Thạch Đầu Trù tâm tư minh mẫn, đảo mắt một cái, hơi có chút không phục nói:
- Hừ…, mắt cao tay thấp, chỉ sợ có một số người, nói được nhưng chưa chắc có thể làm được!
Thôi Châu Bình đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào Trần Tiểu Cửu nói:
- Tên nhãi nhà ngươi ăn nói hùng hồn, giống như ngươi đã đạt đến ba loại cảnh giới đó vậy?
Trần Tiểu Cửu vung tay một cái, khẽ cười nói:
- Tại hạ mặc dù không khoa trương như Thôi công tử, nhưng đối với đạo thư pháp, cũng có thể xem như có biết chút ít!
- Nếu đã như vậy thì ngươi biểu diễn một phen tại đây đi, nếu có thể khiến các vị tài nữ tài tử đây đồng thanh nói tốt, Thôi Châu Bình ta càng bái phục bội phần!
Thôi Châu Bình khí thế hùng hổ nói.
Lời này của Thôi Châu Bình vừa dứt, hơn một trăm tài tử đồng thanh nói được, đương nhiên trong đó có người thật lòng muốn chiêm ngưỡng thư pháp của hắn, cũng có hạng người toàn tâm công kích, hơn nữa trong đây có rất nhiều người hâm mộ của Thạch Đầu Trù, muốn mượn cơ hội này lật đổ nhuệ khí của Trần Tiểu Cửu, khiến hắn không dám lớn tiếng như vậy nữa.
Sớm đã có hai kẻ nhiều chuyện chuẩn bị xong giấy bút mực mới rồi, một đám người phân tán ra xung quanh hắn, đứng thành một vòng tròn, chỉ đợi xem màn biểu diễn của tên chăn ngựa Trần Tiểu Cửu này.
Trần Tiểu Cửu vờ vịt giả bộ rửa rửa tay, để biểu lộ sự cao thâm khó đoán của hắn, sau đó vừa cười vừa nói với mọi người:
- Có vị tài tử giai nhân nào tình nguyện mài mực giúp ta không?
Hiện trường một phen yên tĩnh, không có ai trả lời, trong đám tài tử ngẫu nhiên truyền đến một tiếng cười khe khẽ với ý châm biếm!
- Có vị tài tử giai nhân nào tình nguyện vì ta mà mài mực không?
Trần Tiểu Cửu không để ý đến sự lạnh nhạt của mọi người, nhìn xung quanh rồi hỏi lại một lần nữa.
Thôi Châu Bình cười châm biếm, sốt ruột không nhịn được mà nói:
- Ngươi chỉ là một tiểu gia đinh thân phận hèn mọn, có vị tài tử giai nhân nào ở đây địa vị không cao hơn ngươi, ai sẽ tự hạ thấp thân phận mài mực cho ngươi? Ta thấy ngươi chắc là uống lộn thuốc rồi…
- Ta sẽ mài mực cho vị đại ca ca này!
Không đợi Thôi Châu Bình phát tiết hết tức giận trong lòng, một thân hình yêu kiều bước ra từ phía sau thân hình cao lớn của "Sài Tử" Viên Tử Trình, vẻ mặt vui mừng, bước từng bước nhẹ nhàng đi tới, đôi mắt to lộ ra chút hào quang nghịch ngợm, lúc đi đến, thân thể như hoa như ngọc, nhịp nhàng đong đưa, khí chất cao sang khi ẩn khi hiện, khiến người ta không dám lên tiếng chế giễu, đều không hẹn mà cùng vì nàng ấy tránh ra thành một con đường để đi đến bàn viết.
