Hai người thôi không còn hào hứng, tuy thời gian gặp gỡ ít, không bày tỏ được gì nhiều, nhưng sau lần trò chuyện bàn thơ lần trước, hai bên vô cùng trân trọng tình cảm bạn bè không dễ có được này. Cũng bởi vì sắp phải từ biệt nên hai bên có chút trầm lắng, chỉ cười mà không nói gì, họ không ngừng uống rượu để che giấu nỗi niềm của mình.
- Ngoài trường đình, bên đường cũ, cỏ non xanh tận chân trời... Hồng Hạnh nghe bài thơ Tống Biệt đầy thương tâm, cô lẻ thì trong lòng chợt có cảm giác sầu não, u buồn, rốt cuộc đây là Trần Tiểu Cửu đang tống biệt Diệp Ngâm Phong hay là tống biệt cô, một hồng nhan tri kỉ ẩn mình trong bóng tối.
Hồng Hạnh hát và lại hát bài ca xin nước mắt của con người ấy, trong đôi mắt đẹp đã thấy ngân ngấn từng giọt lệ.
Cái tên tiểu tử ngu ngốc này, chỉ biết làm người khác phải buồn thôi, Hồng Hạnh nhẹ nhàng đến khó hiểu lau dòng lệ trên má, tiếp tục dùng tiếng sáo u trầm nói lên sự cô đơn, lạnh lẽo.
Theo tiếng sáo u trầm của Hồng Hạnh, hai người cũng đã say đến tám phần, đúng lúc này, từ chỗ tối sau hòn giả sơn bỗng truyền tới những tiếng phách nhạc tuy đến không đúng lúc nhưng lại đầy nhịp điệu: "Lời nhàm tiếng sáo không cần nói, nghĩa kết kim lan đã thuận lòng, tình hư ý giả hơn lời sáo, vội vàng đôi ngả đôi người đi..."
Trần Tiểu Cửu nghe tiếng phách nhạc không thể quen thuộc hơn được nữa, trong cơn say bỗng choàng tỉnh mộng, lén lấy ra cây roi điện, lảo đảo chạy tới sau hòn giả sơn, toan bắt sống cái tên tiểu đạo đồng giảo quyệt kia, nhưng nhìn kỹ lại chỉ thấy một bức màn bàng bạc dưới ánh trăng, chẳng có một bóng người nào?
Hắn rất lấy làm khó hiểu, cái tên tiểu đạo đồng này làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Số ngân phiếu cần trộm đã trộm được, hai người coi như đã huề, bây giờ gã ngoài cái thân xác thối tha ra đã không còn một đồng một cắc nào, vì sao gã cứ bám theo sau như một cái bóng, thỉnh thoảng lại hiện ra dọa hắn chứ?
Hắn nhìn Hồng Hạnh cô nương, nét mặt đầy ngờ vực lắc lắc đầu, Hồng Hạnh cô nương phát hiện hắn có tâm sự muốn cầu cứu, vội ngầm ra hiệu cho Đông Mai đi xem xem có chuyện gì.
Đông Mai hiểu ý, giả vờ rất tùy ý tuần sát một vòng, sau khi quay về nhìn thấy Trần Tiểu Cửu thì lắc đầu ái ngại. Đọc Truyện Online Tại TruyenGGG.Com
Cái tên tiểu đạo đồng này quả không phải là một nhân vật tầm thường, ngay cả một cao thủ như Đông Mai cũng đành trở về mà không thu được tin tức gì, như vậy có thể thấy võ nghệ và khinh công của gã thật cao cường. Hơn nữa cái tên tiểu đạo đồng này còn tinh thông thuật dị dung, có thể nói là nhân tài toàn năng kiểu ba trong một, thật khiến người ta phải thay đổi cách nhìn về gã.
Còn Diệp Ngâm Phong mắt say lờ đờ, không hề phát hiện ra sự cố nho nhỏ kiểu họa vô đơn chí vừa rồi, liên tục mời rượu Trần Tiểu Cửu, chỉ là sơ ý lộ ra một điệu cười nhạt khiến người ta cảm thấy sâu xa khó hiểu.
Trần Tiểu Cửu buồn bực không vui, nhưng được cô gái nhỏ có võ công cao cường là Hồng Hạnh cô nương ở bên hầu hạ, nên căn bản cũng không cần lo lắng có người đến gây phiền phức, không lâu sau đã say đầu hàng trận rượu mời của Diệp Ngâm Phong, an nhiên ngủ thiếp đi.
Hồng Hạnh nho nhã đứng dậy, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chăm Trần Tiểu Cửu rồi quay người nói nhỏ với mấy nha hoàn: - Chung công tử và Trần công tử uống say rồi, các ngươi đưa hai người về từng phòng nghỉ ngơi đi, à... đợi đã, ... đưa Trần công tử đến khuê phòng của ta, lát nữa ta còn có chuyện muốn bàn bạc với huynh ấy.
Mấy cô nha hoàn nghe thấy vậy thì đều che miệng cúi đầu cười tinh nghịch, Trần công tử uống đã say mèm, ngủ không biết gì, tỷ còn có thể bàn bạc chuyện gì với huynh ấy chứ?
