Trần Tiểu Cửu có thể đoán trúng đệ tam quan là cái gì, bởi vì từ khi hắn mới vào làm ở cục an ninh quốc gia, lần sát hạch đầu tiên chính là thập bát liên hoàn, lần sát hạch thứ hai chính là Hàn Nặc Tháp, theo như các bậc tiền bối đã từng nói:
- Các bạn chính là những nhân tài tuyệt đỉnh của quốc gia, đều là những tinh anh trong các tinh anh, trên thế giới này, các bạn không nên sợ bất cứ chuyện gì, dựa vào trí tuệ của các bạn, có thể hoàn thành bất cứ nhiệm vụ gì.
Trần Tiểu Cửu nhớ rất kỹ những gì tiền bối đã từng nói, hắn cũng cho rằng, dựa vào trí thông minh của mình, thì qua các cửa ải chỉ là chuyện vặt mà thôi, không có gì khó khăn cả.
Để đạt được danh hiệu chuyên gia phá dịch, thì lối suy nghĩ và trí thông minh siêu quần đều được coi trọng cả. Luyện tập những phương thức tư duy, thì thập bát liên hoàn và Hàn Nặc Tháp là vô cùng quan trọng, thiếu một cái cũng không được, thập bát liên hoàn là cách tư duy ngang, là mật mã cổ điển cơ sở của Trung Quốc, còn Hàn Nặc Tháp là lối tư duy dọc, là tư duy của người phương tây, chỉ cần kết hợp hai lối tư duy đó lại, thì có thể tìm hiểu được rất nhiều bản chất của các loại mật mã, không có gì là khó khăn cả.
Trần Tiểu Cửu là một tinh anh đã từng trải qua rất nhiều lần sát hạch, đối với hai đề mục này thì rất quen thuộc. Nhưng những thứ này chỉ là cơ sở để trở thành một chuyên gia phá dịch xuất sắc mà thôi, nếu muốn trở thành chuyên gia phá dịch siêu cấp mà phá được những mật mã mà kẻ khác không phá được, thì nhất định phải trải qua một thứ mà không thể nào học được, đó chính là ngộ tính!
Ngộ tính là một loại bản năng, là một thứ mà người khác không thể học được, bất kể ai, thiếu một cái này, cho dù trí tuệ có cao siêu đến mấy thì vẫn thiếu một sự linh tính nào đó. Từ đó khó mà đạt được một sự cao siêu nhất định. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com
Ở cục an ninh quốc gia, phương pháp kiểm nghiệm ngộ tính đơn giản nhất, chính là trải qua những thế cờ hóc búa và phức tạp nhất. Trần Tiểu Cửu có thể đoán được đệ tam quan chính là thi thố cờ quạt, bởi vì hắn đoán đúng mạch suy nghĩ của lão tổ tông Thôi gia.
Nhưng có một điều Trần Tiểu Cửu cảm thấy có chút kinh ngạc, lão tổ tông Thôi gia và hắn sống ở hai đời hoàn toàn khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, làm sao có thể bệ nguyên xi những phương pháp ở kiếp trước vào đây, điều này cho dù người khác có nghĩ nát óc cũng không thể đoán ra được.
Hắn nở ra nụ cười khắc khổ, nhìn Hàn Nặc Tháp trên bàn một lúc lâu sau mới định thần lại, còn các vị tài tử khác dưới sự giám sát của các vị di lão của Thôi gia cũng đã động tay động chân từ lâu rồi, cố gắng để qua được ải thứ hai này.
Tiểu thư đồng cũng không động tay, nháy nháy đôi mắt to tròn nhìn Trần Tiểu Cửu, vẻ mỉm cười, dường như muốn nói:
- Đại ca ca sao vẫn chưa động thủ vậy?
Cuối cùng Trần Tiểu Cửu cũng định lại thần, vẻ mặt rất hiền hòa nói với tiểu thư đồng:
- Tiểu muội muội, vì sao nàng cũng chưa động thủ vậy?