Thôi Châu Bình thấy nàng nhẹ nhàng đi tới, bộ mặt bí đỏ nhìn chằm chằm vào tiểu thư đồng, nước miếng chảy ra theo khóe miệng y, mà y lại không hề biết, vốn muốn gượng ép bước tới trước để giao lưu một chút, nhưng lại vô cùng kiêng kị công phu ghê gớm của "Sài Tử" Viên Tử Trình, đành chỉ hừ một tiếng, lạnh lùng nói với Trần Tiểu Cửu:
- Một tiểu thư đồng, một kẻ chăn ngựa, cũng có thể lấy lòng mọi người!
Trần Tiểu Cửu nhìn theo bước chân nhẹ nhàng của tiểu thư đồng đang đi tới, trong lòng vừa thích thú vừa yêu quý, hắn lộ vẻ mặt tươi cười rạng rỡ hiếm thấy, dịu dàng nói với nàng:
- Ta đã biết tiểu muội muội sẽ giúp ta mài mực!
Tiểu thư đồng thản nhiên cười, vừa mài mực, vừa khẽ cười nói:
- Ta vốn là một tiểu thư đồng, mài mực là việc ta thích làm nhất, có thể vì đại ca ca mà mài mực, ta rất vui!
Động tác của nàng vô cùng nhẹ nhàng, hướng về phía Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Đại ca ca, huynh đừng vội, đợi ta từ từ mài mực. Đạo thư pháp, màn trướng một lòng, nhưng đạo vận bút, hoàn toàn nằm ở mực tốt hay xấu, nếu chất mực thô ráp, vận bút tất nhiên thô kệch, chỉ có chất mực nhỏ mịn, nét bút mới có thể có thần !
Mọi người thấy tiểu cô nương này nói chuyện khá am hiểu đạo vận bút, trong lòng đều có một chút kinh ngạc khó hiểu, thầm nghĩ tên chăn ngựa và tiểu thư đồng này, dường như đều là người phi thường đóng giả người tầm thường, đều là những văn nhân mặc khách có ngôn từ kinh người, tuyệt đối không thể xem thường họ.
Lúc nàng mài mực, nhẹ nhàng chậm rãi, vô cùng tinh tế, thế này có thể khiến Thôi Châu Bình sốt ruột đến vò đầu bứt tai, thầm mắng tiểu thư đồng này kiếm chuyện để làm. Thật lâu sau, bàn tay nhỏ trắng nõn của tiểu thư đồng bưng nghiêng mực, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu, cười nghịch ngợm nói:
- Đại ca ca, mài xong rồi, mực ta mài rất tốt, huynh thử dùng là biết ngay thôi!
Trần Tiểu Cửu cười rạng rỡ, cầm nghiên mực trong tay thở dài:
- Mực thơm quá, chỉ bằng chất mực nhuyễn mịn đều đặn, hương bay bốn phương này, ta nhất định có thể viết ra nét chữ tuyệt đẹp!
Hắn cầm bút lông lên, dịu dàng nhìn vẻ mặt tươi cười đầy kì vọng của nàng, khe khẽ cười, kéo cổ tay áo lên, viết lên giấy một hàng thơ như rồng bay phượng múa:
Cảm thì hoa tiên lệ,
Hận biệt điểu kinh tâm.
Bạch đầu tao canh đoản,
Hồn dục bất thắng trâm.
(Cảm thương rơi lệ vì hoa, hận khi ly biệt điểu đà thương tâm, đầu bạc đêm ngắn não nùng, hồn mong thương đến trâm anh một đời.)
Trần Tiểu Cửu có cách dùng bút kì lạ nhưng khí độ rộng lớn, vận bút cứng cáp có lực, khác xa nét thế tục trong cách vận bút của Thôi Châu Bình, nên biết, chỗ hay trong bài thơ của hắn chính là ở đó. Chữ nét nhiều, nét động, nét đậm; chữ nét ít, nét tĩnh, nét nhạt. Hai điều này tương sinh tương hóa, diễn biến lưu động, hàm ý không ngừng.