Hồng Hạnh nhìn mấy cô nha hoàn đang cười trộm nàng thì vội trợn mắt lên, đám nha hoàn thấy Hồng Hành phát nộ, không dám cười nữa, lật đật đỡ hai vị công tử đi khỏi.
Dưới hòn giả sơn gió nhẹ khẽ lùa, lúc này chỉ còn Diệp Ngâm Phong đang một mình lướt khướt uống rượu, còn Hồng Hạnh và tứ đại hoa đán tuy vô cùng phong tình nhưng dường như đã tạo thành thế bao vây đối với gã.
Diệp Ngâm Phong uống rượu, thở dài một tiếng, ý tứ sâu xa nói: - Cái gì cần đến rồi cũng sẽ phải đến, cần đi rồi cũng sẽ phải đi, con vịt đã nấu chín thì không thể bay được, cô nương hà tất phải lo lắng cái nhất thời chứ?
Đôi mắt đẹp của Hồng Hạnh bỗng thờ ơ, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt đã không còn, trong mắt chỉ còn lại sự nghiêm túc và tàn nhẫn, nổi bật với chiếc áo bào màu hồng rộng thùng thình, trông nàng thoáng như Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm vậy.
Miệng nàng mấp máy, cười lạnh nói: - Công tử quả nhiên thông minh hơn người, sao có thể phát hiện ra thân phận Hồng Hạnh nhanh đến vậy chứ? Lẽ nào là Hồng Hạnh đã để lộ sơ hở ở chỗ nào chăng?
- Hồng Hạnh cô nương tuy ẩn náu rất kỹ, nhưng ta lại có được một đôi mắt tinh tường, sớm đã phát hiện ra chỗ không bình thường của nàng, nếu nàng không gây khó dễ cho ta thì một gã nhà giàu ăn chơi biết thương hoa tiếc ngọc như ta tự nhiên sẽ không vạch trần nàng!
Diệp Ngâm Phong cười đầy ẩn ý, giả bộ uống rượu nói: - Ánh trăng bàng bạc, giả sơn trường đình, năm vị giai nhân xinh đẹp mỹ miều lại muốn lấy màng một thư sinh trói gà không chặt, thật là nghịch với phong cảnh!
- Công tử nói nghiêm trọng quá rồi! - Hồng Hạnh dịu dàng cười nói: - Định Nam Vương nhìn xa trông rộng, cầu hiền tài như kẻ khát nước, sao nỡ hại tính mạng công tử chứ! Chỉ là cơ hội hiếm có, Vương gia muốn mời công tử đi Phúc Kiến một chuyến, mong công tử nhận lời, nếu không thì đừng trách Hồng Hạnh vô lễ!
- Một thư sinh nhỏ bé như ta, vô quan vô tước! Định Nam Vương mời ta làm gì vậy? Cái đám con rồng cháu phượng suốt ngày lục đục với nhau đó, cô nương tùy ý chọn lấy một người đi là được rồi, ta không đi nữa vậy! Diệp Ngâm Phong cười nói.
- Công tử tuy vô quan vô tước, nhưng ai bảo công tử có một người cha là người dưới một người trên vạn người chứ, nhưng điều này không tính đến cũng không sao, ai bảo công tử có một bụng kinh luân, có thể nói là trụ cột của Yên Quốc sau này, được Hoàng Thượng vô cùng yêu mến, thậm chí còn gả công chúa cho công tử, đám con rồng cháu phượng đó, trong mắt Hoàng Thượng, e là không bằng một cái móng tay của công tử! - Hồng Hạnh mấp máy miệng cười, nói lời mập mờ: - Là con người, thông minh lại bị thông minh lừa, thông minh quá cũng không phải là điều tốt!
- Được Hồng Hạnh cô nương sùng bái Diệp Ngâm Phong như vậy, ta thật lấy làm vinh hạnh! - Diệp Ngâm Phong đại nghĩa lạnh lùng nói: - Xem ra Định Nam Vương muốn dùng ta làm con tin, làm quân bài để đàm phán với Hoàng Thượng sao?
Hồng Hạnh cười một tiếng nói: - Diệp công tử chớ lo lắng, chỉ là uống trà thôi mà, đại hồng bào của Vũ Di Sơn đúng là món đồ hảo hạng khó có được, ở kinh thành dù ngàn vàng cũng không mua được! Ngươi cũng cần tin tưởng vào sự anh minh của bệ hạ, sẽ không thể làm một số chuyện đi ngược lại đạo trời!
- Hồng Hạnh cô nương, nàng đã nghĩ thông suốt chưa, có thật là muốn ta làm con tin? - Diệp Ngâm Phong nét mặt chùng xuống nói: - Ta có thể nhìn ra, nàng rất có cảm tình với tam đệ của ta, trai tài gái sắc, một cặp trời sinh, nếu nàng bắt cóc ta, chẳng phải là tự tuyệt quan hệ với nó sao? Hồng Hạnh cô nương, nàng nên suy nghĩ cho kỹ trước khi làm!
