Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 186

Trần Tiểu Cửu và Nhị tiểu thư liếc mắt nhìn nhau, thấy dung nhan kiều diễm của nàng, Trần Tiểu Cửu xấu hổ, ho khan một tiếng, kiếm cớ hỏi:

- Nhị tiểu thư , chúng ta đi đến đình Cẩm Tú làm gì?

- Ngươi là phu xe, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!

Nhị tiểu thư lạnh lùng nói.

Cô nương này như vừa ăn phải một thùng thuốc súng, thở ra câu nào là câu đấy đấy đầy mùi súng đạn, Trần Tiểu Cửu câm miệng, nhìn dòng người phía trước, không nói câu nào nữa.

Nhị tiểu thư không rõ vì sao trong lòng lại khó chịu với Trần Tiểu Cửu như vậy, nhìn thấy môi trên của hắn rơm rớm máu, nàng khẽ nhíu mày.

Nàng không biết đó là do Tuệ Nương cắn, lòng lương thiện nổi lên, có chút đau lòng, vội rút khăn đưa cho hắn, vẻ mặt vẫn lạnh lùng:

- Mau lau miệng đi, đánh nhau cũng không biết cẩn thận, còn ra bộ dạng gì nữa.

Trần Tiểu Cửu đón lấy, trên khăn thêu một đóa hồng đỏ, thật là đẹp, hắn đưa khăn tay lên mũi hít hà, giống như là mùi thơm trên người đại tiểu thư xộc vào mũi, hương thơm ngan ngát. Hắn lưu luyến nói:

- Khăn thơm quá…

Nhị tiểu thư nghe hắn tán tỉnh, những đám mây lại hồng lên trên khuôn mặt xinh đẹp lại ửng lên, nghiến răng nghiến lợi thở phì phì nói:

- Không đứng đắn, ngươi rốt cuộc có cần dùng không? Nói rồi đưa tay giằng lại chiếc khăn.

- Đa tạ đại tiểu thư quan tâm!

Trần Tiểu Cửu cười né tránh, dùng chiếc khăn lau vết máu ở môi, bỏ ra tay xem, nhìn thấy máu tươi nhuốm đỏ cả khăn tay, khiến bông hoa trên khăn tay càng thêm đẹp, tiện tay ôm chiếc nhét vào ngực áo, trong lòng chợt hiện lên hình bóng của Tuệ Nương, nghĩ bụng, Tuệ Nương thật là mãnh liệt, cắn một ta đến nỗi như thế này, hừ… Tiểu Tuệ Nương, hôm nay nàng khiến ta chảy máu môi, lần sau nhất định môi nàng rẽ rỉ máu, như vậy mới công bằng.

Nhị tiểu thư thấy hắn cất khăn tay vào trong ngực, cảm thấy không ổn, khăn tay của con gái là tín vật vô cùng quan trọng, chỉ có khuê trung mật hữu, và người thầm thương trộm nhớ mới có thể trao khăn cho nhau. Nay Trần Tiểu Cửu không thân chẳng quen, mang khăn tay của mình cho hắn thì còn ra thể thống gì? Nàng lo lắng, đưa tay quyết cướp chiếc khăn về.

Trần Tiểu Cửu né sang bên cạnh, cười hì hì nói:

- Nhị tiểu thư đừng hiểu lầm, khăn tay có dính máu, mà đưa cho một cô gái nhà lành thì sẽ gặp vận đen đủi, rất không cát tường, đợi ta giặt sạch sẽ trả lại cho tiểu thư sau.

Nhị tiểu thư ngượng ngùng, há miệng không biết tên đại dâm tặc này ăn ba hoa hay là thật, trong lòng lưỡng lự không muốn lấy lại. Đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, chợt cách đó không xa có một đám đông, đang chen chúc hướng về phía trung tâm quảng trường.

Trần Tiểu Cửu cảm thấy ngạc nhiên, lại nghe thấy tiếng binh bong gõ đập không ngừng, lại có tiếng hô to không ngừng:

- Pháp trường trọng địa, thận trọng từ lời nói đến việc làm…

- Long Nhi bị chém đầu rồi!