Đám tải tử ở xung quanh đều là người biết thưởng thức, thấy Trần Tiểu Cửu với nét bút rồng rắn, vừa vung lên đã thành, trong đám người không ngừng phát ra những tiếng thán phục đầy kinh ngạc.
Hai mắt Thôi Châu Bình nhìn chăm chú thật lâu vào tờ giấy mà Trần Tiểu Cửu mới múa bút vẩy mực, tâm trạng phẫn uất, cười khổ không nói nên lời, có câu nói rằng không sợ người ta không biết hàng tốt, chỉ sợ người ta so sánh hàng với hàng, y lập tức liền ý thức được chênh lệnh giữa y và Trần Tiểu Cửu rõ ràng đâu chỉ ngàn vạn lần?
Đúng lúc này, Phan Tường chen vào đám người, nhìn vào tác phẩm, xem thật lâu rồi nói:
- Bức chữ này nét bút vô cùng cứng cáp, không hề trần tục, tự thành một hệ, mà thơ cổ triền miên uyển chuyển, như khóc như kể, tình ý nồng nàn, làm động lòng người. Cương nhu hợp nhất, một tĩnh một động thế này, càng tăng thêm sức mạnh, thật là một tác phẩm xuất sắc khó mà có được, thật khiến người ta không thể không hâm mộ!
Gã thở dài một tiếng, hướng về phía Trần Tiểu Cửu mà cúi người thật sâu:
- Trần huynh thật là kì tài không lộ mặt, Phan Tường vô cùng khâm phục!
Mọi người lúc nãy đã được chứng kiến tài văn chương của Phan Tường, thấy gã lại sùng bái tác phẩm này như vậy liền vô cùng kinh ngạc, tranh nhau lên trước thưởng thức, vừa nhìn vào, cảm thấy vô cùng bất ngờ, cộng thêm ý kiến chuẩn xác của Phan Tường, mọi người cảm nhận sâu sắc linh vận nồng đậm ẩn chứa trong thư pháp của Trần Tiểu Cửu, liền trầm trồ khen ngợi.
Thạch Đầu Trù vốn là thần tượng của hầu hết các tài tử, bây giờ quầng sáng này đã bị Trần Tiểu Cửu che đi mất, trong lòng phát sinh ghen tị dữ dội, lạnh lùng nói:
- Ý tưởng vừa lóe, ngẫu nhiên mà được, không đáng kinh ngạc!
Cái Phan Tường chờ đợi chính là lời này của Thạch Đầu Trù, vội bước lên trước cao giọng hỏi: Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
- Thạch công tử tài học uyên bác, ai ai cũng biết, mời huynh cũng lóe sáng ý tưởng, ngẫu nhiên mà làm một bài, thế nào?
Thạch Đầu Trù bị Phan Tường chơi một vố rồi, sững sờ đứng tại chỗ, sắc mặt tím xanh, thật lâu không thể đáp lời.
Tiểu thư đồng đứng ở bên cạnh Trần Tiểu Cửu, xoay nhẹ thân thể mềm mại, vô cùng hâm mộ nhìn vào bức chữ của Trần Tiểu Cửu, cười khanh khách nói:
- Đại ca ca, huynh quả thật lợi hại, ta rất thích bức chữ này!
Trần Tiểu Cửu vừa định nói gì đó, đột nhiên nghe có tài tử hô lớn:
- Tác phẩm này ta nguyện trả năm trăm lượng bạc để mua, có chịu không?
- Năm trăm lượng? Hừ… Ta trả một ngàn lượng!
Một tài tử khác tranh giành nói.
- Ta trả một ngàn năm trăm lượng!
- Hai ngàn lượng!
- Ba ngàn lượng!
Trong một lúc, tiếng tranh luận liên tiếp vang lên, giá cả càng ngày càng cao, tăng lên rất nhanh, thật khiến người ta khó lòng đoán trước được.