Diệp Ngâm Phong không hổ là một thuyết khách đẳng cấp, nắm bắt được mối quan hệ mập mờ của Hồng Hạnh và Trần Tiểu Cửu liền tiến hành ly gián, khiến Hồng Hạnh đau đớn.
Trái tim Hồng Hạnh rỉ máu, vừa rồi cũng vì chuyện này mà trong lòng lo lắng, bây giờ nghe những lời như vậy, tâm trạng càng bất an, tim đập thình thịch, khó khắn lắm mới bình tâm lại được, làm bộ nói: - Công tử cũng đã nhìn ra ta si mê Trần công tử sao? Oh..., có điều Hồng Hạnh tự có cách, không cần công tử quá lo lắng, bây giờ thì xin mời công tử rời bước cho!
Hồng Hạnh liếc mắt ra hiệu cho tứ đại hoa tán, bốn vị cô nương hiểu ý, vội vàng siết chặt vòng vây.
Diệp Ngâm Phong cụt hứng đứng dậy, bất đắc dĩ cười nói: - Như vậy, một thư sinh nhỏ bé như ta chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của Hồng Hạnh cô nương sao?
- Ta chân thành mời đón, công tử không cần phải lo lắng nhiều! Hồng Hạnh cười ngọt ngào nói.
Diệp Ngâm Phong chắp tay sau mông, nhìn lên ánh trăng mỉm cười nói: - Nếu đã như vậy, ta cũng không còn lựa chọn nào khác!
Mấy vị cô nương nghe vậy, trong lòng thoáng chút đắc ý, đường đường một Diệp Ngâm Phong, tư chất thông minh, cơ trí tuyệt luân, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn bị chúng ta tóm gọn trong tay sao?
Đông Mai toan bước lên định khống chế Diệp Ngâm Phong nhưng ngay lúc đó, một rắc rối nữa lại phát sinh, thư sinh nhỏ bé Diệp Ngâm Phong đột nhiên ra tay, ngũ chỉ hóa chảo, ẩn chứa nội lực. Thái độ đột ngột thay đổi, hung hăng hướng chảo về phía Đông Mai.
Diệp Ngâm Phong ra tay vô cùng nhanh gọn và tàn nhẫn, mặt mày hung tợn tựa như ác ma dưới địa ngục, tán phát ra khí tức tử vong.
Diệp Ngâm Phong bất ngờ ra tay, Đông Mai không kịp trở tay, cuống quýt giơ ngang kiếm chống đỡ, Diệp Ngâm Phong mỉm cười, chộp lấy lưỡi kiếm sắc bén, nhẹ nhàng uốn cong, bảo kiếm tức thì như một cành liễu, theo tiếng mà gãy, Diệp Ngâm Phong thế công không giảm, hướng tới cổ nàng mà tung chảo, Đông Mai tay không tấc sắt, trong lòng bối rối, lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!
- Thiếu Lâm Long trảo thủ? Hồng Hạnh thấy vậy vô cùng kinh ngạc.
Theo thông tin mà bọn họ biết được, Diệp Ngâm Phong là một thư sinh yếu đuối, không hề biết võ công, nhưng trước mắt gã không những biết võ công, thậm chí còn là đệ tử đắc ý của phái Thiếu Lâm, Long trảo thủ rất điêu luyện, rõ ràng là một thân cao thủ!
Lợi hại thay cái tên tiểu tử Diệp Ngâm Phong này, ẩn thân quả là quá kín đáo!
Lúc này nàng không dám nghĩ ngợi nhiều, trong tay áo màu đỏ rộng thùng thình kia chợt bay ra ba chiếc phi đao, đao nào cũng nhanh như nhau, liên hoàn bay ra, mang theo sát khí đằng đằng, trực muốn lấy đầu Diệp Ngâm Phong.
Một chiêu này của Diệp Ngâm Phong tuy có thể bẻ gãy được cổ Đông Mai, nhưng như thế gã cũng sẽ bị liên hoàn phi đao của Hồng Hạnh lấy mạng, trong khoảnh khắc sinh tử ấy, gã liền ngả người bay lên, đứng trên trường đình, mượn thế nóc đình phát lực nhảy vào phía sau hòn giả sơn, mất tích trong ánh trăng mờ ảo.
Bốn vị hoa đán lúc này mới tỉnh ngộ, ra sức đuổi theo bóng gã.
Hồng Hạnh đứng dưới ánh trăng chăm chú nhìn hồi lâu, nàng không đuổi theo, trong mắt nàng, Diệp Ngâm Phong tuy lợi hại, nhưng một khi tứ đại hoa đán liên thủ lại, hợp thành trận thế cường hoành, tiến thoái có lực, công sát vẹn toàn, dưới kiếm của bọn họ, quyết không có cơ hội cho Diệp Ngâm Phong chạy thoát.
Nàng thở dài tiếc nuối, thế gian vốn không như mong muốn, đôi khi sự thiếu sót lại là để hoàn mĩ.
Nàng chỉnh đốn lại hồng bào, chạy về khuê phòng, để nhìn mặt Trần Tiểu Cửu lần cuối!