Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 228

Thôi Viễn Sơn cười khắc khổ, hoàn toàn không ngờ ông ngày đêm suy nghĩ, dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không mở được cửa đá, lại bị Trần Tiểu Cửu chỉ khẽ nhúch nhích ngón trỏ, nhẹ nhàng mở được ra. Ông là người nói lời giữ lời, vội vàng chỉ bảo đám gia đinh mở chốt để mở hàng rào ra, để cho chư vị tài tử đi vào.

Tài tử giai nhân vui mừng phấn chấn, không ngờ bọn họ cũng có cơ hội khám phá thạch trận do đích thân Thôi gia Lão tổ tạo ra, khi đến gần, phát hiện có bảy chiếc cửa đá mở ra, không biết từ cánh cửa nào đi vào, hơn nữa bên trong cánh cửa đá một màn đen tối sầm, có chút gì đó kinh khủng và thần bí, trong giây lát chư vị tài tử giai nhân ngây người, không biết thế nào cho phải.

Trần Tiểu Cửu nhìn ra sự do dự của bọn họ, cười lạnh lùng một tiếng nói:

- Sao? Chư vị tài tử, việc cận kề trước mắt, các ngươi lại sợ sao? Hiếm thấy Thôi đại gia phá lệ, không ngờ các ngươi lại không biết quý trọng, thật khiến người khác đau lòng.

Các tài tử nghe thấy Trần Tiểu Cửu chế ngạo, khuôn mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ, phía trước mấy tài tử gan dạ nhìn lẫn nhau, hạ quyết tâm, nhất trí xông vào trong, mạnh bạo nói:

- Chúng... Chúng ta sao mà phải sợ chứ....

Mấy tài tử giai nhân phía sau nghe thấy lời này, cứ thế đi theo bóng mấy người phía trước mà đi vào trong.

Trần Tiểu Cửu khe khẽ cười, nhìn về phía Thôi Viễn Sơn, Thôi Viễn Sơn như hiểu ý cười nói:

- Trần công tử, ngươi thật thông minh! Đám tài tử này bị ngươi kích động, làm người dò đường cho ngươi mà không biết gì, lại còn đội ơn ngươi. Thủ đoạn của ngươi, quả thực khiến Thôi mỗ ta khâm phục.

Trần Tiểu Cửu chắp tay vào cười nói:

- Đa tạ Thôi đại gia tác thành, ngài quả nhiên không phải là nhà thông thái bảo thủ.

Thôi Viễn Sơn vuốt chòm râu, cười ha hả nói:

- Trần công tử, chỉ cần ngươi có thể vượt qua được cửa ải này, cung nghênh lão tổ rời núi, thì điều kiện gì ta đều có thể đáp ứng ngươi.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, tiểu thư đồng mềm mại dễ thương cùng với Viên Tử Trình lạnh như băng đi tới, Trần Tiểu Cửu vội vàng tiến lên, bất chấp tất cả, vẻ nghiêm trang nắm lấy cánh tay trắng mịn mềm mại của tiểu thư đồng nói:

- Tiểu muội muội, lẽ nào tiểu muội cũng muốn vượt qua thạch trận sao? Đại ca ca thương muội, muội không nên đi.

Tiểu thư đồng bị Trần Tiểu Cửu túm vào cánh tay ngọc ngà, cảm thấy thẹn thùng, nhấp nháy đôi mắt, nhẹ nhàng nói:

- Đại ca ca, nếu mà muội không bị bệnh, thật sự là muốn thửthạch trận này, hài... Hiện tại thật là không được rồi...

Trần Tiểu Cửu được đằng chân lân đằng đầu, vuốt nhẹ khuôn mặt cô bé, cợt nhả nói:

- Thạch trận này là cái gì, thiên hạ kì quan còn nhiều vô kể, đợi đại ca ca chữa khỏi bệnh cho tiểu muội muội, sẽ dẫn muội đi khắp chân trời góc biển, muội muốn đi đâu, đại ca ca sẽ dẫn muội đi đó.

- Thật sao, đại ca ca?

Tiểu thư đồng nắm chặt lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, xúc động nói:

- Đại ca ca, huynh thật tốt với muội, muội rất vui, có câu nói này của huynh, cho dù muội có bệnh, cũng không gì là to tát cả, thế gian này, luôn có huynh đang quan tâm muội.

Cô gái nhỏ này nói lời tâm tình thật hay, không ngờ lại khiến mình cảm động đến mức rối tinh rối mù cả lên, đôi mắt Trần Tiểu Cửu ngân ngấn lệ, ngẩng đầu lên lại phát hiện Viên Tử Trình vẻ mặt lạnh lùng vẫn đang nhìn hắn.

