Trần Băng thờ ơ lạnh nhạt, thầm than, cái ý đồ của lão phu nhân này thật ghê gớm, hôm nay những người ngồi đây là chứng cứ sống rồi, bí phương gia truyền bị tiết lộ nhất định là do hai anh em Chu Bình làm rồi.
Chu Bình thấy những ánh mắt đều dồn về phía mình, nhất là ánh mắt sắc bén như lữa dao của lão phu nhân, cứ nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng hắn thấy vô cùng đè nén, vừa rồi bị nướng trên lửa xong rồi, lần này lại đặt mình lên một ngọn núi, không may té ngã xuống thì chỉ có tan xương nát thịt, những người bình thường làm sao mà chịu đựng được chứ, hắn vội vàng thanh minh:
- Mật phương là do tổ tiên mấy đời của Chu gia chúng ta truyền lại, vô duyên vô cớ gì mà đưa nó cho người ngoài chứ, tuy ta với Lý gia quan hệ cũng tốt, nhưng công tư vẫn phân biệt rõ ràng, làm sao dám hồ đồ như vậy được chứ, bây giờ ta có thể thề trước bài vị các vị tổ tiên, nếu ta đem mật phương tiết lộ ra bên ngoài, sẽ bị trời đánh thánh vật.
Chu Bình hùng hổ nói.
- Đường huynh, không cần phải như vậy đâu, tuy anh và Lý gia giao thiệp rất tốt, nhưng em tin anh mà. Những cái gì cần làm, những cái gì không cần làm, em nghĩ anh đều hiểu rõ, dù sao anh cũng là người của Chu gia, ăn cơm nhà Chu gia, uống nước nhà Chu gia, lại dùng tiền của Chu gia, làm sao có thể ăn cây táo rào cây sung được chứ.
Lão phu nhân mỉm cười nói, điều bà cần chính là như vậy, cổ nhân xem việc thề thốt rất quan trọng, rất hiếm người dám làm trái lại lời thề, thấy Chu Bình nói ra những câu thề độc như vậy, trong lòng lão phu nhân cũng thấy yên tâm rồi.
- Đúng, nhị tẩu nói rất đúng.
Chu Bình hôm nay xem như lĩnh giáo được sự uy nghiêm của lão phu nhân, không khỏi không cúi đầu, hắn thầm thề rằng, mối thù này không báo thề không là người, cái ả đàn bà đáng chết này, hôm nay hạ nhục mình như vậy, mẹ kiếp, ông ày nhất định sẽ trả thù.
Quả thực trong lòng Trần Băng thấy thái độ cứng rắn mạnh mẽ của lão phu nhân ầm thầm lắc đầu, tuy trong ánh mắt của lão phu nhân, Chu Bình và Chu Vũ cũng chỉ như những diễn viên hề mà thôi, nhưng thêm một kẻ địch không bằng có thêm một người bạn, hai cái này khác xa như nhiều, vốn dĩ Chu Bình và Chu Vũ đứng hai bên khiến chiếc ghế mình ngồi không được vững chắc và ổn định, trải qua những câu giáo huấn của lão phu nhân đã đẩy hai anh em họ sang phe của địch, hai anh em về sau chắc chắn sẽ ghi mối hận trong lòng, sẽ trở mặt thành thù với lão phu nhân.
Nhưng đây cũng là tính cách riêng của bà, cách xử lý của mỗi người không giống nhau, nên hiệu quả cũng khác nhau, Trần Băng tuy rằng không phủ nhận nhưng cũng không so đo quá mức, dù sao lão phu nhân cũng có cách nghĩ riêng của bà. Hơn nữa, mình là cái thớ gì chứ, nhiều nhất thì cũng coi như thầy dậy của Chu Ngô Năng thôi, cứ nghĩ tới cái tên thầy giáo này, trong lòng Trần Băng thấy buồn bực thế nào ý, sao tự nhiên mình lại có cái tên gọi thầy giáo này chứ, nếu vậy chắc cũng phải trả công cho mình chứ, Trần Băng ngẫm nghĩ, không ngờ sau khi mình xuyên việt tới đây, công việc mình tìm được lại như vầy, nhưng cấp bậc cũng chỉ là người trợ giáo mà thôi, đâu giống như kiếp trước, đứng trước đám nhân tài toát mồ hôi ra để bôn ba đâu.
