Những lời Trần Tiểu Cửu mắng Hàn Mặc Tuân, trong thanh âm rất chắc chắn và khéo léo, chỉ có Khổng Nghi Tần và Nhị tiểu thư bên cạnh có thể nghe thấy.
Hàn Mặc Tuân một đời đại gia, được người khác kính nể, làm sao có thể chịu nổi sự chế ngạo này, giơ tay chỉ vào Trần tiểu Cửu nói:
- Ngươi…ngươi dám mắng ta? Quả nhiên là tên đầy tớ không được dạy dỗ.
Nói xong, ngực phập phồng, ho khan.
Trần Tiểu Cửu khinh thường nói:
- Hàn Mặc Tuân, ông sao lại không kính già chứ? Ai nghe thấy ta mắng ông chứ? Trái lại mấy câu mắng của ông vừa rồi, mọi người đều nghe thấy, miệng đầy ô ngôn uế ngữ, sao có thể làm gương đối nhân xử thế được? Một đời đại gia? Ta phỉ nhổ…, chỉ là hư danh mà thôi.
Mọi người đều phụ họa theo, thi nhau trào phúng và nói móc Hàn Mặc Tuân.
Khổng Nghi Tần lắc đầu cười khổ, nghĩ Hàn Mặc Tuân à, Hàn Mặc Tuân, ngươi ăn một trăm hạt đậu cũng không tinh ra được, đấu với Trần Tiểu Cửu, chết là chắc.
Nghe Trần Tiểu Cửu nói xạo, Hàn Mặc Tuân mặt trắng bệch, càng ho nhiều hơn. Nhưng lão bị Trần Tiểu Cửu chọc tức, sức chống cự kiên cường, không giống như trước, chỉ là được một thư đồng đỡ trên ghế để nghỉ tạm, sắc mặt chuyển từ trắng sang đỏ, há mồm thở hổn hển.
Chu Ngô Năng mang theo Tiểu Lục tử cũng nghetiếng tới nơi, thấy cảnh tượng đó, trong lòng rất kinh ngạc, vội tới nghe ngóng, mới hiểu được ngọn nguồn bên trong, liếc mắt nhìn Hàn Mặc Tuân tuổi già sức yếu, trong lòng thấy rất thoải mái, lại quay đầu nhìn Uyển nhi hì hi nói:
- Nhị muội, muội ở đây luận mã phải không? Việc thú vị như vậy, sao không gọi huynh tới?
Chu Uyển Nhi thấy đại ca đến, nhớ tới là những chuyện hoang đường của Chu Ngô Năng dẫn tới những hiểu lầm liên tiếp, cũng khiến tấm thân trong sạch của nàng bị Trần Tiểu Cửu làm nhơ. Tất cả những điều này đều là vì huynh ta mà ra. Nghĩ đến đây, thật muốn nhảy lên cho hắn ta hai cái tát, nhưng bây giờ là trước đông người, vẫn phải giữ cho hắn chút thể diện. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Ngô Năng, vẻ mặt bừng bừng sát khí, hung hăng hừ một tiếng, ngồi trên ghế đu, cũng không để ý hắn.
Chu Ngô Năng mê mê tỉnh tỉnh, hoàn toàn không hiểu nhị muội vì sao mà nổi giận, liền nghiêm mặt đến gần nói:
- Nhị muội, muội làm sao vậy? Đại ca tiếp cận lão?
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy Chu Ngô Năng, trong lòng có chút hổ thẹn, bán đứng bạn là cấm kỵ thứ nhất của đời người, vội vàng kéo gã sang một bên, cười hì hì nói:
- Đại thiếu gia, trăng hôm nay thật tròn.
- Giữa ban ngày, ở đâu ra trăng?
Chu Ngô Năng ngạc nhiên nói. Vuốt đầu, đôi mắt nhỏ nhìn Trần Tiểu Cửu và Nhị tiểu thư ngực đang phập phồng, không khỏi bừng bỉnh cười rộ lên.
Tiểu Lục Tử bước lên cùng Chu Ngô Năng, nhìn thấy Bình Nhi, hai người cùng quyến rũ liếc nhìn nhau. Nhị tiểu thư ánh mắt linh hoạt, sắc bén, hung hăng trừng mắt với Bình Nhi, Bình Nhi vội vàng kiềm chế.