Trần Tiểu Cửu cợt nhả nói:

- Viên huynh, sao bộ dạng huynh lúc nào cũng lạnh băng như vậy? Lẽ nào nhìn thấy ta không vui sao?

Viên Tử Trình nhắm mắt lại, vẻ bất cần nói:

- Ta rất ít cười, một khi ta cười, là ta muốn giết người rồi, hay là, ta cười với Trần huynh một cái?

Mẹ kiếp, thằng nhãi nhà ngươi không ngờ cũng dám uy hiếp ta? Trần Tiểu Cửu ôm bờ vai thơm tho của tiểu thư đồng ốm yếu, để nàng trước người Viên Tử Trình, nhân cơ hội ôm chặt nàng nói:

- Tiểu muội muội, có người muốn giết đại ca ca, muội phải bảo vệ ta!

- Đại ca ca, huynh nhiều trò nhất đấy. Huynh... Huynh không được nhân cơ hội sàm sỡ muội.

Tiểu thư đồng nhấp nháy mắt, cảm nhận được bàn tay to đang di chuyển tứ phía của Trần Tiểu Cửu, mặt đỏ bừng líu ríu nói.

Đang trong lúc hai người ôm ôm ấp ấp, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa đá chậm rãi đóng lại, bên trong truyền ra từng đợt tiếng kêu to, dường như xảy ra tình trạng thê thảm gì đó. Một lúc sau, âm thanh kinh hãi hoảng loạn trong thạch trận dần dần nhỏ đi cho đến khi biến mất, nhưng vẫn có âm thanh trong Trích Tinh lầu vọng lại. Đọc Truyện Online Tại TruyenGGG.Com

Trần Tiểu Cửu nghi vấn nói:

- Thôi đại gia, Lão tổ sẽ không đào hố gì ở trong thạch trận, găm đầy dao nhọn chứ? Nếu như thật như vậy, chẳng phải là ta đã hại đám bông hoa nhỏ này của Đại Yến?

Thôi Viễn Sơn mỉm cười cười nói:

- Trần công tử không cần nghĩ nhiều, cứ thoải mái thôi, Lão tổ nhà ta tâm địa lương thiện, tuyệt đối không làm mấy việc thương thiên hại lí, thực ra là Lão tổ bày một trò đùa hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà không có nguy hiểm), trừng phạt đám tài tử không biết chừng mực.

Trần Tiểu Cửu mỉm cười nói:

- Những đóa hoa nhỏ này đã đượcnếm mùi vị kích thích rồi, tiếp sau là lúc ta nên xuất hiện rồi.

- Chúc Trần công tử mã đáo thành công, tất cả đều dựa vào ngươi.

Thôi Viễn Sơn vẻ mặt chân thành nói.

- Thôi đại gia yên tâm, có ta ra tay không chuyện gì không thành cả!

Trần Tiểu Cửu nháy mắt nói:

- Có chư vị tài tử giai nhân dò đường, ta đã không còn sợ hãi nữa.

Tiểu thư đồng nắm chặt cánh tay hắn, vẻ mặt sinh tình nói:

- Đại ca ca, huynh nhất định phải cẩn thận đấy!

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Tiểu muội muội, đợi khi trong gặp được Lão tổ tông, sẽ xin lão một phương thuốc, lão thần thông quảng đại, nhất định có thể chữa khỏi bệnh của muội.

Viên Tử Trình kéo Trần Tiểu Cửu ra một bên, giơ tay đưa cho hắn một viên thuốc nhỏ, vẻ mặt lạnh như băng nói:

- Đây chính là hỏa lôi đặc biệt, vô cùng uy lực, lúc mấu chốt cóthể dùng tới.

Đây chính là một loại lựu đạn nhỏ, mình cần phải cất giữ kĩ, vạn ngàn lần không để rơi xuống đất không thì cái mạng của mình cũng teo luôn. Nghĩ vậy hắn liền cất hỏa lôi trong tay áo, chắp tay nói:

- Mặc dù Tử Trình trông lạnh băng, không ngờ trong lòng lại nồng nhiệt như vậy, Tiểu Cửu vĩnh viễn nhớ ân tình của huynh.

Viên Tử Trình không nói lời nào nhìn Trần Tiểu Cửu, đôi mắt nhìn xung quanh, khóe miệng bỗng nhiên cười lạnh một cái. Trần Tiểu Cửu kinh hãi, vội vàng xua tay nói:

- Tử Trình, vạn ngàn lần huynh đừng cười, khi huynh cười, máu me xung quanh, ta sợ lắm.

