Trần Tiểu Cửu giả bộ kinh ngạc nói:
- Phan đại công tử là con nhà quyền quý, trâm anh thế phiệt, sao mà lại quen biết một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi được?
Hắn chưa từng gặp mặt Phan Tường, nhưng với Phan Giao Long thì khắc sâu ấn tượng đó là một con cáo già, lời nói không giống bình thường, không lễ độ. Còn tên Phan Tường thái độ nhẹ nhàng khiêm nhường, chiêu hiền đãi sĩ, giọng nói ấm áp, so với tên Phan An bên ngoài huyênh hoang như cọp bên trong nhát gan như thỏ đế thì trưởng thành hơn rất nhiều.
Phan Tường nhìn thấy Trần Tiểu Cửu nhún nhường như vậy, so với đám người Tái Phúc Vận, Phạm Trang, Củi khô , Anh Mộc hoàn toàn khác xa, trầm ngâm khen ngợi, trong lòng có chút buồn cười, liền thân thiết lôi cánh tay hắn, thì thầm nói:
- Gia phụ tính khí kì quái, coi thường người khác, mới gặp mặt Trần huynh một lần ta đã khâm phục Trần huynh, thiết nghĩ Trần huynh không phải là hạng ếch ngồi đáy giếng, Phan Tường vô cùng ngưỡng mộ, muốn kết giao với huynh, mong Trần huynh chớ khinh khi!
Tên Phan Tường này thật lợi hại, rõ ràng là đang nịnh hót, nhưng sao hắn lại có vẻ giản dị và chân thành như vậy? Nghe Phan Tường nhắc tới tên cáo già Phan Giao Long, Trần Tiểu Cửu chỉ khôn khéo cười nói:
- Phan đại chưởng quỹ buôn bán kì tài, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng ta lại không cho đó là đúng!
Phan Tường nghe xong vẫn tươi cười nhưng trong lòng kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi:
- Phan Tường mong Trần huynh chỉ giáo!
Trần Tiểu Cửu nhìn y dò xét, huyền bí nói:
- Phan đại chưởng quỹ lợi hại nhất không phải ở con đường buôn bán, mà là sinh ra được một công tử giỏi giang như huynh.
Phan Tường nghe xong ngạc nhiên, mắt sáng rực lên, nắm tay hắn cười to.
Trần Tiểu Cửu nhìn Nhị tiểu thư một cái, thở dài nói:
- Hơn nữa, Phan công tử không cần đối tốt với ta như vậy, giờ ta không còn là tam chưởng quầy, mà chỉ là một tên phu xe cho Nhị tiểu thư !
- Phu xe?
Phan Tường có chút ngạc nhiên, quay lại nhìn Chu Mỵ Nhi, tặc lưỡi tán thưởng:
- Chu Nhị tiểu thư sức hấp dẫn quả là xuất chúng, nếu không chắc chắn sẽ không khiến Trần huynh cam tâm tình nguyện làm phu xe cho tiểu thư!
Chu Mị Nhi ngạc nhiên vì sự cung kính của Phan Tường dành cho Trần Tiểu Cửu còn nhiệt tình hơn đón tiếp mình, vô cùng băn khoan, nghe Phan Tường nói đùa thế, trong lòng ngổn ngang trăm mối, thấp giọng nói:
- Hắn nào cam tâm tình nguyện? Chắc chắn trong lòng có hổ thẹn!
Một lúc sau, lại có vài vị công tử đi đến chào hỏi Nhị tiểu thư , bọn họ đều không biết Trần Tiểu Cửu là thần thánh nơi nào nên không ai chào hỏi đến y.
Trần Tiểu Cửu nhàn rỗi, vừa nói chuyện với Phan Tường vừa liếc trộm mấy cô tiểu thư khuê các.
Trong đó có một tài tử vô cùng đáng chú ý, dáng ngươi dong dỏng, khuôn mặt trắng trẻo, kiên nghị, ánh mắt sắc sảo quả cảm và rất có thần, cùng nhìn nhau cười, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân toát ra vẻ kiên cường, hoạt bát.
