Trần Tiểu Cửu mỉm cười với Viên Tử Trình, cũng coi như lời chào hỏi, lúc mọi người đang ha hả cười lớn, bóng dáng Thôi Châu Bình lảo đảo vội chạy ra, trong lòng Trần Tiểu Cửu có chút mê hoặc, tên tiểu tử này không đi giả quyết vấn đề, lại chạy ra làm cái gì không biết? cảm thấy mơ hồ không hiểu gì, khi nhìn thấy ánh mắt như bốc lửa của Thôi Châu Bình, hắn vội vàng chạy tới, rồi lại tóm lấy tay Thôi Tư Quý chạy như điên ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này các vị tài tử giai nhân đều trợn mắt há hốc mồm ra, chẳng hiểu vấn đề gì.
Trần Tiểu Cửu vô cùng kinh ngạc, há hốc mồ ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Bỗng nhiên trong đầu lóe lên điều gì đó, rồi che miệng mỉm cười, rồi dần dần ôm bụng mà cười toáng lên, cười ngắt ngẻo đến nỗi nước mắt chảy hết ra.
Trong tất cả những người ở đây chỉ có hắn là cất tiếng cười to, khiến người khác rất ngạc nhiên, ánh mắt của mọi người đều hướng về hắn, muốn tìm được cái lý do gì trong đó. Trần Tiểu Cửu cười vỡ bụng, thấy mọi người đều nhìn về mình, hắn ôm bụng xua tay nói:
- Các vị tài tử, không phải kinh ngạc đâu, Thôi công tử muốn một mình đi tìm niềm vui mà đi mất rồi, hài... đúng là ăn mảnh, khiến ta phải ghen tị.
Mọi người thấy trong lời nói của Trần Tiểu Cửu có sự chế nhạo, cảm thấy rất thú vị, cũng lắc đầu cười rộ lên.
Cái tên Thôi Tư Quý giả mạo kia, cũng chẳng phải là Thôi Tư Quý, khi hắn bị Thôi Châu Bình dẫn vào làm những việc cẩu thả kia, cái tên Thôi Tư Quý giả kia sẽ phản ứng thế nào đây? Cứ nghĩ đến việc Thôi Châu Bình sẽ cưỡng ép tên Thôi Tư Quý giả mạo kia cởi quần ra, cứ nghĩ tới việc đó là hắn không thể nhịn cười được.
Đợi đến lúc đó, bỗng nghe thấy trong phòng vang lên hai tiếng kêu lớn, một là Thôi Tư Quý phát ra, trong giọng nói đầy phẫn nộ và kinh ngạc, còn tiếng kêu còn lại là của Thôi Châu Bình, trong giọng nói có vẻ vô cùng đau đớn, trong lòng Trần Tiểu Cửu biết là xảy ra chuyện gì, Thôi Châu Bình muốn cưỡng ép tên Thôi Tư Quý giả mạo kia, còn tên Thôi Tư Quý giả mạo kia làm sao có thể bán rẻ cái mông của mình được chứ, chắc chắn sẽ dùng vũ lực để thu phục hắn.
Hắn cố nén để mình không cười nữa, nhưng bụng hắn vẫn cứ đau như thường, quay đầu lại thấy mặt Thôi Viễn Sơn quay ra bình phong, lưng quay về mọi người, cúi đầu cúi lưng xuống, nhìn bộ dạng như thất thần vậy, hắn không khỏi ngẩn người ra, chợt nhớ tới đã từng hứa với Thôi Viễn Sơn là cho một đường thoát với Thôi Châu Bình, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, hắn lặng lẽ đi tới phía sau Thôi Viễn Sơn khẽ nói:
- Thôi đại gia, chuyện này quả thật ngoài ý muốn, ta nhất thời hứng thú quá... cũng chỉ trêu đùa với lệnh công tử thôi mà, nhưng ta lại không ngờ lệnh công tử lại cho thuốc kích dục hại ta, cái này... quả thật...
Vẻ mặt tái nhợt của Thôi Viễn Sơn cảm giác không có sức lực gì khoát tay áo, quay đầu lại, liền phát hiện trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn này nước mặt nhạt nhòa rồi, mỗi giọt nước mắt này lại khiến người khác vô cùng đâu khổ, chua xót và bất lực. Một đại nho bác học đa tài của đương đại như vậy, một người luôn muốn con mình thành tài, giống như một bảo bối duy nhất mà lão có thể tựa vào, không ngờ lại bị mình lại khiến bảo bối của lão ra nông nỗi này, làm sao người khác có thể thoải mái được chứ.
- Thôi đại gia... ta ...
Trần Tiểu Cửu muốn nói gì những lại ngừng lại.