Trần Tiểu Cửu trong mắt, trong lòng đều rất tò mò, cô nàng này lẽ nào là oán phụ? Bản thân không có người trong lòng, cũng không cho nha hoàn của mình yêu đương? Đây là đạo lý gì chứ. Nghĩ tới Bình Nhi cũng là người đáng thương, mình nhất định phải thay muội ấy thành toàn nhân duyên với Tiểu Lục tử.
Đang trong lúc cảm thán, Nhị tiểu thư lại khẽ mỉm cười:
- Con ngựa này thần tuấn như vậy, thuộc hàng cực phẩm trong ngựa, chỉ là một người bạn đưa cho ta, còn chưa thuần dưỡng, hôm nay mọi người tụ tập ở đây, không biết ai có bản lĩnh có thể thuần phục được nó, ta sẽ tặng con ngựa này cho, mọi người thấy sao?
Mọi người nhìn con ngựa, cao lớn anh tuấn, trong lòng thấy rất thích, nghe Nhị tiểu thư nói như vậy, đều trầm trồ khen ngợi, đúng lúc này thất ô nhã mã bước lên ba bước, lộ ra ý muốn thử.
- Nhị tiểu thư, lời của tiểu thư là thật chứ?
Một người cao lớn vạm vỡ, mặt rất hung hăng bước lên hỏi.
Trần Tiểu Cửu liếc mắt nhìn, người này chính là thủ lĩnh võ phu hộ viện của Chu gia, tên là Lưu Tam, hai tay nhoáng lên một cái, rất uy lực.
Nhị tiểu thư không nhìn Lưu Tam, liếc nhìn Trần Tiểu Cửu nói:
- Bổn tiểu thư nói chuyện, trước giờ chưa từng nói dối, không giống một số người, đáp ứng chuyện của người khác, nhưng lại lật lọng, không có danh dự đáng nói.
Cô nàng này, lại không phải ta hỏi ngươi nói, trừng đôi mắt to nhìn ta làm gì? Trần Tiểu Cửu không khỏi cười khổ, hiểu Nhị tiểu thư là muốn lấy chuyện tối qua bắt hắn kêu theo tiếng chó ra nói, bị hắn cự tuyệt, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn.
Chu Ngô Năng cũng rất thích ngựa, thân hình mập mạp nói:
- Nếu nhị muội ra điềm tốt, vậy huynh cũng muốn thử.
Hắn rất tin tưởng đi tới bên con Ô Nhã, xem rất gần gũi, thấy cả thân con ngựa đều phát sáng, khí thế hùng vĩ, trong lòng lại có ý yêu thích, trèo lên lưng ngựa liền muốn đi.
Ngựa Ô Nhã rất thông linh, chỉ là nhìn Chu Ngô Năng mập mạp, trong ánh mắt dường như đầy sự khinh thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com
Chu Ngô Năng thân hình mập mạp, mà ngựa Ô Nhã lại cao to, không có vật gì để giẫm chân lên, Chu Ngô Năng nhảy lên nhảy xuống vài lần, vội đến đổ mồ hôi cũng không trèo lên được, khiến mọi người lại có một trận cười.
Tiểu Lục tử tuyệt đối trung thành và tận tâm với Chu Ngô Năng, thấy vậy, liền lo lắng, vội chạy tới cạnh Chu Ngô Năng, hai tay vắt chéo, để gã nhảy lên làm bàn đạp, mượn sức trèo lên.
Trần Tiểu Cửu rất tán thưởng với hành vi của Tiểu Lục Tử, càng thấy ngưỡng mộ với cách đối nhân xử thế của Chu Ngô Năng. Thằng nhãi này, bề ngoài nhìn như một thằng ngốc, không ngờ lại có thủ đoạn.
Chu Ngô Năng nhìn Tiểu Lục Tử với sự cảm kích, nhờ tay của Tiểu Lục tử đã xoay người lên ngựa.