Tiểu thử đồng chớp chớp mắt có chút giảo hoạt nói:
- Cái Hàn Nặc Tháp này, trước kia em cũng đã từng thấy qua rồi!
Trần Tiểu Cửu nghe xong vô cùng kinh ngạc, trong lòng biết rõ liền hỏi:
- Lẽ nào em lại được xem ca ca của em chơi rồi sao?
- Đúng vậy!
Tiểu thư đồng vô cùng ngượng ngùng gật gật đầu nói:
- Ca ca em rất lợi hại, động tác rất thuần thục, chỉ mất có một nén hương mà đã phá giải được Hàn Nặc Tháp này rồi, em chỉ ngẩn người ra đó mà xem anh ý chơi thôi, nên cũng học được chút đỉnh!
Trong đầu Trần Tiểu Cửu bỗng hiện ra vị công tử mặc áo trắng kia, bây giờ hắn có thể đoán chắc được rằng, tiểu thư đồng này chắc chắn là muội muội của bạch y công tử rồi. Dựa vào tác phong và việc làm khác người không ai có thể dự liệu được của bạc y công tử, để giải được trò chơi cổ quái này cũng không phải là điều gì quá ngạc nhiên.
Tiểu thư đồng thấy Trần Tiểu Cửu lại rơi vào trạng thái suy nghĩ, vẻ mặt trắng mịn non nớt của nàng nhìn kỹ nhất cử nhất động của hắn, trong chốc lát đã nở nụ cười tươi tắn như hoa.
Lúc đầu các vị tài tử đều tỏ ra vô cùng tự tin, cho rằng lão tổ tông đưa ra đề mục thì cũng dựa vào trình độ và lối suy nghĩ như cửa ải đầu tiên, nhưng chú ý quan sát nghiên cứu, thì cảm thấy tâm trạng rối bời, mồ hôi ướt hết cả người, cứ nghĩ mãi mà vẫn bế tắc, tâm trạng phải nói là vô cùng bực bội và sợ hãi.
Trong chớp mắt nén hương thứ nhất đã cháy hết, tuy các tài tử đều đã cố gắng suy nghĩ nát óc, nhưng vẫn không thể nào tìm được sự huyền diệu của Hàn Nặc Tháp này.
Thôi Viễn Sơn thấy vẻ mặt đầy vui vẻ của Trần Tiểu Cửu, vẻ quan tâm nói:
- Vị tài tử này, sao ngươi vẫn còn chưa động thủ? lẽ nào ngươi không thể phá giải được đề mục này sao?
Trần Tiểu Cửu vô cùng hiếu kỳ, hắn không thể hiểu nổi tại sao Thôi Viễn Sơn lại hi vọng có người vượt qua được cửa ải thứ hai này như vậy, phải biết rằng, nếu có thể vượt qua năm cửa ải, thì Thôi gia sẽ dâng lên hàng ngàn lượng vàng, cái này đối với Thôi gia mà nói cũng không phải là con số nhỏ, nhưng vì sao Thôi Viễn Sơn lại rất hi vọng có người có thể phá được các cửa ải chứ? Trong đó nhất định phải có mưu mẹo gì rồi, chỉ có điều ta vẫn chưa biết mà thôi.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, rồi cười nói:
- Thôi đại gia, lão tổ tông Thôi gia đưa ra đề mục quá khó, ta bất lực không làm gì được!
Thôi Viễn Sơn lắc đầu, thản nhiên nói:
- Công tử đừng có gạt ta, ta cũng đã ngoài năm mươi tuổi rồi, cũng lăn lộn trong giang hồ nhiều rồi, những câu thật giả thì đều có thể biết được mấy phần, ta biết tài trí của công tử kiệt xuất hơn người, khó ai có thể sánh kịp, ta khuyên công tử đừng nên lãng phí thời cơ tốt này.
