ mãng.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu thầm khen một tiếng tốt, lấy thân thể gầy gò năm thước chỉ huy được các nam tử thân bảy thước! Đó đại diện cho cái gì? Đó là loại uy nghiêm tối cao!

Hắn thấy sắc mặt đám người này thẹn đỏ mặt, như cô dâu mới về nhà chồng, trong lòng buồn cười, hắn đoán rằng tên củi khô chanh chua chửi đổng như quở trách, chỉnh lý lại quần áo nói:

- Các người quả thực hồ đồ, đã trúng phải kế ly gián của Long Đại!

Nhị Cẩu Tử tựa ở gần nhất, khiếp nhược chỉnh lý lại trang phục nói:

- Cửu… Cửu ca, ta còn chưa…. Chưa hiểu, rốt cuộc là… là sao?

- Mẹ kiếp, đầu đất sao vẫn chưa hiểu được? Trong đầu ngươi toàn là bã đậu sao? Ta …

Tên củi khô vẫn muốn tiếp tục sự nghiệp mắng vĩ đại này, nhưng lúc nhìn ánh mắt của Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nhìn y, y vội câm miệng, toàn bộ những lời thô tục còn lại không chút do dự nuốt tuột vào bụng!

Ác nhân phải được ác nhân mài giũa, Trần Tiểu Cửu thấy tên củi khô khiếp sợ mình như thế, không khỏi hơi buồn cười, trong lòng hắn có cách nghĩ của chính mình, chửi đổng mắng mỏ không giải quyết được mâu thuẫn trước mắt, chỉ có thể dẫn dắt từng bước, lấy lý để hiểu.

Hắn lộ ra một khuôn mặt tươi cười dịu dàng nói:

- Các người đều bị Long Đại lừa rồi, lúc thăng đường thẩm vấn ngày mai, Chung đại nhân chủ thẩm, Tôn Khoa bồi thẩm, với sự lão luyện của Tôn Khoa tất nhiên sẽ cách ly riêng từng người tra hỏi cẩn thận, nếu các người nghe theo lời ngon ngọt của Long Đại, thừa nhận các người khác cố ý giết người, coi mạng người như cỏ giác, và ký tên ấn dấu vân tay trên mặt, vậy các người chính là tự mình giết chính mình, thần tiên cũng không giúp được các người!

Nhìn ánh mắt mê muội của đám người, tên củi khô lại nổi điên, Trần Băng lạnh lùng nhìn trừng trừng hắn, vẻ mặt lại đối với các người khác ôn hòa nói:

- Trái lại, các người khác bị áp giải lên công đường, cũng là quy trình giống nhau, vì bảo toàn tính mạng bản thân mình, sẽ cung khai các người khác ra!

- Như thế các người sẽ đi vào cạm bẫy không có đường ra, chỉ cần thẩm vấn các người một lần, đại danh các người coi mạng người như cỏ rác sẽ xuất hiện trên án, đến lúc đó nhân chứng vật chứng có đủ, các người còn muốn sống trên thế gian, hừ… khó như lên trời!

Trần Tiểu Cửu nói xong những câu này, nói chung là liền một hơi, ai ya…. Nói chuyện với đám đầu đất này thực là tốn sức của hắn.

Mấy nam tử cao lớn này nghe thấy Trần Tiểu Cửu giải thích tinh tế như thế, cùng cúi đầu suy ngẫm, thật lâu sau, lại ngơ ngác cùng nhìn nhau quát lên:

- Long Đại, con bà ngươi!

Bình Luận (0)
Comment