Ngựa Ô Nhã vẫn không động đậy, quay đầu nhìn Chu Ngô Năng, hí dài một tiếng, chân sau đá lên, Chu Ngô Năng giống như quả bóng cao su lăn từ trên lưng ngựa xuống đất. Ngã đến bầm dập mặt mũi, lại khiến cho mọi người có một trận cười vỡ bụng.
Chu Ngô Năng không chút phật lòng, nhờ sự giúp đỡ của Tiểu Lục tử, lại trèo lên lưng ngựa lần nữa. Nhưng tình cảnh vừa rồi lại lặp lại, ngựa Ô Nhã lại đá chân sau, Chu Ngô Năng lại lăn xuống đất.
Cứ như thế, mười mấy lần, cơ thể mập mạp của gã lăn đi lăn lại trên mặt đất, khiến quần áo nhàu nhĩnh, bụi đất bay đầy.
Chu Ngô Năng gần như biểu diễn trong xiếc thú, mang đến cho mọi người hết trận cười này tới trận cười khác, trong tiếng cười có tiếng hận, có sự trào phúng và có cả sự căm phẫn.
Trần Tiểu Cửu càng thêm tán thưởng với hành động của Chu Ngô Năng, tên tiểu tử này không chỉ có phong cách đối nhân xử thế, làm việc cũng rất có tính nhẫn nại, không giận không nóng, không kiêu không nóng nảy, là một nhân tài có thể bồi dưỡng.
Hàn Mặc Tuân lại trì hoãn, thấy cảnh tượng này, lắc đầu khinh thường nói:
- Những kẻ ngu dốt, lại cứ có chí lớn, thật không biết tự lượng sức mình, thật đáng cười.
Trần Tiểu Cửu nghe lời đó, giận tím mặt, lạnh như băng, bước tới trước mặt Hàn Mặc Tuân, xoay bàn tay, hung hăng đánh xuống.
Chỉ nghe một tiếng "đốp" vang lên trong trẻo, Hàn Mặc Tuân đã bị quay thành một vòng tròn, hai má trũng xuống, khóe miệng chảy ra chút máu tươi.
Mọi người đang xem trò cười của Chu Ngô Năng, đột nhiên thấy Trần Tiểu Cửu nổi khùng lên, vội chạy lại xem, chỉ có Chu Ngô Năng và Tiểu Lục Tử vẫn đang không ngừng biểu diễn sự thất bại tiếp tục trèo lên lưng ngựa..
Hàn Mặc Tuân bị tát một cái liền sửng sốt, che miệng run rẩy nói:
- Thằng đầy tớ, mày dám đánh ta..
Trần Tiểu Cửu không đợi lão nói xong, lại thêm một bạt tai nữa, lần này mạnh hơn, tát vào má phải của lão.
Hàn Mặc Tuân che miệng, chỉ chỉ, trỏ trỏ, đau đến nói không ra lời.
- Cái thằng già ông không bằng đồ chó, bề ngoài thoạt nhìn thì rất đạo mạo, lại đầy bụng xấu xa không chịu nổi, ta sống bao nhiêu năm nay. Phẩm chất của đại thiếu gia tuyệt hảo, rõ như ban ngày, ngươi không chân thành ngợi ca, trái lại còn tỏ ra châm biếm, ông còn được coi là đại gia chó má gì nữa? Ông cút ngay đi cho ta, từ nay về sau, ông cũng không còn là sư phụ của Đại thiếu gia nữa.
Trần Tiểu Cửu kháp thắt lưng, mặt đỏ bừng bừng, giận sôi sùng sục nói.
- Thằng súc sinh mày dám đánh ta?
Hàn Mặc Tuân sửng sốt rất lâu, phản ứng lại, tung hoành nói với Nhị tiểu thư:
- Nhị tiểu thư, tiểu thư phải làm chủ cho ta, ta học tài xuất chúng, tài học chở đầy năm xe. Nhưng vì là bạn tốt của phụ thân cô, e ngại tình cảm, vẫn chiêu hiền đãi sĩ, vì già trẻ Chu gia bồi dưỡng nhân tài, cả đời lao tâm khổ tứ, công lao rất lớn, mọi người đều biết. Mà đến nay, một thằng gia đinh nhãi nhép của Chu gia còn trèo lên đầu lên cổ lão phu, bảo lão phu làm sao chịu nổi.
