Trong ấn tượng của Vương đại đầu, đám Củi khô là thuộc hạ đâm thuê chém mướn của Long Nhị, có mối thâm thù rất sâu nặng với quân đoàn Anh Mộc, Cho dù Củi khô soán vị, đó cũng chỉ là nội bộ đấu đá, không liên quan tới người khác. Mà hiện tại, nghe nói Củi khô đã đầu quân cho quân đoàn Anh Mộc, hơn nữa còn làm quân sư của quân đoàn đó, điều này đối với y đúng là kinh thiên động địa.
Y chậm rãi lấy kế sách dùng thân hình mập mạp của mình lui về sau một bước, nơm nớp lo sợ nói:
- Ngươi nói, ngươi nói cái gì? Giữa thanh thiên bạch nhật.. giữa ban ngày, có quan phủ ở đây, ngươi dám làm điều ác với ta sao? Ta … ta mới không sợ ngươi!
- Nói rất hay nha!
Trần Tiểu Cửu chịu đựng đau đớn, trong miệng ói ra chút máu, vỗ tay tán dương Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
- Vương đại đầu, hôm nay ta muốn cho ngươi xem cái gọi là làm điều ác giữa ban ngày!
Hắn đột nhiên quay đầu lạnh lùng nói:
- Củi khô, còn lại phải xem ngươi rồi! Hãy vì dân trừ hại, không được nương tay!
Củi khô nhận được lệnh của hắn, đưa mắt nhìn Anh Mộc, lại quay sang nhìn Vương đại đầu nhe răng cười độc ác:
- Hôm nay, là ngày chết của Vương đại đầu thành nam đó!
- Các huynh đệ, cho ta lên, để ta đánh chết con chó Nhật này!
Củi khô dẫn theo mấy chục huynh đệ liều lĩnh vọt lên. Dân chúng xung quanh vừa thấy Long Nhị không bị chém đầu, bên này Củi khô lại muốn đánh đập tàn nhẫn, vội vàng tản ra một bên tạo thành không gian rộng rãi cho Củi khô dạy dỗ con chó Vương đại đầu này. Đám người xung quanh trầm trồ khen ngợi, cổ động trợ uy cho Củi khô hành sự.
Vương đại đầu tức giận tới độ nổi cơn tam bành, cái lũ súc sinh này, còn vỗ tay xem náo nhiệt sao? Củi khô hắn với ta giống nhau cũng phạm phải nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, thế nào bỗng nhiên hắn biến thành anh hùng, ta lại thành kẻ bại hoại?
Anh Mộc nhìn tình hình chiến đấu, mạnh miệng cười nói với bốn người còn lại:
- Các người nhìn Củi khô tuy vóc người nhỏ bé, không ngờ lại có được khí khái anh hùng như vậy, các huynh, chúng ta cũng bộc lộ chút tài năng, cho bọn họ thấy thực lực chân chính của năm người trong đám Anh Mộc ta!
Quân đoàn Anh Mộc rộn trong tiếng cười đùa, như mãnh hổ xuống núi nhảy vào trận chiến. Anh Mộc gương mẫu đi đầu, trong tay cầm kim sắt to như ngón tay cái, cánh tay tráng kiện giơ lên, chỉ dùng sức một chút liền đem một tên mãnh hán ném trên mặt đất.
Vương đại đầu và Củi khô một bên chiến đấu sắc vóc ngang ngửa, đánh cho nát cả trời đất, nhất thời khó phân được thắng bại. Nhưng quân đoàn Anh Mộc năm người dũng mãnh tiến lên phía trước, giống như mãnh hổ tiến vào đàn dê gặp người liền chém, thấy người liền đánh, thật sự quá lợi hại. Nhất là Cao Cung này thấp lùn như quả bí đao, giương cái miệng rộng ngoác phát ra tiếng cười đặt biệt, dốc toàn lực chỉ cần bả vai rung lên một cái, thân thể tròn trịa giống như chạm phải Thái Sơn vậy, đối thủ đáng thương sẽ tựa như con diều đứt dây bắn xa hơn hai trượng, sau đó mớlà i có thể rơi xuống đất. Tiếp sau đó là tiếng gào thet kêu cha gọi mẹ không thôi.