Vẻ mặt Thôi Viễn Sơn rất cô đơn, rồi vẻ bất lực cầm cánh tay Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt đầy xấu hổ nói:
- Chuyện này không thể trách ngươi được, xảy ra chuyện này đều do thằng bất hiếu tâm địa kia gây ra, trong lòng Thôi mỗ hiểu rõ.
- Gia môn bất hạnh!
Thôi Viễn Sơn ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà nói:
- Thôi gia trải qua mười đời, nhân tài rất nhiều, khắp các địa phương trong cả nước đều có người của Thôi gia cả, môn sinh tự cổ đến này trải rộng khắp thiên nha đại hải, tiếng tăm lừng lẫy, có thể nói như một vầng trăng có hàng ngàn ngôi sao vây quanh vậy.
- Thôi mẫu bất tài, tài trí không được bằng tổ tiên, không thể mở rộng cơ nghiệp, làm vinh danh dòng tộc, nhưng thủ gia bảo nghiệp, cũng không hề thua kém ai. Nhưng... sao ta lại sinh ra một thằng nghịch tử như thế này chứ.
Lão nói tới đây, thần thái có vẻ uể oải, ho khan một hồi, vẻ bi thương nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
- Thằng nghịc tử này cả ngày đều làm việc xằng bậy, gây chuyện sinh sự, đầu óc đần độn, lúc nào cũng tự cao tự đại, không coi những người tài của thiên hạ ra điều gì cả. Hài... đợi tới lúc lão gần đất xa trời rồi, đại nghiệp phải giao cho đồ súc sinh này quản, thì đó cũng là thời đại Thôi gia bại hoại mất rồi.
Trong lời nói của lão đầy vẻ thương tâm.
Trần Tiểu Cửu thấy tuổi già sức yếu của Thôi Viễn Sơn, trong lòng dâng lên một sự không đành lòng, tuổi cao sức yếu rồi, lại vì con cái mà khổ sở, quả thật là đáng thương, hắn an ủi nói:
- Thôi đại gia không nên quá bi thương như vậy, vạn sự đều có hai mặt của nó, có âm có dương, có thịnh có suy, ngay cả thần tiên cũng khó có thể thoát khỏi quy luật này, một đời Thôi đại gia đã làm rạng danh như vậy, nên nghĩ thoáng một chút!
Thôi Viễn Sơn thấy Trần Tiểu Cửu nói ra những lời như vậy, ánh mắt cũng toát lên một nến ôn hòa và thư thái hơn trước rồi.
- Hơn nữa lệnh công tử tài hoa trác việt, tuy làm việc có chút xảo quyệt, nhưng cũng không đến nỗi bất trị như lão nói đâu, sau này vừa phải dùng ân vừa phải dùng uy để dạy bảo hắn thì nhất định hắn sẽ là một nhân tài đó.
- Trần công tử đúng là một thuyết khách cao minh, từng câu từng chữ đều nói trúng tâm khảm của lão!
Thôi Viễn Sơn lau những giọt nước mắt đi rồi cầm tay Trần Tiểu Cửu nói:
- Trước kia ngươi đã từng hứa với ta một chuyện, chắc vẫn chưa quên chứ? Nghịch tử làm những chuyện gì xấu với ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ nghiêm khắc quản giáo nó.
- Tất nhiên là chưa quên rồi, tuy ta chỉ là một phu ngựa, nhưng nhất ngôn cửu đỉnh, nói một không nói hai!
Trần Tiểu Cửu nói như đinh đóng cột.
Thôi Viễn Sơn vỗ vỗ vào cánh tay hắn, trong ánh mắt lộ vẻ vô cùng cảm kích, lão lau trộm những giọt nước mắt, rồi lão cố đứng dậy nhìn đám tài tử không nói một lời nào chỉ cúi người một cái.
Tuy lão không nói gì, nhưng cái cúi người này, đã bao hàm tất cả những sự chua xót và áy náy của Thôi Viễn Sơn rồi, những tài tử ở đây đều có thể hiểu được tâm ý của lão, đám tài tử đưa mắt nhìn nhau, rồi đều cúi người đáp trả Thôi Viễn Sơn, trong lòng vô cùng khâm phục trước nhâm phẩm và hàm dưỡng của Thôi Viễn Sơn.
Trần Tiểu Cửu nhìn về phía những âm thanh phát ra từ phía xa xa, nghĩ tới tên Thôi Châu Bình sẽ giải quyết sưc việt thế nào rồi, tên nhãi Thôi Châu Bình này chắc sẽ không làm nát đít tên Thôi Tư Quý giả mạo kia chứ?
