Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 176

Lưu Tam cong đơ như cá chép, nhẫn nhịn chịu đựng cơn đau buốt của gân cốt, miễn cưỡng dựng người đứng dậy, bên tai truyền đến tiếng cười nhạo và nói móc của mọi người, hết sức khó nghe. Gã xấu hổ đến nổi cả mặt đỏ bừng, lại kết hợp thêm bộ dạng cả người bụi bặm, vừa liếc nhìn qua, vô cùng thê thảm, làm gì còn có thần thái oai vệ uy vũ như lúc đầu nữa.

Điều khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, chú ngựa ô nhã này trợn trừng con mắt to có thần khí, vẻ mặt tò mò nhìn Lưu Tam, trong giây lát bỗng chớp mắt một cái, giương cổ thật cao, vẻ mặt khinh bỉ mà quay đầu lại, cái đuôi nhếch cao lên hướng thẳng về phía Lưu Tam.

Đang lúc mọi người đều thấy khó hiểu thì ngựa Ô nhã tập trung tinh thần vận khí, thoáng chốc đã đánh một cái rắm thật kêu về phía Lưu Tam, mùi hôi thối xông thẳng về phía Lưu Tam, bao trùm đến nổi y suýt tí nữa là tắt thở.

Mọi người đều cảm thán trước linh tính của con ngựa này, rất là sửng sốt, không kiềm được lại ầm ầm cười ha hả, làm cho Lưu Bang xấu hổ đỏ mặt đỏ từ đỉnh xuống tới cổ, cực chẳng đã muốn tìm cái lỗ chui vào.

Nhị tiểu thư cũng nở nụ cười rạng rỡ xưa nay chưa từng thấy, cười run rẩy hết cả người, một cái gì đó lạnh lùng mà kiều diễm chứa đựng trong đó, sự mê hoặc chúng sinh khó mà nói nên lời.

Cô rất mực yêu thích con ngựa ô nhã này, không chỉ bởi vì nó thấu hiểu tính người, còn vì tính cách cao ngạo của con ngựa này, dòng máu cao quý có chút tương đồng với cô, mơ hồ cảm thấy con ngựa ô nhã này như là hóa thân của chính mình vậy, không ai có thể khống chế được.

Trần Tiểu Cửu nhìn thấy hình dáng rung động lòng người của Nhị tiểu thư, vô cùng thích thú, cặp mắt chuyển động qua lại giữa ngựa ô nhã và Lưu Tam, không biết trong đầu hắn đang cân nhắc thứ quỷ quái gì.

Lưu Tam dưới sự cười nhạo và chế giễu của mọi người, gương mặt đỏ như máu dần dần chuyển sang màu trắng xám, cơn tức giận trào lên từ trong lòng y, cái ác mọc lên bên cạnh cái gan, những tiếng mỉa mai hỗn tạp đã triệt để làm điên đảo cái đầu vốn đã không mấy sáng suốt của y, y nhặt một thanh sắt bên cạnh lên, tức giận đùng đùng mà xông tới phía ngựa ô nhã.

Mọi người một phen kinh ngạc, xem ra Lưu Bang đã thẹn quá thành giận rồi, muốn dùng vũ lực để khiến cho ngựa ô nhã khuất phục, cũng bất chấp cái quý báu của con ngựa này! Thật sự là một gã vũ phu, không biết chừng mực.

Nhị tiểu thư thấy Lưu Tam hung hăng xông tới ngựa ô nhã, biết được y muốn làm gì, đột nhiên hiểu ra liền đứng bật dậy, tâm trạng hoảng loạn, chân mày nhíu chặt, vô cùng lo lắng nhìn vào thanh sắt trong tay của Lưu Tam, bàn tay non nớt không kìm nổi sự run rẩy, quơ quào lung tung, vừa hay chạm vào một bờ vai đắc lực, vội vàng ôm lấy, không buông ra nữa.

Trần Tiểu Cửu thấy Nhị Tiểu Thư không ngờ lại để tâm đến con ngựa này như vậy, trong lúc hoảng loạn đã bất giác ôm lấy cánh tay của hắn, trong lòng không ngừng lắc đầu, thầm nghĩ, Lưu Tam ơi là Lưu Tam, ngươi đây nào phải là đang đánh ngựa Ô nhã, rõ ràng là đang đánh vào trái tim của Nhị tiểu thư mà.

Song Nhi thấy Nhị Tiểu thư ôm lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu trước mặt bao nhiêu người, trong lòng liền có một sự uất ức, chu miệng mà chạy sang một bên tự mình hờn dỗi.

Lưu Tam thẹn quá thành giận, bắt lấy dây cương của ngựa ô nhã, giật lấy thanh sắt lớn, hung hãn nhắm vào mông của ngựa ô nhã mà đánh, trong miệng lớn tiếng quát:

- Con ngựa hoang nhà ngươi, dám diểu cợt bổn đại gia à? Ta xem ngươi rốt cuộc có phục hay không?

Chỉ nghe thấy một tiếng bịch vang lên, thanh sắt hung hãn đã để lại một dấu vết sưng vù trên người của con ngựa ô nhã.