Trần Tiểu Cửu vỗ tay tán thưởng vẻ mặt rất phấn khích. Hắn thấy mình một tay đạo diễn cảnh diệt trừ Long Nhị vô cùng thỏa mãn. Hắn nhanh như con mèo lao vào đám đông, đôi chân nhỏ xíu của tiểu thư đuổi phía sau, nàng là nữ lưu không theo kịp Trần Tiểu Cửu nên giận dữ quát:

- Trần Tiểu Cửu, ngươi bỏ mặc ta à?

Trần Tiểu Cửu lúc này mới nhớ phía sau hãy còn một đóa hồng mảnh mai, liền quay lại kéo bàn tay trắng ngần như ngó sen của Nhị tiểu thư , xoay người tiến vào đám đông. Nhị tiểu thư chỉ tỏ ra phản ứng cho có lệ, rồi theo Trần Tiểu Cửu len và đám đông đang chen chúc đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Dòng người càng lúc càng nhiều, tò mò quá khích tiến về phía trước, Trần Tiểu Cửu sức yếu, chen được một nửa, rốt cuộc không chen được nữa, nhìn bên phải có một hàng rào, bên dưới có một phiến đá cao ba thốn, Trần Tiểu Cửu vui mừng quá đỗi, quay về phía Nhị tiểu thư chỉ, Nhị tiểu thư hiểu ý, chạy đến ra sức trèo lên phiến đá. Phiền một nỗi thân đàn bà con gái, sức yếu, trèo mãi cũng không được, nàng quay đầu nhìn Trần Tiểu Cửu, mắt đầy vẻ lo lắng.

Cô nàng này đúng là thật ngốc, Trần Tiểu Cửu bất chấp tất cả, ôm lấy bắp chân của nàng, dùng chút ít sức lực nhấc nàng đứng lên phiến đá.

Trần Tiểu Cửu đầm đìa mồ hôi, cũng muốn trèo lên. Khi Trần Tiểu Cửu ôm lấy eo tiểu thư, cả người nàng đã ép sát với hắn, tim nàng đập loạn xạ, khiến nàng không kìm nén được. Miếng đá chật chội, chỉ một người đứng thẳng còn khó khăn, hai người đứng lên thì phải đứng dựa vào nhau thật xát, nàng thấy Trần Tiểu Cửu cũng muốn nhảy lên, đỏ mặt lạnh lùng quát:

- Ngươi không được lên.

Cô nàng này thật không biết điều, Trần Tiểu Cửu trong lòng hung hăng khinh bỉ nàng một chút, đành phải kiễng chân nhìn xung quanh, cũng may hắn cao hơn so với người bình thường, nghển cổ cũng nhìn được rõ ràng.

Nhị tiểu thư , thấy hắn nhón chân, vươn cổ nhìn ra xung quanh, thần thái đó nhang nhác giống con vịt bị lạc đường, liền bật cười khanh khách, có chút đắc ý.

Sau tiếng la vang lên, lại nghe được ba tiếng pháo nổ, xe áp tải tủ nhân Long Nhị từ từ ra, y lúc này đã bị tra tấn đến sắp hấp hối, không còn ra hình người.

Mắt gy đã mù, chân tay đều bị chặt, lưỡi bị cắt một nửa, không thể nói được, sống mà bi thảm như thế, thà chết đi để được giải thoát còn hơn.

Dân chúng vừa thấy xe tù chở Long Nhị liền la lối inh ỏi, lại kích động trở lại, tranh nhau đứng trước xe tù, cầm hoa quả, trứng gà thối, có người cầm cả hòn đá điên cuồng ném về phía Long Nhị.

Chỉ một lúc sau, trên người Long Nhị dính đầy lòng đỏ trứng, trên mặt y còn loang máu do bị một tảng đá ném trúng.

Long Nhị có vẻ như tỉnh lại, nhưng vẫn không nhúc nhích, ủ rũ chờ phán quyết cuối cùng.

Trần Tiểu Cửu nhìn thấy cảnh tượng do đích thân hắn gây nên, trong lòng có chút đắc ý, lại có một chút bùi ngùi, cả đời kiêu hùng, rơi vào tình cảnh này, sinh tử luân hồi, ai có thể tránh được khỏi một lần chết.

