Vừa phát ra tiếng gọi thân mật "Hạnh Nhi" này, Hồng Hạnh giật mình đến nổi lùi về sau một bước, cô không ngờ Trần Tiểu Cửu lại gọi tên cô một cách thân mật như vậy trước mặt bao nhiêu người thế này, thoắt chốc mặt ửng đỏ cả lên, trong trái tim tràn đầy hương vị hạnh phúc, cô thầm ngạc nhiên mà cảm thán bởi da mặt Trần Tiểu Cửu quả nhiên là dày như tường thành vậy. Bốn vị cô nương Xuân Hạ Thu Đông nhìn bộ dạng của Hồng Hạnh tỷ tỷ đang thẹn thùng như một cô bé, liền cùng che miệng lại, mỉm cười một cách ngọt ngào.
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu mỉm cười như người thú vô hại, trong lòng thì lại đang toan tính vấn đề của hắn, hắn kêu một tiếng " Hạnh Nhi" này, thì coi như đã chính thức tuyên bố với hai người Diệp Ngâm Phong và Chung Việt rằng, Hồng Hạnh cô nương là người của Trần Tiểu Cửu rồi, nếu như các người là bạn của ta, thì đừng đụng tay vào, nếu không, thì là không biết điều rồi!
Chung Việt một bên nhìn xa về phía các người đẹp rực rỡ, trong lòng không ngừng tán thưởng, Cửu ca đúng là Cửu ca, thủ đoạn cũng lợi hại không phải hạng xoàn, câu nổi da gà như vậy mà cũng nói ra được, xem ra chuyến đi khuê phòng của Cửu ca vào ngày hôm đó, đã nổ thành pháo hoa rồi, nói không chừng ngay cả chuyện như ** cũng đã làm rồi.
Hồng Hạnh khẽ nhíu mày, liếc nhìn Trần Tiểu Cửu một cách đầy tình ý, hừ một tiếng nhẹ, cố tình không để ý đến Trần Tiểu Cửu, lập tức đi thẳng đến phía Diệp Ngâm Phong, yểu điệu thướt tha nói:
- Diệp công tử, dám hỏi thế cờ vậy mà công tử đã giải ra rồi ạ? Có thể để Hồng Hạnh giảng giải một phen không, Hồng Hạnh vô cùng cảm kích!
Diệp Ngâm Phong tuy rằng là công tử cao quý đến từ kinh thành, hiểu biết sâu rộng, những mỹ nữ muôn màu muôn vẻ không biết đã thấy qua biết bao nhiêu, trong số đó người cao quý của có, người dịu dàng cũng có, người biết ý cũng có.
Nhưng đột nhiên trông thấy Hồng Hạnh cô nương, trong lòng lại không khỏi chậc chậc mà tán thưởng, không cần phải so sánh chi li, đơn thuần chỉ dựa vào điểm có nhiều sắc thái và nét đẹp khác nhau, cũng đã hơn hẳn số mỹ nử xinh đẹp kia một bậc rồi.
Y vội vàng đứng lên đáp lễ nói:
- Hồng Hạnh cô nương, Diệp Ngâm Phong hữu lễ rồi, thế cục trong bàn cờ này khéo léo tuyệt vời, phức tạp phi phàm, mặc dù ta giỏi về cờ đạo, nhưng lại phải hao phí sức lực lắm mới giải được thế cục trogn bàn cờ này, cũng không biết đúng sai thế nào, giờ xin mời Hồng Hạnh cô nương xem qua!
Y là một người thông minh tuyệt đỉnh, thấy Hồng Hạnh tuy rằng mặt hướng về phía y đang đứng, nhưng đôi mắt tinh tường lại tràn đàn tình ý, lén lút nhìn xéo về phía bóng dáng của Trần Tiểu Cửu, y ngượng ngùng cười, trong lòng không khỏi buồn bã, ầy…..người đẹp thế này, ta cũng muốn cho vào túi đó!
Hồng Hạnh nghe thấy những lời khiêm tốn của Diệp Ngâm Phong, thu hồi tâm tư mỉm cười nói:
- Thế cờ này sâu rộng uyên thâm, nếu không phải người có tài trí tuyệt đỉnh sẽ không thể phá được, Diệp công tử bác học đa tài, không ngờ lại có thể phá được thế cờ này, thật khiến Hồng Hạnh kinh ngạc và thán phục!