Hắn đứng trước mặt người khác vô cùng lạnh lùng, không lên tiếng, cũng không tiếp cận với Nhị tiểu thư , chỉ có điều lễ phép, gật đầu chào qua loa lấy lệ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Khi gã nhìn thấy bóng dáng Trần Tiểu Cửu, chợt bối rối một chút rồi lại trở về bình thường.
Trần Tiểu Cửu lạnh gáy khi thấy cái nhìn của gã, không khỏi gật đầu, thằng nhãi này, rõ ràng là "Sài tử" mà phi tài tử, so với đám vừa mới đến thì đáng chú ý hơn rất nhiều. Òa, thật không tồi, là một con vịt để mổ xẻ. Trần Tiểu Cửu cười thầm.
Khi "Sài tử" lạnh lùng liếc mắt về phía Trần Tiểu Cửu, trong mắt có lóe lên chút kinh ngạc, rồi lại mau chóng trở lại bình thường, nhưng cái kinh ngạc đó đã bị tên lão luyện Trần Tiểu Cửu nắm được, "Tài tử" này lẽ nào quen biết ta? Trần Tiểu Cửu trong lòng lấy làm lạ, bị con mắt lạnh lùng kia chú ý không biết nên mừng hay nên lo!
Mọi người đều cảm thấygã lạnh lùng và trầm tĩnh, thuận theo tự nhiên cũng không muốn đối diện với gã, nên ngay đến tên gã cũng không hỏi qua. Nhưng tên tiểu thư đồng sau lưng gã lại được mọi người xuýt xoa tán thưởng.
Tên thư đồng này tay nõn nà, da trắng như trứng gà bóc, răng như ngà, đôi mắt ướt át, dáng đi uyển chuyển mê hồn người, từ đầu đến chân vận bộ quần áo màu đen, trên đầu đội mũ quả dưa, không thể tả hết được dáng vẻ dễ thương thanh nhã.
Mọi người tấm tắc xuýt xoa, biết rõ đó là một mĩ nhân đóng giả trai. Có một đám tài tử muốn khoe khoang quyến rũ, đến bắt chuyện cùng nàng, bị vẻ mặt lạnh lùng cương nghị của "Sài Tử" vung tay che trước mặt thư đồng, hừ lạnh một tiếng, khiến họ sợ hãi chùn bước.
Trần Tiểu Cửu cũng ngạc nhiên thán phục trước vẻ đẹp như tiên nữ gián trần đó, lại liếc nhìn về phía Chu Mị Nhi so sánh, không cầm được trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp của nàng ta còn trên Nhị tiểu thư một bậc, thật khiến người ta ao ước.
Cánh tay của "Sài tử" vung lên hết sức cương nghị, bàn tay chai cứng không mềm mại giống như các tài tử khác, chắc chắn người này xuất thân binh nghiệp, tuyện đối không phải đơn giản. Trần Tiểu Cửu nhìn thấy điều đó, lại nhìn thấy thư đồng sau lưng hắn mặt tươi như hoa, không hề có dáng vẻ là một thư đồng. Không có vẻ là người giúp việc cho tên "tài tử" mà rõ ràng hiện ra vẻ cảm kích, trong lúc cười nói, lại toát lên sự hứng thú.
Thân phận của nàng chắc chắn cao hơn tên tài tử phía trên đó. Trần Tiểu Cửu cuối cùng kết luận.
Không chừng đây là một đôi chủ tớ.
Dung mạo của Chu Mỵ Nhi rất đẹp, dù đi đến đâu cũng được một đám tài tử vây quanh, dần dà bọn họ cũng tỏ ra nhàm chán.
Giờ tình hình đã thay đổi, tên thư đồng chỉ nhăn mày thản nhiên nhìn cũng khiến mọi người điên đảo, cho nên Nhị tiểu thư có cảm giác ghen tị, lại thấy Trần Tiểu Cửu lúc nào cũng nhìn về phía thư đồng, trong lòng nàng càng tức tối, hung hăng đấm hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Cóc đòi ăn thịt thiên nga, ngươi chết đi!
