Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 256

- Nguyệt Thần tỷ tỷ! Hồng Hạnh là nương tử yêu của ta, ta cùng với nàng thân thiết một chút chẳng lẽ ngươi lại tới xen vào sao? Chẳng lẽ là Nguyệt Thần tỷ tỷ ghen tị sao?

Trần Tiểu Cửu làm bộ ôm chặt thân hình mềm mại của Hồng Hạnh, ngoài cứng trong mềm nói.

- Ghen tị? Tiểu lang quân quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, khó trách khiến Hồng Hạnh đối với ngươi vừa gặp đã thương!

Nguyệt Thần nghe nói lời ấy, ánh mắt ẩn chứa phong mang càng phát ra tia sắc bén, như có vạn thanh kiếm sắc nhắm thẳng Trần Tiểu Cửu mà vọt tới.

Nàng cười ngọt ngào, vẻ mặt ôn hoà hướng về Hồng Hạnh nói:

- Hạnh nhi, ngươi quả nhiên là nương tử yêu của hắn sao? Các ngươi thân mật với nhau, cùng nhau ôm ấp dưới ánh trăng mờ ảo như thế này, quả thật là hảo sự!

Hồng Hạnh nhìn thấy Nguyệt Thần cười càng phát ra vẻ dịu dàng kiều mỵ, trong lòng liền lo lắng không yên. Nàng biết rõ bản tính Nguyệt Thần, ngày thường trước sau như một lạnh lẽo nghiêm khắc, không hay dùng lời nói, chỉ lúc nào nàng giận dữ công tâm thì nàng mới có thể biểu hiện ra phong thái quyến rũ và phóng đãng khác thường.

Hồng Hạnh vội vàng giãy ra khỏi vòng tay của Trần Tiểu Cửu, xoay người lại thưởng cho Trần Tiểu Cửu một cái bạt tai, giận dữ nói:

- Ai là nương tử yêu của ngươi? Ngươi là kẻ không biết xấu hổ, hạ lưu vô lại, chẳng lẽ ngươi đã điên rồi sao?

Nàng mặt hướng Trần Tiểu Cửu, ánh mắt liều lĩnh nhấp nháy mấy cái, thần sắc tràn đầy sợ hãi, ra hiệu cho hắn hiểu được sự tình, mong hắn nhanh chân chạy trốn.

Trần Tiểu Cửu đương nhiên nhìn ra mưu mẹo trong đó, hoá ra Hồng Hạnh cô nương bằng mọi giá cự tuyệt cùng ta, trong đó tất cả nguyên do, đều là bởi vì vị Nguyệt Thần tỷ tỷ yêu mị chúng sinh này.

Xuân Vũ sợ tới mức lạnh run, nàng cũng vô cùng rõ ràng khi Nguyệt Thần phóng đãng quyến rũ kỳ thật là điềm báo bài sơn đảo hải, trong lòng quả thực vì tiểu tình lang của nàng mà rất lo lắng. Nàng rút ra bảo kiếm vắt ngang ở trên cổ Trần Tiểu Cửu, mắng:

- Đồ xấu xa như ngươi mà cũng dám lung tung bàn lộng thị phi, chiếm tiện nghi Hồng Hạnh tỷ tỷ chúng ta, tỷ tỷ của ta là nữ nhi băng thanh ngọc khiết, sao cho phép ngươi bịa đặt sinh sự?

Nàng rõ ràng là mắng Trần Tiểu Cửu, kì thực lại hướng về Nguyệt Thần âm thầm truyền đạt một tín hiệu, Hồng Hạnh vẫn như cũ không có phá giáo quy bản giáo, tấm thân vẫn còn trong sạch.

- Hừ... , xem ra các ngươi năm người và tiểu lang quân tuấn tú này quan hệ không chút tầm thường! Bằng không như thế nào lại tranh nhau giải vây cho hắn?

Nguyệt Thần hừ lạnh một tiếng.

- Xuân Vũ không dám, chỉ là có sao nói vậy, xin giáo chủ minh xét!