Diệp Ngâm Phong cười một cách ảm đạm, cũng không nói nhiều, chầm chậm mà giảng giải nói:
- Cục diện này tổng cộng có hơn hai mươi lăm ngàn cách biến hóa, mà trong số đó chỉ có một cách đi là phá được cục diện này…
Diệp Ngâm Phong thưởng thức ngụm trà, bắt đầu giảng giải một cách chậm rãi mà đầy tự tin. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - www.TruyenGGG.Com
Hồng Hạnh vô cùng quan tâm đến thế cờ Xảo Đoạt Thiên Công này, liền bắt đầu lắng nghe một cách cẩn thận, Trần Tiểu Cửu thì vẻ mặt cười đầy quỷ huyệt, lại lén lút lách đến bên cạnh Hồng Hạnh, nhân lúc người ta không chuẩn bị, liền len lén nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại không xương của Hồng Hạnh, cẩn thận mà đùa nghịch, Hồng Hạnh quay đầu liếc hắn một cái, trong lòng trách móc sự tùy tiện của hắn.
Với sức mạnh của cô, nếu muốn rút tay lại, dễ như trở bàn tay, nhưng động tác này chắc chắn sẽ bị đám tiểu nha hoàn nhìn thấy, rớt cả da mặt, hơn nữa, đôi bàn tay nhỏ nhắn bị tên nhãi Trần Tiểu Cửu âu yếm tới lui, thật thì rất là thoải mái, cô tạm thời cũng chưa muốn rút tay ra, liền để cho Trần Tiểu Cửu tùy ý đùa nghịch.
Bốn vị hoa đán đều là những nhân vật có thất khiếu linh lung tâm, đã sớm thấy được hành động càn quấy của Trần Tiểu Cửu, nhìn nhau cười một cái, cùng tiến lên trước vây quanh che chắn, làm màn yểm hộ cho hành động suồng sã của Hồng Hạnh tỷ tỷ và Trần Tiểu Cửu, tiểu nha đầu Đông Mai này, còn nghịch ngợm hơn, giơ bàn tay non nớt ra bóp mạnh một cái vào eo của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu tuy rằng bị đau, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt cười điềm tĩnh tự nhiên, lật tay lại nắm lấy bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi của Đông Mai, mặt Đông Mai khẽ ửng đỏ lên, một luồng ấm áp đang chậm rãi chảy trong tim, không ngờ lại can tâm tình nguyện để cho Trần Tiểu Cửu nắm tay, luyến tiếc không buông ra.
Thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này lại càn quấy như vậy đi đùa nghịch với bàn tay nhỏ nhắn của hai người đẹp tuyệt sắc, vẻ mặt thì bình tĩnh như không có gì nhìn chừng bàn cờ, trong lòng thì loạn xạ cả lên, cậu em bên dưới cũng không tự chủ mà ngóc cái đầu thẳng cứng như thép lên.
Tài đánh cờ của Chung Việt tuy rằng không tồi, nhưng cũng không phải là vô cùng đam mê, ngược lại nếu là bốn vị cô nương xinh đẹp như hoa giống như Xuân Hạ Thu Đông vậy thì trái lại càng thu hút ánh mắt của y hơn. Đang lúc y tỉ mỉ đánh giá nhan sắc cao thấp của mấy cô hoa khôi, đột nhiên phát hiện Cửu Ca thân yêu đang thân mật mà dính chung với hai người đẹp, y lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra sự việc.
Cửu ca ơi là Cửu Ca, huynh ra tay cũng nhanh quá đấy, sao cũng không cân nhắc suy nghĩ cho đệ một chút chứ?
Thế cờ này vốn là do Trần Tiểu Cửu cải biên ra dựa trên các thế cờ mà bản thân hắn đã gặp phải, hắn vô cùng quen thuộc, bèn cũng nhìn bàn cờ, cẩn thận lắng nghe lời giảng giải của Diệp Ngâm Phong.