- Là ta nghĩ, tiểu thư đồng này đã xinh đẹp nhưng Nhị tiểu thư còn xinh đẹp hơn!
Trần Tiểu Cửu thấy trong lời nói của Chu Mị Nhi đầy vẻ ghen tuông và ganh tị vội vàng ninh bợ.
Chu Mị Nhi nghe nói thế ấm lòng hơn, liếc nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, rồi quay lại hỏi tên Thôi Tư Quý mông cong:
- Công tử nhà ngươi đi đâu rồi, sao bao nhiên tài tử đã tụ họp ở đây mà không thấy mặt hắn ta?
Lời nói đầy vẻ oán giận coi thường.
Phan Tường cũng hỏi:
- Chu Nhị tiểu thư nói rất đúng, chúng tôi đã chờ ở đây rất lâu rồi, vì sao Thôi công tử vẫn chưa đến?
Nghe Phan Tường hỏi, Trần Tiểu Cửu mới biết rõ, chủ của Thôi Tư Quý đến giờ vẫn chưa xuất hiện, thật khiến cho người ta căm ghét.
Thôi Tư Quý bị Trần Tiểu Cửu chế giễu, ghét lây cả Chu Mỵ Nhi, liền liếc mắt lườm nàng một cái rồi nhìn về phía tên "Sài tử" lạnh lùng mắt sáng lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - www.TruyenGGG.Com
Thằng nhãi này thật đúng là thích mông chủ, nhìn thấy tài tử bảnh bao lạnh lùng đó, trong lòng gã thích mê, sáng mắt lên. Trần Tiểu Cửu chế nhạo nói:
- Tử Quỷ huynh, ngươi với con ngựa cái của ta thế nào rồi? Muốn thân mật ngọt ngào như vậy sao, đùa chơi rồi, mau gọi công tử nhà ngươi đến, chẳng lẽ ngươi còn muốn tranh thủ cùng con ngựa cái của ta thân mật thêm một lúc nữa?
Mọi người nghe thấy vậy, cười lăn lộn, tiểu thư đồng xinh đẹp bụm miệng, chằm chằm nhìn Trần Tiểu Cửu, ánh mắt tinh quái cười khánh khách, trên khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, đôi má hồng hồng, khiến các tài tử có mặt thêm hứng thú, chỉ duy nhất có tên "Sài tử" là mặt không biến sắc, vẫn rất cương nghị.
Thôi Tư Quý tuy vênh váo, nhưng khi bị mọi người cười nhạo, vẫn đỏ mặt tía tai, giống chuột chạy cùng đường chỉ mong đất nứt ra để chui xuống. Gã cố làm ra vẻ bình tĩnh nói:
- Công tử nhà tôi đương nhiên là đã đến từ sớm rồi, nhưng bên ngoài học sinh chen chúc tới, nghe danh tài học uyên bác của công tử tôi, ra sức yêu cầu công tử tôi thuyết giảng. Mọi người yêu cầu nhiệt tình quá khiến công tử tôi không nỡ từ chối.
Nói đến đó, gã kêu một tiếng:
- Công tử nhà tôi không thể từ chối, đang ở hoa viên đằng sau đình Cẩm Tú giảng dạy cho đám học trò, nên không rảnh, nên phái ta chờ ở đây, đợi các vị công tử tiểu thư đến đủ, cùng đi ra hoa viên phía sau ngâm thơ làm phú với công tử nhà tôi!
Mọi người nghe xong ai nấy đều căm tức, thầm mắng Thôi Châu Bình vô liêm sỉ, bày trò để tự nâng cao thân phận của mình. Nhất là tên "Sài Tử" nghe xong mấy lời ấy, ánh mắt ánh lên tia nhìn giận dữ ác nghiệt.