Đây là lần đầu tiên quân đoàn Anh Mộc liên hợp tác chiến cùng Củi khô, trong lòng Anh Mộc có suy nghĩ của mình, nhất định trong trận chiến này phải thiết lập uy danh, khiến thuộc hạ của Củi khô cảm nhận được đầu nhập vào quân đoàn Anh Mộc là sự lựa chọn chính xác nhất, tốt nhất. Lúc này hắn làm đầu tàu gương mẫu, đại bổng trong tay tung bay, trong miệng quát lớn:
- Các huynh đệ, cho ta đánh cùng, đánh xong chúng ta đi lầu Phúc Vận uống rượu!
Đám người Củi khô đang quần đảo cùng Vương đại đầu, nhất thời chưa phân thắng bại. Đám năm người Anh Mộc tiến vào, chỉ trong chớp mắt chiến cuộc xoay chuyển tình thế, trong lòng bọn họ vừa kính nể vừa vui mừng, cứ theo sức chiến đấu như vậy dũng mãnh lao vào, vĩnh viễn không chịu thua thiệt. Vả lại thanh danh Anh Mộc vô cùng tốt, đối nhân xử thế trượng nghĩa, đánh giặc noi gương cho binh sĩ, không cam lòng chịu đi sau người, so với Long Nhị đó còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm! Bọn họ nghe được tiếng quát của Anh Mộc, hào khí trong lòng đột nhiên bùng lên, dùng sức rống lớn lại ra sức lao lên.
Trong lúc nhất thời bụi đất bay lên, tiếng kêu rên khắp nơi, dân chúng tiếp tục trầm trồ khen ngợi, đám người Vương đại đầu bị thương nặng nề. Tuy rằng bọn chúng vẫn dựa vào những nơi hiểm yếu chống lại, nhưng lâu dần không chống đỡ nổi, kế đó thất bại tháo lui. Anh Mộc cất tiếng cười to, làm sao có thể để cho bọn chúng chạy thoát, đưa mắt điều động nhân mã, bao vây bọn chúng vào giữa, có chạy đằng trời.
Trần Tiểu Cửu nén chịu đau, ngẩng đầu để ý xem nhất cử nhất động của đội ngũ hai bên. Cuộc chiến này lần đầu tiên hai đám người hợp làm một, hắn sợ nhất là đám thuộc hạ của Anh Mộc và Củi khô vì mâu thuẫn trước đó mà không đồng lòng được. Nay đứng nhìn, thấy đám người Củi khô và quân đoàn Anh Mộc dũng mãnh vô đich, phối hợp hết sức ăn ý, không có chút kẽ hở, hắn liền yên lòng. Nhìn sang đám người Vương đại đầu bại trận, trong lòng nảy sinh khoái ý.
Trong lòng hắn hiểu được, đám thuộc hạ này là đội ngũ chính thống của hắn, là tiền vốn hắn dựa vào để sinh tồn, cũng là một yếu tố quan trọng dùng để cân bằng thân phận của mình với Chu gia. Chỉ cần có Anh Mộc, đám người Củi khô bảo vệ xung quanh, Trần Tiểu Cửu ta ở Hàng Châu này, có ai đáng để ta sợ?
Hắn cười lạnh lùng, bỗng nhiên quay đầu, đã thấy Nhị tiểu thư nhìn hắn như hoa lê gặp mưa, trong ánh mắt mê đắm, mày chay, châu lạc ngọc bàn, một dáng vẻ thiếu nữ ngóng nhìn bóng dáng tình lang.
Bất chợt thấy Trần Tiểu Cửu quay đầu lại, nàng đầy mặt thẹn thùng, cúi đầu cuống, đôi tay nhỏ bé lau đi giọt lệ trong suốt, hai vai gầy yếu không ngừng rung lên, thật đáng thương!
Ai… ta thật sự thất bại trong vai trò của tiểu oan gia này! Hắn cười cười đi tới bên cạnh nàng, trêu đùa:
- Nhị tiểu thư, nàng khóc cái gì vậy?
- Ai khóc!
Nhị tiểu thư vội vàng lau khô nước mắt, trong mắt vẫn còn ngập nước nói:
- Cái đó… cái đó. Sợi dây uyên ương đó ngươi lấy về chưa?
Trần Tiểu Cửu vô cùng thích dáng vẻ tức giận đó của nàng, cố ý đùa giỡn nàng thêm, đem giọng nói đáng thương ai oán cất lên:
- Nhị tiểu thư, vừa rồi hỗn loạn, sợi dây uyên ương không biết rớt tới chỗ nào, ta tìm không được. Theo ta thấy hay tiểu thư cứ quên nó đi, không phải chỉ có một trăm lượng bạc thôi sao! Nàng giàu có như vậy, chắc không để ý chút ngân lượng ít ỏi đó chứ.