Xuân Vũ dũng cảm nói.

- Lui ra!

Nguyệt Thần thái độ hung dữ, hét lớn một tiếng.

Xuân Vũ vội vàng lui ra, trên mặt kinh hoảng, trong lòng lại âm thầm cao hứng. Nguyệt Thần thần sắc trở lại nghiêm khắc lạnh như băng, có thể nói nàng ấy đối với lời giải thích của chính mình vừa rồi rất tin tưởng khó mà nghi ngờ được.

Nguyệt Thần mắt phượng ngậm uy, sắc mặt lãnh diễm, một chữ đều nhắm vào Hồng Hạnh nói:

- Thủ cung sa còn không?

Hồng Hạnh nhìn thoáng qua Nguyệt Thần, cánh tay buông xuống, mặt đầy thẹn thùng nói:

- Giáo chủ, hỏi cái này để làm chi, thủ cung sa... Tự nhiên... Tự nhiên ở …!

Trên thực tế nàng sớm đã cùng Trần Tiểu Cửu mây mưa, đại chiến một đêm, thủ cung sa sớm đã không còn.

Nguyệt Thần thở phào một cái:

- Như vậy thì ta yên tâm, ta trước khi đảm nhiệm Thánh Cô bản giáo, liền hướng đại tỷ tỷ đối đãi giống nhau, cùng ngươi chơi đùa vui vẻ. Hiện tại, ngươi không chỉ trở thành thân truyền đệ tử của ta, mà cũng giống như ta trước kia, sẽ trở thành Thánh Cô bản giáo. Tuy rằng ta đối với ngươi nghiêm khắc một chút, nhưng chung quy cũng vì muốn tốt cho ngươi, ngươi chớ để tâm đối với ta mà sinh lòng oán hận!

- Giáo chủ, người một tay dưỡng dục ta, ân tình như biển, Hồng Hạnh không phải là người vong ân phụ nghĩa, sao có thể sinh tâm oán hận người!

Hồng Hạnh khóc lóc kể lể nói.

- Như thế thì tốt!

Nguyệt Thần ngoái đầu nhìn lại cười lạnh, cao thấp đánh giá Trần Tiểu Cửu liếc mắt một cái, chậc chậc khen:

- Ngươi tiểu lang quân này, không chỉ có bộ dạng tuấn tú, toàn thân không ngờ lại có một chút hương vị ưa thích nhận người thân!

Trần Tiểu Cửu khinh thường liếc mắt nói:

- Mong rằng Nguyệt Thần tỷ tỷ chớ có yêu ta! Bởi vì ta chỉ có thể ủy khuất cho ngươi làm tiểu thiếp thứ mười tám của ta mà thôi!

- Thật lớn mật đảm! Dám nói chuyện với ta như thế!

Nguyệt Thần vặn vẹo eo thon, chầm chậm đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, bộ ngực sữa đầy đặn phập phồng khẽ động, trên thân thể tản máthương thơm như lan, một đôi điện nhãn câu hồn đoạt phách, long lanh như nước.

Không thể không thừa nhận, đây là vưu vật điên đảo chúng sinh nhất mà Trần Tiểu Cửu đã gặp. Mỗi cử chỉ thần thái, nét cười hay nét nhíu mày của Hồng Hạnh đều phảng phất bóng dáng của nàng ấy. Hắn gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nhắm mắt lại, ép chính mình phải chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Nguyệt Thần trong mắt tỏa ra một cỗ hào quang kỳ dị, dường như trong đó ẩn chứa vẻ phóng đãng, đẹp đẽ và mị hoặc. Vung bàn tay như ngọc, nhỏ và dài nắm lấy cằm hắn, thở nhẹ như lan nói:

- Ta có đẹp không? Có lẳng lơ không? Chậc chậc... Ngươi có động lòng không nào? Ngươi đã bị sắc đẹp của ta mê hoặc rồi sao? Ngươi hãy quỳ dưới váy ta đi!