Lão phu nhân rất hài lòng với phản ứng của mọi người, mắt thấy việc đánh trâu cách núi của mình thành công, coi như nỗi lo của mình cũng đã được giải quyết, rồi lại hăng hái nói: Nguồn: http://truyenggg.com
- Chu gia có mật phương, có cửa hàng, lại còn có tiếng tăm tốt, sợ gì ai chứ? Nếu Lý gia dám làm vải vóc gốm sứ thì ta sẽ mở tiệm thuốc và ngân hàng tư nhân, để Lý gia biết sự lợi hại của lão phu nhân này.
Đám đại chưởng quỹ đều xôn xao phụ họa thêm, giống như một đám đồng tâm hiệp lực vậy, mặt mày Song Nhi cũng rất vui vẻ, cảm giác vô cùng khát khao. Chỉ có Trần Băng với vẻ mặt chán nản ngồi đó, thờ ơ thầm nghĩ, thế lực đằng sau của lão phu nhân rất mạnh mẽ đó mà, mang đậm chất đề nén quyền lực, tuy rằng mồm miệng hô to như vậy, nhưng khi thực thi thì không dễ dàng gì đâu.
Lão phu nhân uống một ngụm trà, thầm nghĩ, lý tưởng tuy tốt đấy, nguyện vọng thì cũng rất cao xa, nhưng kỳ thực khó che đậy được cách nghĩ thực sự trong nội tâm của bà, nếu quả thực Lý gia muốn chen vào làm trong lĩnh vực tơ lụa, dựa vào tiềm lực tài chính hùng hậu của bọn họ, lại có sự hậu thuẫn của đám quan viên, không biết chừng sẽ đẩy việc kinh doanh tơ lụa của Chu gia ra khỏi thành Hàng Châu ý chứ, còn Chu gia mà tấn công vào lĩnh vực ngân hàng tư nhân và dược liệu, bất kể là quan hệ hay là tiền bạc đều không thể bằng họ được. Nhưng thân là bề trên, là người gánh vạc việc của Chu gia, thân là chỗ dựa tinh thần cho Chu gia, nên bà không muốn thể hiện sự lo lắng lên trên khuôn mặt, bà phải luôn giữ được bộ mặt hừng hực tiến lên phía trước.
Trong lòng bà có rất nhiều sự cô đơn không nói lên lời, đưa ánh mắt nhìn về tứ phía, chỉ thấy trong đám người hoan hô cổ vũ đó có mỗi Trần Băng là thực thà ngồi đó, vẻ mặt rất thản nhiên, trong lòng bà không khỏi thấy vui vui, giống như Columbus phát hiện ra một đại lục mới vậy. Hai tay bà xua xua, đám người lập tức im lặng, bà cười ha hả nói với Trần Băng:
- Trần công tử đã là thầy giáo mới của Ngô Năng, mời lát nữa đến chào hỏi hai vị ân sư của Ngô Năng một chút nhé, hai vị ân sư của Ngô Năng đều là những vị nhân tài hiếm có đương đại, ta tin rằng Trần công tử chắc chắn sẽ học hỏi được nhiều điều.
Rồi bà lại quay đầu nói với Song Nhi:
- Song Nhi, ngươi dẫn Trần công tử đi nhé.
- Nhân tài hiếm có của đương đại sao? Còn hiếm có hơn cả người xuyên việt như mình sao?
Trần Băng không khỏi lắc đầu cười khắc khổ, đã rơi vào thế này rồi thì cũng mặc kệ thôi, rồi đi theo Song Nhi.