Thôi Châu Bình và Thạch Đầu Trù ngơ ngác nhìn nhau, cùng lắc đầu cười khổ, thầm than rằng tu hú đã chiếm tổ chim khách, đại thế đã mất rồi.
Phan Tường nhìn Thạch Đầu Trù mang vẻ mặt thất vọng cười khổ, trong lòng vô cùng sảng khoái. Nói về cách sống của gã, cũng chỉ là giỏi đóng gói, sửa dở thành hay. Chính nhờ lời nói vừa rồi của gã mà khiến tác phẩm này của Trần Tiểu Cửu nhanh như vậy đã được sự đồng tình của tài tử, cũng vì vậy mà đè Thạch Đầu Trù xuống khỏi ngôi vị thần tượng số một trong lòng các tài tử tài nữ.
Gã nghe tiếng mọi người tranh nhau tăng giá, cười lạnh trong lòng, bỗng nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực cao giọng hô:
- Một vạn lượng!
Mọi người đang tranh giành đến đỏ mặt tía tai, dần dần trở nên gay cấn, chợt nghe được giá trên trời thế này, trong lòng kinh ngạc, tức giận nổi lên, liền có ý phân cao thấp, nhưng đột nhiên quay đầu lại nhìn, thấy là Phan Tường hô ra giá thế này, lòng hiếu thắng vừa dâng lên đã giống như bị dội một gáo nước lạnh vào.
Chuyện cười, so tài lực với Phan gia giàu nhất nước, châu chấu đá xe, tự tìm đường chết!
Phan Tường thấy mọi người im lặng như tờ, không có người nào cạnh tranh với gã, trong lòng phát ra một cảm giác tự hào gia tộc vô cùng mãnh liệt, gã đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu nói:
- Trần huynh, ta nguyện trả một vạn lượng bạc đổi lấy tác phẩm này, huynh có bằng lòng không?
Hắn nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ và chân thành thiết tha của Phan Tường, trong lòng cảm động, vỗ vai Phan Tường một cái để tỏ ý cảm kích, quay đầu nhìn tiểu thư đồng, cười rạng rỡ nói:
- Tiểu muội muội, muội có thích bức chữ này không?
Tiểu thư đồng nghịch ngợm chớp chớp mắt nói:
- Đại ca ca, ta rất thích, nhưng ta không có bạc…
Trần Tiểu Cửu khe khẽ cười nói:
- Bức chữ này viết được tinh xảo như vậy, đều là do muội mài mực tốt, bức chữ này của ta để tặng cho tiểu muội muội vậy!
Tiểu thư đồng vội vàng xua tay nói:
- Đại ca ca, ta mặc dù rất thích nhưng cái này quá quý giá rồi, ta nhận thì hổ thẹn…
Trần Tiểu Cửu giữ lấy cánh tay mềm mại của nàng, đặt tác phẩm vào trong tay nàng rồi nói:
- Tiểu muội muội, đại ca ca thích muội, hơn nữa bài thơ này của ta cũng là vì muội mà viết, nếu muội không lấy, ta chỉ có thể xé nó đi…
Vừa nói, bả vai hắn vừa chuyển động, thật sự muốn xé nó đi.
Tiểu thư đồng vội vàng dùng tay giữ lấy cánh tay hắn, vẻ mặt hiện ra nét vui sướng nói:
- Đại ca ca, bài thơ này thật sự vì ta mà viết à?
- Thật sự vì muội mà viết, nếu có sai lời, thiên lôi đánh chết!
Ngón tay Trần Tiểu Cửu chỉ lên cánh tay ngọc của nàng, nhẹ nhàng lướt một cái, mạnh dạn nói lời thề.
- Cảm thì hoa tiên lệ, hận biệt điểu kinh tâm...
Nàng đọc từng chữ, từng câu thơ, hai má đỏ ửng, thẹn thùng trào dâng lên, nước mắt từ từ chảy xuống.
Nàng, không ngờ lại cảm động đến khóc rồi.