Thanh âm kia yêu kiều như mê như giận ai oán, quay chung quanh bên tai Trần Tiểu Cửu, thật lâu không tiêu tan. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Hồng Hạnh và tứ đại hoa đán đều lo lắng không dám lên tiếng, trong mắt tràn ngập sợ hãi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt này.

Tiểu đạo đồng lại ở một bên cười ngây dại, không nghĩ tới Nguyệt Thần sẽ dùng loại bàng môn tả đạo này để làm nhục người khác.

Trần Tiểu Cửu ngây ngốc đứng ở đó, trong mắt một vùng tinh quang, có vì sao le lói sau lưng, hình như có một vị mỹ nữ bạo dạn bày ra các loại kỹ thuật nhảy múa mị hoặc mê người cùng hắn. Hắn chậm rãi dời bước, khom người toan quỳ xuống dưới chân mỹ nhân kia.

Đến tận thời khắc mấu chốt này, Tử kinh trong tay Trần Tiểu Cửu đột nhiên bộc phát ra một trận tử quang rực rỡ loá mắt, rồi sau đó liền lại vội vàng ảm đạm.

Chỉ có điều một trận quang mang chói mắt này, liền đủ để khiến Trần Tiểu Cửu trong thế giới mê ảo tỉnh táo trở lại, hắn trong lòng thầm kêu một tiếng hổ thẹn. Tuy rằng tiểu nương Nguyệt Thần này phát động mị công dụ dỗ hắn, nhưng nữ sắc cũng là từ tâm hắn sinh ra, nếu không phải chính mình đối với sắc đẹp của nàng đã thèm nhỏ dãi ba thước, thì sao lại có thể trúng vào bẫy của nàng?

Nam nhi dưới gối có hoàng kim, chỉ quỳ lạy trời đất cha mẹ, sao lại có thể quỳ rạp dưới váy yêu nữ này được? Hắn vui mừng hướng Nguyệt Thần nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, ngài không chỉ có xinh đẹp quyến rũ, điên đảo chúng sinh mà mị công cũng là siêu phàm tuyệt thế. Nhưng ta lại chỉ yêu phấn hồng giai nhân chứ không thương hồng phấn khô lâu, Nguyệt Thần tỷ tỷ đã một phen làm bộ làm dạng, chỉ sợ phải thất vọng .

- Ngươi quả nhiên không phải người thường! Không ngờ còn có thể đứng nói với ta, tốt lắm, tốt lắm!

Nguyệt Thần thu hồi lại phần thần sắc thâm sâu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đôi mắt Trần Tiểu Cửu, thấp giọng nói:

- May mà ngươi và Hồng Hạnh không có tiến thêm một bước, làm ra những chuyện hoang đường. Nếu không, ngươi chắc chắn sẽ phải vùi thân ở đây, vĩnh viễn nói lời tạm biệt cùng thế giới phồn hoa này !

- Nếu như vậy thì trên đời này chẳng phải là mất đi một người tuyệt vời sao?

Nguyệt Thần ngửa mặt lên trời cười sằng sặc nói:

- Hồng Hạnh, Xuân Hạ Thu Đông, chúng ta đi thôi!

Nguyệt Thần thu hồi vẻ tươi cười, mang theo mọi người xuống núi.

- Ngươi không thể đi!

Trần Tiểu Cửu một phen túm lấy ống tay áo Hồng Hạnh đau khổ cầu xin nói:

- Nàng không cần ta sao? Nàng thật sự không cần ta sao? Ta không muốn rời bỏ nàng, nàng không thể bỏ ta mà đi được!

- Tiểu Cửu, mau buông tay ta ra! Đều là vì muốn tốt cho ngươi!

Hồng Hạnh lo lắng hướng ánh mắt hắn nhấp nháy ra hiệu, trong miệng thấp giọng cầu xin . Cánh tay hung hăng vung lên, liền giãy ra thoát khỏi Trần Tiểu Cửu.

Bình Luận (0)
Comment