- Như vậy sao được?
Nhị tiểu thư vừa nghe dứt lời, nổi trận lôi đình, dậm chân khóc ròng:
- Ngươi biết cái gì chứ? Một trăm lượng bạc là chuyện nhỏ, cho dù một ngàn lượng, một vạn lượng bạc đem đổi, ta cũng không bận lòng. Ta mặc kệ, ngươi tìm về cho ta, bằng không ta sẽ không buông tha ngươi!
Nàng không ngừng khóc lóc, vươn đôi tay trắng muốt như ngó sen dùng sức đẩy hắn.
Nhị tiểu thư này đúng là tuyệt diệu! Trần Tiểu Cửu bật cười, đưa sợi dây uyên ương ra trước mặt nàng loạng choang nói:
- Nhị tiểu thư, nàng xem đây là cái gì?
Nhị tiểu thư vừa ngẩng đầu liền thấy, đung đưa trước mặt đúng là sợi dây uyên ương, lập tức nín khóc mỉm cười, trong lòng cũng biết Trần Tiểu Cửu vừa rồi là trêu trọc mình. Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, nắm tay lại đánh vào ngực hắn mắng với giọng nũng nịu:
- Tiểu Cửu thối, đại dâm tặc, ngươi đùa giỡn ta sao, ngươi cho rằng ta dễ bị bắt nạt như vậy sao?
Cái kiểu đùa giỡn này khiến vẻ kiều mị càng thêm lan tỏa, khiến cho Trần Tiểu Cửu trong lòng ngứa ngáy khó tả. Cô gái nhỏ này càng lúc nhìn càng có vẻ phong tình, cứ thế mãi, ta không ăn nàng không được rồi.
Hắn thuận thế nắm lấy cánh tay mềm mại của Nhị tiểu thư, đem sợi dây uyên ương đeo vào cổ tay cho nàng, nhẹ nhàng nói:
- Nàng nếu quý sợi dây này như vậy, ta liền đeo cho nàng, đây là hạnh phúc của nàng, nàng ngàn vạn lần chớ đánh mất!
Nhị tiểu thư hung mãnh thấy Trần Tiểu Cửu bắt được tay ngọc của nàng, tâm hoảng ý loạn. Nghĩ tới Trần Tiểu Cửu đại dâm tặc này bệnh cũ tái phát, giữa ban ngày ban mặt đùa giỡn với nàng. Vừa muốn giãy ra đã thấy Trần Tiểu Cửu cũng không hai lòng, chỉ yên lặng vì nàng mà buộc sợi dây uyên ương. Thấy cảnh tượng như vậy, nàng liền yên lòng, nhắm mắt lại, trên tay cảm nhận được Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng, trong mũi ngửi thấy hơi thở nam nhân dịu dàng, trong tai nghe thấy tiếng hắn điềm đạm, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khó nói và sự vui sướng vì được bảo vệ. Nàng vội vàng chu cái miệng nhỏ nhắn, ôn nhu nói với hắn:
- Ta biết rồi…
Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu, không phải không đắc ý nhìn nàng một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Nhị tiểu thư, nàng không phải nên tương tư chứ?"
- Buộc chắc lắm!
Trần Tiểu Cửu đem cánh tay tròn trịa của nàng nâng lên trước mặt lật qua lật lại xem xét rồi nói:
- Nhị tiểu thư nàng xem, chậc, chậc… rất đẹp!
Nhị tiểu thư nào dám xem, vội vàng rút bàn tay nhỏ đang ở trong tay Trần Tiểu Cửu ra, đưa tới trước mặt mình xem. Sợi dây uyên ương tưởng mất giờ tìm lại được, trên mặt nàng lúc này tươi cười tràn đầy hạnh phúc.
Mắt thấy Nhị tiểu thư trời trong mây quang, một khuôn mặt nhỏ tươi cười tựa như hoa nở rộ, thật khiến người ta vui sướng. Hắn không khỏi có chút cợt nhả, cầm tay của mình đưa lên mũi ngửi, nhắm mắt lại hít một hơi dài thầm thì:
- Thơm quá..!
- Đại dâm tặc, ngươi còn dám nói?
Nhị tiểu thư vốn trong lòng rất cảm kích, chợt nghe Trần Tiểu Cửu đùa giỡn, khuôn mặt đỏ bừng, làm bộ muốn đánh. Trần Tiểu Cửu cười đùa vội vàng né tránh, trong lúc nhất thời đùa giỡn, thoải mái rất nhiều!