Cái hắn coi trọng vốn không phải là bản thân cục thế này, mà là cách tư duy của y trong thế cờ này, trên thế gian này không mấy ai có thể có trí nhớ và tính lĩnh ngộ biến thái như hắn vậy, cho nên bàn cờ này muốn giải ra theo cách bình thường, không có thời gian ba đến năm năm chắc chắn sẽ không thành công, mà thằng nhãi Diệp Ngâm Phong này vậy mà lại có thể giải ra trong ba ngày ba đêm, một mặt cũng cho thấy trí tuệ siêu việt của y, mà mặt khác, lại có thể kết luận được, cách tư duy của y tuyệt đối khác với người bình thường.
Trên thực tế, đúng như hắn dự đoán, Diệp Ngâm Phong trước tiên là đặt vài con cờ mạnh, sau đó đi theo bài diễn giải sâu xa, dần dần tăng thêm những nước cờ mạnh, trải qua cả hơn một canh giờ suy luận đến khô cả nước bọt, Diệp Ngâm Phong từng bước thêm gạch lát hoa, cuối cùng, rốt cuộc cũng đẩy thế cờ trở lại nguyên trạng.
Hồng Hạnh hết sức chú tâm lắng nghe Diệp Ngâm Phong giảng giải đến hết, hơn nữa còn không bỏ xót một chi tiết nào, trong lòng vô cùng mừng rỡ, thầm than rốt cuộc cũng hoàn thành tâm nguyện, liền vội vàng đáp lễ nói:
- Công tử đa tài, Hồng Hạnh thụ giáo rồi!
Tiếp theo đó lại muốn kêu gọi tiểu nha hoàn bày tiệc rượu, vừa mới động đậy, lại không biết bàn tay nhỏ nhắn vẫn còn nằm chặt trong tay của Trần Tiểu Cửu, làm cho Trần Tiểu Cửu bị kéo giật cả người.
Cảnh tượng này vô cùng đột ngột, mắt thấy Hồng Hạnh và Trần Tiểu Cửu kéo chặt lấy nhau, bị tiểu nha hoàn trong thấy, tất cả đều cười ra tiếng, Hồng Hạnh lập tức cảm thấy có điều gì không ổn, ngượng ngùng mà rút tay ra, trên mặt đỏ ửng, đột nhiên phát hiện thằng nhãi Trần Tiểu Cửu không ngờ lại bừng tỉnh mà chưa hay biết gì còn nắm tay của Đông Mai, trong lòng cô có chúc tức giận, thầm oán trách Trần Tiểu Cửu là kẻ háo sắc, hừ một tiếng, liền xoay người lắc mông mà đi.
Đông Mai thấy cảnh này bị Hồng Hạnh phát hiện, vội vàng đỏ mặt lo lắng mà rút tay lại, đuổi theo Hồng Hạnh.
Trần Tiểu Cửu lúc sau mới biết mới hiểu ra, có chút ngơ ngác mà nhìn chừng bàn cờ, hắn vốn cho rằng Diệp Ngâm Phong là dựa vào vận may, dùng cách ngu ngốc để giải ra bố cục sắp xếp của bàn cờ này, không ngờ thằng nhãi này lẫn lộn đầu đuôi, suy luận theo hướng ngược lại, đem giải ra bàn cờ này một cách đẹp mắt, đây là lối tư duy vô cùng hiếm thấy bất chấp tất cả làm cho bằng được, khiến người ta phải trầm trồ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Điều này không chỉ giúp y thành công phá được thế cờ, cũng giúp y nhảy vọt trở thành người sáng lập cho thế cờ này.
Y không chỉ là một nhà chính trị gia có trí tuệ siêu việt, còn là một nhà triết học có lối tư duy sáng tạo.
Khi một người có thể kết hợp cả hai cái lại làm một, rốt cuộc có thể tạo ra thần thoại như thế nào đây? Từ xưa đến nay, người như vậy ít ỏi không có mấy người, ví như Tào Tháo, ví như Gia Cát Lượng, Trần Tiểu Cửu nghĩ như thế, lòng bàn tay không ngờ lại toát cả mồ hôi.
