Tôn Kiến đâu có năng lực để giải tỏa được những huyền bí bên trong, nếu không cũng sẽ không chạy đến nơi này gây sự, tự gây họa lớn. Gã thấy Thôi Viễn Sơn đang nhìn mình với vẻ mặt châm biếm, ngượng ngùng không biết đáp lại thế nào.
Lão Thôi đáng chết, ngươi biết ta không giải được câu đố này, cố tình sỉ nhục ta trước mặt mọi người, khiến ta không thể chịu nổi, thù này không báo, thề không làm người. Gã nghe tiếng mọi người vỗ tay trào phúng, trong mắt lại lộ ra vẻ cười lạnh.
Đại cục làm trọng, hôm nay đông người, ta vẫn phải e dè chút thân phận, vạn phần không thể gây chiến, gã nghĩ rất lâu, mặt đỏ tía tai nói:
- Thôi đại gia, những vấn đề mà lão tổ tông đưa ra, huyền bí vô phương, ta khó biết cảnh này, biết rõ mình học vấn không đủ, vừa xấu hổ lại thêm phần hổ thẹn, vừa rồi có chỗ nào thất lễ, xin Thôi đại gia bỏ quá cho.
Thôi Viễn Sơn thấy gã cúi đầu nhận sai, thần thái cuối cùng cũng ôn hòa trở lại, tuy trong lòng vẫn có chút tức giận, nhưng nghĩ tới vừa rồi Tôn Kiến còn tặng mình tấm biển, hơn nữa, phụ thân gã Tôn Khoa thân là phủ doãn đại nhân, quyền lực nhất thời lớn, trong lòng thở dài nghĩ "ái dà"…, lùi một bước trời yên bể lặng, y lạnh lùng nói:
- Tôn công tử, nếu ngươi tự biết mình, không giải thích được vấn đề "huyền bí" này, vậy thì về thôi., đến đây chắc cũng không ai có ý lưu luyến với ngươi.
Lệnh đuổi khách, trắng trợn đuổi khách. Khó chịu, buồn bực, một loại áp lực khôn kể mọc rễ nảy mầm trong lòng Tôn Kiến. Khi gã đi qua người Trần Tiểu Cửu, cười một cái lạnh lùng, trong mắt tràn đây sự thô bạo, dùng một giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy, nói:
- Trần Tiểu Cửu, mối thù này không báo, không phải là quân tử, ta sẽ khiến ngươi hối hận cả đời.
Trần Tiểu Cửu vốn không muốn đánh rắn giập đầu, nghe Tôn Kiến đe dọa, ngọn lửa vô hình đã bốc lên đến đầu, hắn quyết định tiến lên, tiến thêm một bước, khiến mâu thuẫn giữa hai nhà Thôi gia và Tôn Kiến bùng nổ. Hắn nghĩ tới điều này, lập tức giả bộ kinh ngạc, tiến lên hung hăng giữ chặt cánh tay của Tôn Kiến, kinh ngạc thất sắc nói:
- Tôn công tử, huynh nói gì, huynh dám nói với ta Thôi công tử ngày thường môi đỏ treo trên mặt, mi đặt dưới mắt chuột sao? Thôi công tử đường đường là Cử tử, sao có thể để cho huynh chế nhạo và nói móc như vậy? ta …ta hận…
Những người đọc sách nghe được lời nói của Trần Tiểu Cửu, đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ,, đặc biệt là những người "tướng mạo không qua ải, tài văn chương thẳng tới trời" kia, đều cảm thấy thằng nhãi Tôn Kiến này thật đáng căm giận! Hận không thể chém gã thành trăm ngàn mảnh cho hả giận. Một lát sau, những tiếng ồn ào náo động trấn triệt Trích Tinh Lâu:
- Đánh gã, đánh gã, đánh mạnh vào.
- Ta đâu có nói những lời xấu xa vậy, các người chỉ nghe thằng chăn ngựa này nói hươu nói vượn.
Tôn Kiến nghe thấy những tiếng nhục mạ ào ào trút lên mình, hối hận vô cùng, thầm tự trách mình nhiều chuyện, nếu không phải muốn đe dọa Trần Tiểu cửu, nói lời ác khí, sao có thể lợn lành thành lợn què, trở thành cái đích cho mọi người công kích như vậy.
Thôi Viễn Sơn vừa rồi đã hả lửa giận, lúc này lại hừng hực bốc cháy, điên cuồng, không tính tới hậu quả tiến lên tát gã một cái vang dọi, lạnh lùng tức giận nói:
- Ngươi dám làm nhục Thôi gia ta trước mặt mọi người, quả nhiên là không coi ai ra gì, vô cùng kiêu ngạo.
Trần Tiều Cửu nhân cơ hội tiến lên đổ thêm dầu vào lửa:
- Thôi đại gia, nhất định đừng tức giận, cha gã là doãn phủ đại nhân, đắc tội với gã sẽ khó mà chống đỡ được. Thôi đại gia vẫn nên lùi một bước, để tránh sau này bị Tôn gia bắt nạt.
Lấy lui để tiến, trên lửa thêm dầu, âm hiểm ra sao?