Lão phu nhân thấy bóng dáng của Trần Băng đã rời đi xa, trên khóe miệng lại hiện lên một tia mỉm cười, quay đầu nói với đám chưởng quỹ và những dị lão từng câu từng chữ nói:
- Gió thổi mưa giông trước cơn bão, ta muốn xem có kẻ nào dám động vào ta nào, tuy ta đã già cả như cây khô, nhưng trái tim thì vẫn như ánh mặt trời vậy, cái gì tới thì sẽ tới, không thể tránh được, chỉ biết nghênh đón mà thôi, phải thu phục hắn, để hắn làm kẻ phục vụ cho Chu gia chúng ta, cả đời không thể ngóc đầu lên được. Để cho hắn biết rằng, Chu gia mãi mãi là vô địch, luôn luôn hướng lên phía trước, chỉ cần ta còn sống, còn một hơi thở, ta sẽ cúc cung tận tụy với Chu gia tới cùng, các vị nghe rõ ràng rồi chứ?
Yên tĩnh, vẻ yên tĩnh tới thần kỳ, chẳng ai dám hé răng ra nói câu nào.
Mọi người nghe thấy vậy như tuyên truyền giác ngộ, tuy thanh âm không lớn, nhưng cũng giống như sét đánh ngang tai. Những dị lão trung thành thì như được uống một loại thuốc kích thích vậy, vô cùng tự tin. Trong đó có một số ít kẻ tiểu nhân nghe được thì thấy kinh hãi khiếp đảm, toàn thân nỗi hết da gà lên, anh em nhà Chu Bình nghe thấy vậy, giống như trời đông giá rét buốt thấu xương vậy, toàn thân run rẩy, còn trên trán thì toát hết mồ hôi hột. Cái mụ đàn bà đáng chết này, chẳng nhẽ cứ muốn dạo chết ta mới được sao?
Lão phu nhân rất hài lòng với hiệu quả vừa rồi, nhìn xa tứ phía, thay vào đó là vẻ mặt hiền hòa dễ gần nói:
- Mọi người giải tán đi, Chu gia là đại nghiệp của mọi người, còn có rất nhiều việc đợi các vị làm đó, chỉ cần các vị thật tâm muốn làm việc của Chu gia, thì Chu gia sẽ không bạc đãi các vị đâu.
Lão phu nhân lại quay đầu nhìn Chu Ngô Năng, thở phì phào nói:
- Nghịch tử, đi theo ta.
Chu Ngô Năng thở phào nhẹ nhõm, tuy nhìn vẻ ngoài của hắn thoạt nhìn như vô hại, không có tâm địa gì, nhưng thất khiếu thì rất lả lướt linh hoạt, hắn cũng biết mục đích hôm nay của hai anh em nhà Chu Bình và Chu Vũ muốn lấy chuyện của mình để gây thanh thế, tuy vẻ ngoài là muốn trừng phạt hắn, nhưng trên thực tế là muốn đâm thẳng mũi tên kia vào tim lão nương của mình, rồi tự trách mình, sao lại để cho anh em nhà Chu Bình Chu Vũ có cái cớ để hại mình và mẹ mình chứ?
Trong lòng hắn vừa hận lại vừa đau, chịu đựng một trận gia pháp, diện bích và ăn đánh thì cũng là chuyện nhỏ thôi, nhưng nếu ảnh hưởng tới quyền lợi của Chu gia thì không thể chịu nổi, ảnh hưởng tới quyền uy vô thượng của mẫu thân thì càng không thể dung tha, đó mới là điều khiến hắn đau lòng nhất.
Nhưng không ngờ cái tên nhãi nhép Trần Băng xuất hiện, lại khiến một chuyện rất khó giải quyết thì hắn lại giây vây một cách rất hoàn mỹ, giống như lôi hắn từ địa ngục lên thiên đường vậy.
Bề ngoài vừa to vừa béo, nhưng trong lòng hắn hì vô cùng khôn khéo, từ chuyện này đã thể nghiệm được chỗ thần ký của Trần Băng rồi, lại thêm việc hôm qua giúp mình giải vây trận cờ, sâu chuỗi những tình tiêt rồi những luận điểm có thể thấy Trần Băng là một nhân tài hiếm có. Trong lòng hắn thầm thề rằng, nhất định phải tên thần giáo mới này bên người mình, dạy mình tán gái, đấm đá, cờ bạc, có hắn thì sẽ càng thêm náo nhiệt thôi.
Mắt thấy lão nương triệu tập mình, trong lòng cũng thấy thoải mái nhiều rồi, vội vàng dạ vâng rồi cắp đít chạy theo lão phu nhân.