Nhị tiểu thư bị hành động của Trần Tiểu Cửu làm ngây người, nàng vốn rất kính ngưỡng Hàn Mặc Tuân, lý học đại gia, tài tử mẫu mực, được mọi người tôn kính. Nhưng nhất cử nhất động hôm nay của Hàn Mặc Tuân đều khiến nàng thấy rất phản cảm, dáng vẻ kệch cỡm. Đặc biệt là những lời nói bậy bạ với Chu Ngô Năng của Hàn Mặc Tuân, Nhị tiểu thư nghe trong tai, cực kỳ phản cảm. Thân là sư phụ, đối với những phẩm chất tốt đẹp không giận không nỗi, không kiêu không nóng của Chu Ngô Năng, không những không khích lệ, trái lại còn châm chọc khiêu khích, điều này làm sao có thể khiến mọi người thích được.
Nàng thân là vãn bối, không tiện giáp mặt khó chịu với Hàn Mặc Tuân, không ngờ Trần Tiểu Cửu không kiêng không kị, làm việc nhanh gọn, quyết đoán, dùng phương pháp tàn khốc nhất xé tan xiêm y quý giá của Hàn Mặc Tuân, lộ ra bản chất dối trá của lão.
Mà những lời mà Hàn Mặc Tuân nói sau đó với nàng, trong ngôn ngữ đầy sự ngạo mạn, uy hiếp, oan ức, và cậy già lên mặt, điều này khiến Nhị tiểu thư cao ngạo càng thêm căm phẫn. Nàng lén lút nhìn thân hình của Trần Tiểu Cửu, đối với những hành động của hắn vừa rồi, bây giờ nghĩ lại, trong hành động, tràn đầy sự bảo vệ và yêu mến đối với Chu Ngô Năng.
Tên Trần Tiểu Cửu này, ngoại trừ gian ác một chút, hèn hạ một chút, đáng khinh một chút, thì thật sự thích hợp làm sư phụ của đại ca.
Nàng lại đưa mắt nhìn bóng dáng của Chu Ngô Năng, cau mày không kiên nhẫn nói:
- Hàn đại gia vất vả công cao, trong lòng ta biết, Nhưng những năm nay Chu gia cũng chưa từng bạc đãi Hàn đại gia, hàng năm vẫn cung phụng ông vạn lượng bạc, ông còn gì không hài lòng nữa? Vả lại, Hàn đại gia lui về nghỉ ngơi trước một thời gian, đợi ta báo cáo mẫu thân xong, sẽ xử trí công bằng.
- Bình Nhi, ngươi đưa cho Hàn đại gia năm mươi lượng bạc, những việc khác, để sau nói tiếp.
Hàn Mặc Tuân tưởng rằng Nhị tiểu thư sẽ bênh lão, hung hăng trừng trị Trần Tiểu Cửu. Không ngờ tới khi sự tình diễn biến hoàn toàn trái ngược với dự đoán của lão, Nhị tiểu thư không ngờ lại trở mặt không nhận, còn bảo lão về nghỉ ngơi, rõ ràng là muốn sa thải lão.
Vẻ mặt lão đầy máu, hung tợn nói:
- Chu Uyển Nhi, cô ác độc như vậy, hừ…, sau này đừng trách lão phu trở mặt vô tình.
Nói xong, mặt âm trầm, phất tay một cái rồi bỏ đi.
- Không tiễn.
Nhị tiểu thư vẫn chăm chú nhìn Chu Ngô Năng đang bận rộn, không vì những lời nói của Hàn Mặc Tuân mà có phản ứng gì, chỉ là mày liễu hơi chau, thể hiện sự bực bội và bất an trong lòng nàng.
Trần Tiểu Cửu đứng nhìn Hàn Mặc Tuân đang tập tễnh bước đi, rồi quay sang phía Nhị tiểu thư, la lớn:
- Nhị tiểu thư anh minh.
Nhị tiểu thư bỏ qua, liếc mắt một cái, thổi phù rồi bật cười, nhất thời, hoa tươi nở rộ.