Thanh sắt tuy rằng đánh trên người của ngựa ô nhã, nhưng nước mắt của đại tiểu thư lại đột nhiên lăn ra một cách lạ lùng khó hiểu, cảm giác đau đớn như đánh trên người của mình vậy, hai mắt cô đẫm lệ mông lung, đứng không vững, thân hình mềm mại mất đi trọng tâm, không tự chủ nổi mà dựa vào người của Trần Tiểu Cửu, khẽ khóc nức nở. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Trần Tiểu Cửu cảm thấy thân hình mềm mại không xương của Nhị Tiểu thư tựa vào người mình, phần trước ngực không chút e dè mà va chạm thân mật với hắn, khiến cho hắn tâm thần không yên, vô cùng hoảng loạn, mùi hương cơ thể của cô tươi mát nồng nàng, mơ hồ truyền đến, mùi thơm của tóc khiến hắn thật là mê mẫn, nhất thời không kìm được liền động đậy mười ngón tay, cực chẳng đã muốn một miệng nuốt Nhị Tiểu thư vào để xoa dịu dục vọng đang lên đến đỉnh điểm của hắn.

Phần lớn những tuấn mã thông thường dù có dũng mãnh thế nào đi nữa, khi đối mặt với thanh sắt hung hãn, trong con mắt to lớn kia cũng sẽ lấp lóe sự hoảng sợ và bất an, miệng sẽ không ngừng kêu inh ỏi, sau khi ăn gậy, cũng có tình trạng bỏ chạy, thậm chí là khuất phục dưới uy quyền của người cưỡi ngựa.

Thế nhưng, cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra, thanh sắt đánh lên người ngựa ô nhã, nó không nhún không nhảy, không gào không hí, chỉ là cơ thịt trên mông co giật mạnh một cái, không có chút gì là kích động vùng giãy khỏi dây cương muốn bỏ chạy, nó rất bình tĩnh mà quay đầu lại, nhìn trừng trừng vào Lưu Tam đang cầm thanh sắt trong tay. Con ngựa to lớn, trong mắt nó tràn đầy ngọn lửa đỏ.

Lưu Bang vô cùng sửng sốt, hai viên mắt phập phồng nhìn chừng ngựa ô nhã, ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu. với kinh nghiệm hành ngũ bao năm của y, số tuấn mã đã cưỡi qua nhiều không đếm xuể, nhưng cũng không có con nào là trầm lặng bình tĩnh như con ngựa ô nhã này.

Y thấy một gậy không xong, thanh sắt quơ lên thật cao, rất hạ quyết tâm, lại một gậy nữa nhắm vào ngựa ô nhã.

Nhị Tiểu thư thấy cảnh tượng này, không dám nhìn nữa, nhắm tịt mắt lại, dựa chặt vào lồng ngực rộng lớn của Trần Tiểu Cửu, cơ thể vẫn còn hồi hộp đến run lẩy bẩy.

Ngựa ô nhã bị ăn roi thứ hai, quay đầu ngựa lại, vẫn còn bình tĩnh nhìn vẻ mặt tức giận của Lưu Tam, con ngựa to lớn. Trong mắt nó đã toát ra ngọn lửa đỏ càng lúc càng nồng hậu, trong vẻ mặt đó của nó, tràn đầy sự khinh miệt và oán giận đối với Lưu Tam.

Lưu Tam bị cặp mắt to màu đỏ và sáng ngời đầy thần sắc của con ngựa ô nhã này nhìn đến nổi tâm trí hoảng loạn, trong lúc lo sợ, gậy thứ ba bất giác lại giơ lên.

Nhị tiểu thư lúc này rốt cuộc cũng không kìm chế được sự khẩn trương hồi hộp đối với con ngựa ô nhã và cả sự tức giận đối với Lưu Tam, dậm chân thật mạnh, khàn cả giọng mà nói:

- Lưu Tam, dừng tay!

Thế nhưng lúc đó đã muộn rồi, thanh sắt mang theo cơn tức giận của Lưu Tam, nhắm thẳng vào phần lưng của ngựa ô nhã mà nện xuống, dường như muốn kết thúc cuộc sống tươi đẹp của con ngựa ô nhã này.

Mọi người cực kỳ hoảng sợ, nhao nhao thầm than sinh mạng của ngựa ô nhã không giữ được rồi.

Đúng vào lúc này, ngựa ô nhã đột nhiên ngọ nguậy đầu ngựa, thấy gậy sắt ập tới, cong người né tránh, hí dài một tiếng, vang dội mười dặm, quật người né tránh nhanh như chớp, cái eo đẹp đẻ đầy sức mạnh nhếch lên cao, uy vũ khác thường, móng chân sau cũng theo đó vung lên trên không, chính xác vô đối, hung hãn khác thường nhắm thẳng vào bụng của Lưu Tam mà đá.

Lưu Tam thất kinh hồn vía, hoàn toàn không nghĩ rằng con ngựa ô nhã này sẽ tấn công anh ta, muốn tránh né thì đã không kịp nữa rồi. Y có võ công cứng cáp đã luyện bao nhiêu năm qua, vội vận hành Thiết bố Sam thần công, bảo vệ điểm yếu của cơ thể.