Ánh mắt Thôi Viễn Sơn quả thật là tinh đời, sao lão biết ta đang nói dối chứ? Trần Tiểu Cửu cười giảo hoạt, nghĩ ngợi linh tinh mưu đồ trong lần thi thố này. Rồi hắn nhìn trước nhìn sau, đột nhiên phát hiện Tôn Kiến cũng nằm trong số những tài tử này, trong lòng không khỏi kinh ngạc, tên tiểu tử này, không ngờ có thể vượt qua được cửa ải đầu tiên, xem ra cũng không phải hạng tầm thường đâu.
Trong chốc lát, nửa canh giờ cũng đã trôi qua, tuy đám tài tử cũng đã vắt hết óc, cũng không thể nào phá giải được cửa ải này, bọn họ hiểu rằng bản thân khó mà tạo được một kỳ tích nữa rồi, rồi đẩy Hàn Nặc Tháp sang một bên, chủ động bỏ cuộc, mà vây quanh Trần Tiểu Cửu xem những màn biểu diễn anh dũng của hắn.
Bóng dáng Tôn Kiến cũng nằm trong số đó, hắn biết rằng bản thân không thể nào vượt qua được đề mục này, liền đứng bên cạnh xem Trần Tiểu Cửu ứng chiến, đi tới bên cạnh thì vô cùng kinh ngạc khi thấy Trần Tiểu Cửu vẫn không hề động vào Hàn Nặc Tháp chút nào, trong lòng hắn không khỏi cười chừ trong bụng, tiện mồm nói luôn:
- Chậc chậc... phu ngựa thì cũng chỉ là phu ngựa mà thôi, cũng chẳng có gì mà lợi hại cho lắm, ngay cả động thủ còn không dám thì làm ăn được gì đây!
- Tôn công tử nói rất đúng, phu ngựa thì chỉ là phu ngựa thôi, cửa ải đầu tiên cũng chỉ là may rủi mà vượt qua được thôi, nếu nói về bản lĩnh thì làm sao so sánh được với những tài tử học rộng biết nhiều như chúng ta chứ.
Một tên nữa phụ họa thêm.
- Ngươi thì hiểu cái gì chứ? Đây gọi là chân nhân không lộ diện, đã lộ diện rồi thì không còn là chân nhân nữa!
Một tên tài tử phản bác nói.
- Vị tài tử này, ánh mắt của ngươi cũng thật độc đáo đó nhỉ!
Cuối cùng cũng có kẻ hiểu biết, trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng cảm thán, tên nhãi Tôn Kiến này đúng là con chó dại, cửa ải đầu tiên Thôi Châu Bình đã là một ví dụ sống động như vậy rồi, ngươi định muốn thử thách cực hạn của ta sao? Hắn cười tà ác nói:
- Tôn công tử, ngươi có dám đánh cuộc với ta không? Nếu ta có thể phá giải được Hàn Nặc Tháp này, ngươi có dám bái ta làm sư phụ không?
Tôn Kiến vẻ không ưa Trần Tiểu Cửu kiêu ngạo như vậy, khó có cơ hội để châm chọc khiêu khích hắn, không ngờ câu nói của Trần Tiểu Cửu đã ép hắn vào góc tường rồi, hắn lại nghĩ tới chuyện Thôi Châu Bình vừa nãy cá cược với Trần Tiểu Cửu, trong lòng cũng thấy kinh hãi, không phải Trần Tiểu Cửu lại đang giả bộ đó chứ? Ta đường đường là phủ doãn công tử, làm sao có thể mắc mưu ngươi được chứ, hắn nhếch mép cười nói:
- Một tên phu ngựa như ngươi chẳng nhẽ làm sư phụ quen rồi sao? Bản công tử không muốn là Thôi Châu Bình thứ hai, lại đi đánh cuộc với một tên phu ngựa sao? Làm như vậy chẳng phải là đã hạ thấp thân phận của mình rồi sao?
Trần Tiểu Cửu quay người lại kinh ngạc nói với hắn:
- Tôn công tử, ngươi đường đường là phủ doãn công tử, không ngờ ngay cả chút gan dạ này cũng không có sao? Theo như ta, ngươi cũng chẳng bằng Thôi Châu Bình ý chứ!