Trong lúc bùi ngùi xúc động, đằng sau có một bóng dáng tuấn tú vỗ vào vai hắn, hắn quay lại, vui vẻ nói:

- Tiểu Việt, sao ngươi lại tới đây?

- Nhị ca, ta đến đây đã lâu rồi, vừa nãy còn thấy nhị ca thi thố tài năng, sống mái với Vương đại đầu, chỉ có điều thân phận đặc biệt, không tiện ra mặt mà thôi.

Chung Việt cười nói.

Trần Tiểu Cửu nghe thấy Chung Việt gọi mình là Nhị ca, tên đó nghe không thoải mái, vội vàng dặn:

- Tiểu Việt, từ nay về sau ngươi hãy gọi ta là Cửu ca đi, gọi là Nhị ca nghe có chút quái dị!

Chung Việt cười hà hà, gật đầu đồng ý, Trần Tiểu Cửu nhớ tới sự việc giữa Thôi gia và Tuệ Nương, liền quan tâm hỏi:

- Ngươi có qua Thôi gia, nghe Thôi Tử Bình nhắc tới chuyện đính hôn với Tuệ Nương không?

Chung Việt nghe nhắc đến, mặt lạnh lùng, hung hăng nắm tay:

- Ai già, nhắc đến chuyện này, ta càng bực mình.

- Ngươi đừng nóng nảy, có chuyện gì cứ nói đi.

Trần Tiểu Cửu hỏi dò.

Chung Việt có chút áy náy nói:

- Cái tên Thôi Châu Bình vô cùng cuồng ngạo, ỷ vào gia tộc hiển hách, không xem ta ra gì, gã dám tuyên bố, nếu ai dám ngăn cản gã lấy Tuệ Nương làm vợ, kẻ đó sẽ không được sống. Thật là buồn cười.

- Tất cả đều nằm trong dự kiến của ta!

Trần Tiểu Cửu vỗ vai hắn, an ủi:

- Thôi Châu Bình gia thế rất tốt, thư hương dòng dõi, gã cũng cho rằng mình tài học xuất chúng, tài chí hơn người. Gã lại thi đỗ, cho dù là có chút lông bông nhưng gã cũng là kẻ có thế lực.

- Hơn nữa việc định thân với Tuệ Nương, Thôi gia sắm lễ vật thật kinh quan động phủ, chúng ta thật không phải là đối thủ của hắn, huống chi thế lực của hắn rất mạnh, không có gì phải sợ hãi.

- Cửu ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Chung Việt hỏi.

- Với người có học, tiên lễ hậu binh! Ta sở dĩ muốn lấy đức thu phục lòng người, đó là bởi cho hắn hưởng chữ lễ.

Trần Tiểu Cửu lộ ra vể ác nghiệt:

- Nếu gã rượu mời không uống, uống rượu phạt, sẽ không thể oán Trần Tiểu Cửu ta độc ác!

Trần Tiểu Cửu nói đến đó, xoa tay cười lạnh lùng:

- Tiểu Việt, Thôi Châu Bình và mấy tên giả hòa thượng đê tiện đó. Mà việc này, chỉ là chúng ta nói với nhau thôi, chuyện này vô cùng mờ ám, với thân phận của ngươi đích thân đi làm, ngươi có thể tìm Anh Mộc, sau đó, dẫn họ đi tóm hết một mẻ bọn hòa thượng thối tha.

- Chúng ta theo kế này, tìm hiểu nguồn gốc, sẽ mau chóng bắt được tên Thôi Tử Bình đê tiện. Hừ …, có lợi khí trong tay, huynh đệ chúng ta còn sợ tên súc sinh háo sắc sao?

Chung Việt là hạng công tử thuộc dòng con ông cháu cha vào loại bậc nhất, gặp phải tên Thôi Tử Bình khó gặm, trong lòng vô cùng tức tối, không nói lên lời. Nghe Trần Tiểu Cửu đưa ra tuyệt chiêu, vui mừng ra mặt, vội vàng cùng Trần Tiểu Cửu bàn bạc kĩ lưỡng.

Sau một hồi bày mưu tính kế, hai người ngửa mặt cười ha ha, ánh mắt tràn ngập vẻ quỷ dị hèn hạ.

Bình Luận (0)
Comment