Nhưng tất cả những cái đó, đối với con ngựa ô nhã đang nổi giận đùng đùng đều là phí công vô ích, chân của nó rất dài, cơ bắp chân sau gồng lên, vung ra một đá, thế đá mạnh như trăm cân. Một đòn sấm sét của Ô nhã thật kêu mà có sức, kèm theo tiếng rên bi thảm của người, thân hình tráng kiện của Lưu Tam cứ như là con diều bị đứt dây bay xa khỏi ba trượng, bình bịch một tiếng rớt xuống dưới đất, máu tươi cũng phun ra từ mũi miệng, vô cùng đáng sợ.

Ô nhã quay đầu lại liếc nhìn y một cách khinh miệt, ngọn lửa trong mắt cũng dần nguội lạnh, quay đầu lại không thèm để ý đến y nữa.

Nhị tiểu thư vẻ mặt đầy căng thẳng, mồ hôi lạnh thấm ướt cả quần áo, thầm nghĩ nếu như một gậy đó của Lưu Tam mà nện xuống, chẳng là sẽ đánh cho ngựa ô nhã bán sống bán chết hay sao, tiếng kêu gào của mình cũng không thể ngăn cản sự độc ác của Lưu Tam. Nhưng thật không ngờ lại xảy ra biến cố, một đá từ chân sau của ngựa ô nhã đã chế phục được Lưu Tam, trong lòng Nhị tiểu thư rất đổi vui mừng, nắm lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu mà kích động nói:

- Đá tốt lắm, đá tốt lắm…

Công phu cả người của Lưu Tam tuy rằng dũng mãnh, nhưng một đòn hung hãn của ngựa ô nhã, nháy mắt đá phá tan sự phòng vệ của y, đá gãy ba khớp xương sườn bên trái của y, Lưu Tam vùng vãy muốn bò dậy, nhưng phần bụng đau đớn vô cùng, lại là một ngụm máu trào ra, mấy người võ phu vừa trông đã thấy đại sự chẳng lành, vội vàng đỡ lấy Lưu Tam đi chữa trị vết thương.

Cảnh tượng này khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc, trong phút chốc khẩn trương, không ai là không xem thường sự lỗ mãng của Lưu Tam, cảm thán sự dũng mãnh của ngựa ô nhã.

Trái tim treo cao của Nhị tiểu thư rốt cuộc cũng được bình yên trở lại, nhìn theo bóng dáng của Lưu Tam đang bước đi khập khiễng, trong lòng không hề thương xót, chỉ thấy tức giận.

Trong lúc bùi ngùi, đột nhiên phát hiện bản thân mình lại dựa chặt vào lồng ngực của tên đại dâm tặc, mà cái gã đại dâm tặc này lại tỏ ra vẻ vô tội, lấp lánh cặp mắt to tròn, vẻ mặt đùa cợt nhìn vào đôi mắt của cô, khóe miệng vẫn nở nụ cười tà ác tràn đầy sức giết người đó.

Xua xua xua…Nhị tiểu thư vội buông lỏng tay, đôi tay che chừng khuôn mặt đang đỏ bừng, trong lòng vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, ây da…mình đã làm gì thế này? Không ngờ lại đi ôm tên đại dâm tặc này trước mặt bao nhiêu người, việc này nếu như đồn ra ngoài, mình biết ăn nói làm sao đây?

Trần Tiểu Cửu hiểu được suy nghĩ của cô, vẻ mặt vui cười, gỡ rối cho cô nói:

- Nhị tiểu thư, vừa rồi mọi người đều chăm chú nhìn màn kịch hay giữa Lưu Tam và ngựa ô nhã, làm gì còn tâm trí mà quan tâm đến những chuyện khác chứ? Cô cũng đừng suy nghĩ lung tung, tự chuốc lấy phiền toái nữa.

Trong ánh mắt giữa khe hở của các ngón tay của Nhị tiểu thư liền lộ ra ánh nhìn xảo huyệt, thấy mọi người quả thật đều đang bàn luận về ngựa ô nhã, không có ánh nhìn nào đậu lại trên người của cô và Trần Tiểu Cửu, trong lòng không khỏi bình tĩnh trở lại, cô lén liếc nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, nhìn vẻ mặt gian xảo đó của hắn, nghĩ đến chuyện mình lại bị lỗ cho tên đại dâm tặc này nữa, đành phải ngậm đắng nuốt cay, không thể nói với người khác, trong lòng không khỏi tức giận phiền não.

Lời nói của Trần Tiểu Cửu chỉ đúng một nửa, những người khác quả thật không chú ý đến cái ôm thân mật giữa hắn và Nhị Tiểu Thư, nhưng toàn bộ cảnh tượng này đều bị một người đem trái tim mình trói chặt vào người của Trần Tiểu Cửu là Song Nhi chứng kiến tại trận, trong lòng cô uất ức, nước mắt lả chả rơi xuống, vai run run chạy về phòng lén lút lau nước mắt đi.

Bình Luận (0)
Comment