Đang lúc nghĩ ngợi lan man, liền nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của Thôi Tư Quý bước vào, quần áo có chút xộc xệch, nhìn qua cũng biết là vừa trải qua một trận chiến sinh tử. Hắn nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, bốn mắt nhìn nhau, rồi ho khan một tiếng mới giải thích nói:
- Công tử nhà ta, vì vui quá độ, nên đã về nghỉ ngơi một chút, một lát nữa sẽ xuất hiện để gặp mặt mọi người, mong các vị tài tử chớ nóng vội!
- Nghỉ ngơi, ai mà tin được chứ? Chắc lại đi tìm một vị cô nương nào để giải sầu chứ gì?
Một vì tài tử to gan chế giễu.
- Trích Tinh Lâu mặc hương cổ cảnh, là thánh địa của thi thơ, không ngờ Thôi công tử lại làm việc xấu xa ở đây, đúng là làm trò cười lớn cho thiên hạ rồi.
Một giai nhân tiếp lời, nói.
- Cái này... mong mọi người yên tâm, Thôi công tử tuyệt đối không làm những chuyện phong nguyệt đó đâu, mong các vị tài tử an tâm mà chờ đợi trong chốc lát!
Vẻ mặt Thôi Tư Quý đấy tiếc nuối nói.
Đám tài tử nghe vậy, đều lắc đầu. Trần Tiểu Cửu mỉm cười tiến lên nói:
- Với nhân cách của phu ngựa ta đứng ra bảo đảm, phẩm chất của Thôi công tử trác tuyệt, ý trí kiên định, vì chút niềm vui nho nhỏ này mà thất ý, cũng là dễ hiểu thôi mà, mọi người không cần phải lo lắng đâu.
Đám tài tử thấy được những công pháp rất thần kỳ của Trần Tiểu Cửu, đối với những lời nói của hắn đều tỏ ra rất tin tưởng.
Nhân cơ hội này Trần Tiểu Cửu lôi tên Thôi Tư Quý giả mạo kia sang một bên, vẻ mặt đầy giảo hoạt, nhìn hắn từ trên xuống dưới nói:
- Chậc chậc... thế ngươi và Thôi công tử đã làm gì rồi? Thế mông của ngươi có bị sao không?
- Sao ngươi lại biết hắn sẽ làm vậy mà không nháy ta biết chứ?
Thôi Tư Quý nhíu mày lại, vẻ mặt đầy giận dữ nói.
Trần Tiểu Cửu chế nhạo nói:
- Ai mà biết ngươi là giả danh là Thôi Tư Quý chứ, chậc chậc,,, ngươi cũng thật có phúc phận đó, Thôi Tư Quý vốn dĩ là " người yêu" dục hỏa mãnh liệt của Thôi Châu Bình, chính là do ngươi đã tự hào anh dũng mà cứu hảo còn gì, có gì mà phải từ chối nữa chứ?
Trong đầu tên Thôi Tư Quý giả mạo lại hiện lên những cảnh tượng đáng khiếp sợ vừa rồi, rùng hết cả mình nói:
- Từ trước tới giờ ta chưa bao giờ bị đàn ông lột quần áo, ai mà ngờ được cái tên chó dại kia lại điên khùng tới vậy, hừ... lúc đó, suýt chút nữa ta có ý giết hắn, bởi hắn đã phá hỏng lời thề của ta.
- Mùi vị thế nào?
Trần Tiểu Cửu liếm liếm môi, vẻ khinh khỉnh cười nói.
- Nếu ngươi muốn thử nghiệm thì ta sẽ đưa ngươi vào đó! để ngươi thực sự cảm nhận được sự điên khùng của hắn!
Tên giả mạo Thôi Tư Quý lườm hắn một cái nói.
- Ngươi xử trí hắn thế nào? hay là giết hắn rồi?
Trần Tiểu Cửu quan tâm hỏi.
- Ta là kẻ giết người bừa bãi vô tội vậy sao?
Hắn hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Ta đánh cho hắn ngất rồi, tiện thế tặng hắn chút nôi lực, sau khi tỉnh dậy, ắt sẽ trở lại bình thường, sẽ không như một con chó điên dại nữa đâu!
Hắn liềm Trần Tiểu Cửu một cái, tà ác nói:
- Trần Tiểu Cửu, tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn vượt qua được cửa ải thứ năm này cho ta! Hừ... nếu không, thì ta sẽ cho hắn uống thêm vài liều thuốc kích dục nữa, sau đó sẽ nhốt ngươi và hắn vào một chỗ, để ngươi thưởng thức sự cuồng dại của hắn!
Trần Tiểu Cửu nghe xong cảm thấy lạnh hết cả người, vội vàng che cái mông của mình lại, vẻ mặt đáng thương nói:
- Đạo huynh, xin hãy yên tâm, vì cái mông của ta, nhất định ta sẽ cố gắng hết sức!