Bên ngoài Túy hương lâu, phía sau hoa viên, Giả Sơn, Trường Đình.
Đám người Chung Việt và Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong đang chuyện trò vui vẻ, trải qua hàng loạt cuộc đọ sức về ngâm thơ, đánh cờ, Diệp Ngâm Phong đã bị thuyết phục bởi cái bác học đa tài của Trần Tiểu Cửu, Trong lòng y giật mình một cái, đảo đảo đôi mắt, bưng chén rượu lên mà nói:
- Trần huynh, thời gian ta và huynh gặp nhau không lâu, nhưng quý ở tấm lòng, tuy rằng ta kết giao người quen rất nhiều, nhưng với bọn họ đều lúc gần lúc xa, không thể coi như tình bạn hữu, tình nghĩa huynh đệ càng không mảy may tồn tại. Nhưng ta với Trần huynh vừa gặp ngỡ như đã quen, tận đáy lòng ta đã xem huynh như một người vô cùng thân thiết, Trần huynh, nếu như huynh đồng ý, ta và Tiểu Việt, ba người chúng ta, dưới ánh trăng này, kết nghĩa kim lan, huynh thấy thế nào?
Chung Việt đã uống đến mức ăn nói lung tung, nghe thấy lời này, trong lòng mừng rỡ, không ngừng kêu tốt.
Trần Tiểu Cửu giữ nụ cười trên mặt, trong lòng thì lại toát mồ hôi lạnh.
Xét cho công bằng, Diệp Ngâm Phong người này bác học đa tài, nhân phẩm rất tốt, nói cười ôn hòa điềm đạm, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, làm người bạn tri kỷ với y, thật là may mắn.
Nhưng trong lòng hắn vẫn ẩn chứa điều gì đó không ổn, nhất là khi liên tưởng đến tên tiểu tử này là tay đại biến thái kết hợp cả hai cái chính trị gia và triết lý gia làm một, trong lòng liền có chút lo lắng.
Nếu như Diệp Ngâm Phong có là Gia Cát Lượng lưu danh thiên cổ, thế thì cũng chẳng sao, nếu như y làm một kiêu hùng giống như Tào Tháo, vậy thì ta phải tự xử sao đây?
Trong lòng hắn ngẫm đi ngẫm lại mấy lần, đột nhiên lạnh nhạt cười một cái, thầm trách mình hồ đồ, đây là thời đại thái bình hưng thịnh, không có loại điều kiện tiên quyết của các lãnh chúa, làm sao gặp phải loạn thần tặc tử làm loạn được !
Hắn nghĩ đến đây, vội vàng vui mừng khôn xiết nói:
- Ta cũng vừa gặp Diệp huynh là ngỡ như đã quen từ lâu, nhận được sự ưu ái của Diệp huynh, dám không tuân lệnh sao?
Diệp Ngâm Phong sau khi nghe xong liền mừng rỡ, vội căn dặn nha hoàn lấy ba nén nhan và một vài vật tương tự như là thanh dao găm.
Ba người lại hỏi tuổi của nhau, Diệp Ngâm Phong làm lớn, Trần Tiểu Cửu ở giữa, Chung Việt nhỏ nhất.
Nha hoàn lấy đồ vật ra, đốt ba nén nhan thơm, bày dưới đất, mà ba người phía sau cầm dao găm lên, lần lượt triết ra giọt máu, đổ vào trong chén rượu.
Ba người hướng về mặt trăng quỳ gối xuống, Diệp Ngâm Phong lớn tiếng nói:
- Nguyệt thần làm chứng, hôm nay Diệp Ngâm Phong và Trần Tiểu Cửu, Chung Việt kết làm huynh đệ kim lan, đỡ đần lẩn nhau, vỉnh viễn không từ bỏ, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, vi phạm lời thề, trời đất tất diệt!
Ba người ngước nhìn ánh trăng ở đằng xa mà dập đầu ba cái, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, ba người nhìn nhau một cái, lần lượt lớn tiếng cười ha hả.
Chung Việt cười một cách chất phác, Diệp Ngâm Phong cười một cách đắc ý, còn Trần Tiểu Cửu, thì cười một cách bất đắc dĩ!