Tiểu thư đồng che miệng lại, kéo Trần Tiểu Cửu ra, nói với Viên Tử Trình:

- Đại ca ca nhát gan, huynh đừng hù đại ca ca...

Viên Tử Trình thu nụ cười lại, trong lòng thầm than, thằng nhãi này trước mặt mọi người cũng dám ôm ôm ấp ấp, sao mà là nhát gan được? Hừ..., ta chưa từng thấy ai gan to hơn hắn đấy.

Trần Tiểu Cửu ấn lại mật mã lần nữa, bảy chiếc cửa đá chậm rãi mở ra, Trần Tiểu Cửu bước đi thong thả nói với Thôi Viễn Sơn:

- Lão tổ tông tạo ra bảy cửa đá này, chính vì thạch trận này bài bố dựa theo một loại tinh tượng thuật số đặc thù.

- Loại tinh tượng thuật sổ nào?

Thôi Viễn Sơn ngạc nhiên nói.

- Tử vi đấu sổ!

Trần Tiểu Cửu chỉ vào dòng chữ "Bá ấp khảo, Khương tử nha, Bỉ can, Cơ phát, Đát kỷ, Hoàng phi hổ, Trụ vương" viết trên bảy cửa đá mạnh mẽ nói:

- Những tên gọi này mặc dù Thôi đại gia không biết, nhưng đối với ta lại rất quen thuộc, nó chính là tương ứng với bảy ngôi sao chính của tử vi đấu sổ.

- Thôi mỗ chưa bao giờ nghe đến.

Thôi Viễn Sơn mặt toát mồ hôi nói.

Trần Tiểu Cửu chậm rãi nói:

- Đó là một loại môn học thuật đế vương, là một kỳ học mà các Khâm thiên giám trong cung dùng để tiên đoán đại sự của thiên hạ. Nghiên cứu đến một trình độ nhất định thì sẽ lợi hại hơn gấp mười lần "Kỳ môn độn giáp".

- Trần công tử cũng hiểu được huyền cơ trong đó?

Thôi Viễn Sơn kinh ngạc nói.

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng nói:

- Ta nào hiểu được học vấn thâm sâu thế này, chỉ là biết một chút thôi, nhưng Thôi gia lão tổ lại là một trong những cao thủ, thông qua thạch trận này là có thể nhìn ra được đầu mối trong đó.

- Tử vi đấu sổ lợi hại như vậy, ngươi có thể vượt qua được thạch trận này?

Thôi Viễn Sơn lo lắng nói.

- Tuy rằng thạch trận gian nan, nhưng Lão tổ tông đã đưa ra diệu pháp rồi.

Trần Tiểu Cửu chậm rãi nói tiếp:

- Tử vi đấu sổ, đế vương tuyệt học, ám hợp cửu ngũ chi sổ, tử vi vi tôn, tam dương khai thái.

Trần Tiểu Cửu chỉ vào ba chữ "Bá ấp khảo" viết trên cửa đá nói:

- Ba chữ này chính làtử vi chân than, đi vào từ cửa này, tuyệt không lầm lẫn.

Sau khi nói xong với mọi người, Trần Tiểu Cửu hướng về Tiểu thư đồng mỉm cười một cái, rồi nghiêng mình tiếng vào bên trong cửa đá.

- Đại ca ca huynh phải cẩn thận đấy!

Tiểu thư đồng tha thiết dặn dò. Cửa đá chầm chậm đóng lại, ngăn trở tầm mắt trong suốt mê man của tiểu thư đồng.

- Huynh nói đại ca ca có thể vượt qua không?

Tiểu thư đồng vẻ mặt buồn bã, nhìn Viên Tử Trình nói.

- Vừa rồi ta nói rồi, Trần Tiểu Cửu ngoài võ công thường thường, còn các mặ khác thì không ai địch nổi.

Viên tử trình lạnh lùng nói.

Tiểu đạo đồng đứng ở một bên, thấy Trần Tiểu Cửu nghiêng mình đi vào trong thạch trận, hắn nắm chặt tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa đá, sau lưng mồ hôi chảy đầm đìa, trong lòng thầm nghĩ, Trần Tiểu Cửu à Trần Tiểu Cửu, tất cả hi vọng đều dựa vào ngươi đấy.

Viên Tử Trình dường như cảm nhận được một cỗ hơi thở lúc có lúc không, hắn quay đầu nhìn tên giả mạo Thôi Tư Quý một cái, trong lòng nghi hoặc nói:

- Lẽ nào là ta đa nghi sao?

Bình Luận (0)
Comment