Những lời nói mát này chẳng khác nào con dao sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim Thôi Viễn Sơn, tim yco giật, cười nói với Tôn Kiến và mọi người:
- Tôn Kiến, ngươi kiêu ngạo như vậy, đừng ỷ vào chỗ dựa cha ngươi là phủ doãn đại nhân, hừ…, ngươi về nói với cha ngươi, Thôi gia ta tuy vô quan vô chức nhưng Thôi Viên Sơn này làm việc chính đáng, kiên quyết không sợ cha ngươi.
Nói xong, y chỉ tay ra ngoài hàng rào chửi rủa chỉ trích các tài tử, nói:
- Ngươi nhìn xem, sau lưng Thôi gia ta đứng vô số các tài tử, nếu cha ngươi dám tìm bất cứ người nào ở đây gây phiền toái, hừ…., sớm muộn gì cũng sẽ đắc tội với các thư sinh khắp thiên hạ, trở thành kẻ tiểu nhân dưới ngòi bút của các tài tử, để tiếng xấu muôn đời, cả đời không thể ngóc đầu lên được.
Các tài tử nghe những lời nói hùng hồn đó, tình cảm trong lòng thẳng thắn nói ra suy nghĩ, đều cười ha hả.
Tôn Kiến nghe những lời ấy, giống như khi đang ở giữa tháng ba giá rét, trong tiết trời băng hàn lạnh thấu xương, nhưng lại không có ai có thể cứu gã. Gã rùng mình một cái, sự khuất nhục và chua xót không thể miêu tả dấy lên trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - www.TruyenGGG.Com
Gã là một kẻ có dã tâm, lần này Trích Tinh Lâu lôi kéo Thôi gia, không ngờ ăn trộm gà không thành lại mất thêm nắm gạo, từ đó về sau, Tôn gia và Thôi gia lại trở thành kẻ thù không đội trời chung, điều này khiến nhân tình khó có thể được, làm sao có thể đối diện với phụ thân?
Hắn, là hắn, chính là hắn, hại mình bị mọi người chỉ trích, hại Tôn gia và những tài tử đi theo Thôi gia không thể vượt qua cái hào rộng.
Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, Tôn Kiến lạnh lùng nhìn Trần Tiểu Cửu, trong mắt lóe lên một ngọn lửa lạnh như băng, sự thù hận trong đôi mắt ấy gần như làm gã phát điên, lâu sau đó, bình tĩnh lại, giấu cái nỗi hận ngút trời tận đáy lòng, mặt cười nhưng lòng không cười, giả bộ vẻ mặt khúm núm, nói với Thôi Viễn Sơn:
- Thôi đại gia hiểu lầm rồi, huynh bác học đa tại, tài hoa xuất chúng, được mọi người kính ngưỡng, cha ta rất tôn kính Thôi đại gia, làm sao có thể bất kính với Thôi đại gia chứ? Hơn nữa, cha ta công chính liêm minh, một lòng vì việc công, được dân chúng kính yêu, tuyệt không làm những việc ỷ thế hiếp người, Thôi đại gia tuổi tác ta còn trẻ, đông ngôn vô kị, huynh nhất định chớ nên chấp nhặt với ta.
Tiểu tử này, thật là có chút không biết xấu hổ, đều đã qua nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), còn nói cái gì mà "đồng ngôn vô kị", thật khiến người ta cười đến rụng răng, Trần Tiểu Cửu lên trước nói với Thôi Viễn Sơn:
- Thôi đại gia, nhóc con miệng còn hôi sữa này đã nhận sai, ngài đánh chó cũng phải nể mặt chủ, đại nhân không chấp tiểu đồng, tôi thấy ngài đừng nên tức giận, tức lại có người vui.
Mọi người thấy Trần Tiểu Cửu ném đá xuống giếng, lại gọi Tôn Kiến là hài đồng, vốn rất buồn cười, lại thấy Tôn Kiến bị làm nhục rồi mà bộ dạng vẫn mang vẻ bất đắc dĩ không thể phản kháng, đều cười lớn.
Thôi Viễn Sơn có nén cười, đầy thâm ý nhìn Trần Tiểu Cửu, trong lòng vui vẻ, mà lại gắt gao nhìn Tôn Kiến, vẻ mặt lạnh như băng phất tay nói:
- Được rồi, tạm thời xem ngươi có lòng ăn năn hối hận, ta tha cho ngươi một lần, trẻ con sau này ăn nói phái chú ý, ngàn vạn lần không được ăn nói lung tung nữa.
- Vâng, vâng…Tôn Kiến lĩnh giáo.
Tôn Kiến cúi đầu nhịn sự tức giận, bước chân rất vội, muốn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này, để tránh bị quỷ kế của Trần Tiểu Cửu gây thương tích.
Vừa đi tới cửa lầu hai, phía sau đột nhiên xuất hiện một cái bóng, quơ cây gậy đánh úp lên chân gã, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, Tôn Kiến "ai" một cái rồi ngã vật xuống đất, mồ hôi đổ đầy người, hai tay ôm chân, mở to miệng, trong miệng rống thét như heo bị chọc tiết vang động cả Trích Tinh lâu.