Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 265

Tiểu đạo đồng lẩm bẩm nhắc tới những lời vô nghĩa, thuận tay vung lên, sợi dây lưng chiêu hồn phiên bạch đón gió phất phới, rung động, dưới ánh trăng chiếu rọi, càng hiện ra sự quỷ dị và âm trầm.

Nguyệt Thần cau may nhìn chiêu hồn phiên phấp phới đón gió trong tay tiểu đạo đồng . Lúc này, trông nội tâm kiên quyết và tàn nhẫn của nàng ta không hề thấy lóe lên chút sợ hãi và mờ mịt nào, cảm giác này rút cuộc từ đâu tới, nàng ta cũng không biết nữa, lẽ nào chỉ là vì chiêu hồn phiên tế điện người chết? Thật nực cười, nực cười quá.

- Lấy chiêu hồn phiên dùng cho người chết, là có thể dọa ta sao?

Nguyệt Thần ngạo nghễ nói.

- Chiêu hồn phiên này là dùng siêu độ cho vong linh ngươi! Để tránh sau khi chết ngươi sẽ rơi vào địa ngục A La.

Tiểu đạo đồng giọng nói rất ôn hòa.

Nguyệt Thần nghe những lời này, mắt nhìn chiêu hồn phiên, trong giây lát cười ha ha, vẻ mặt có chút khinh thường.

Tiểu đạo đồng lắc đầu nói:

- Ta cả đời chưa từng giết người, hôm nay lại phải phá lệ, nghĩ thấy cũng buồn! Nhưng vì Trần huynh, cũng đáng!.

Tiểu đạo đồng khẽ mỉm cười, người hơi dùng lực, áo trên người cũng bắt đầu lay động, lộ ra một thân hình rất cường tráng, hắn không biết từ đâu cầm mấy kim châm bằng vàng sáng lóe, rồi từ từ châm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, huyệt Xích Trạch, Khúc Trạch, Thiếu Hải trên cánh tay, đồng thời lấy lực ở tay châm mạnh xuống huyệt Hợp Cốc, Trung Xung.

- Kim châm độ huyết?

Nguyệt Thần thấy cảnh tượng vậy, giây lát hết hồn, lông mi run lên, ánh sao trong mắt trở lên bất an. Lúc này, nàng ta cuối cùng cũng biết đòn sát thủ của Tiểu đạo đồng là ở chỗ nào!.

Sau khi kim châm qua huyệt, lục phủ ngũ tạng của Tiểu đạo đồng quay cuồng, sau khi cảm nhận, sảng khoái lạ thường, chân khí biến mất cuồn cuộn xuyên qua cánh tay, thong thả mà kiên định đi vào bên trong chiêu hồn phiên, khiến chiêu hồn phiên trở nên âm trầm quỷ dị làm người ta kinh hãi. Nguồn truyện: TruyenGGG.Com

Gã kinh ngạc nhìn chiêu hồn phiên, bất đắc dĩ cười:

- Nguyệt Thần, đây là ngươi ép ta, sau khi kim châm huyết độ, ta không dễ dàng khống chế ta, ngươi bây giờ vẫn còn cơ hội lựa chọn, nếu lát nữa ngươi mới hối hận, ta không còn đất quay về.

Nguyệt Thần nghe những lời này, hơi thở bị kiềm hãm. Tên Tiểu đạo đồng đáng ghét là đối nghịch với chính mình, vẻ ngoài là ý chí tận thế, nhưng trong xương tủy lại bức người ta tới đường chết. Ta thân là Tà Nguyệt Giáo chủ, phải ác nghiệt vô tình, coi rẻ thiên hạ, không ai địch nổi, làm sao lại sợ tên Tiểu đạo đồng ngươi chứ? Trong mắt nàng ta hiện ra một chút quyến rũ, cười lạnh:

- Tên Trần Tiểu Cửu này, ta phải giết, ngươi có bản lĩnh gì, cứ việc xuất ra, nếu ta có chút nhíu mày, thì đã không phải Nguyệt Thần.

- Người chết hôn mê, người sống tương tư, sinh và tử rút cuộc bên nào vui hơn, ai có thể nói rõ.

Tiểu đạo đồng chật vật lau vết máu chảy ra bên khóe miệng, chiêu hồn phiên trong tay giơ lên cao, nghênh lên không trung múa may vài cái. Đột nhiên, ba thước quanh gã, gió nhẹ chuyển thành cuồng phong, dây lưng màu trắng tuyết trên chiêu hồn phiên lay động theo gió.

Trần Tiểu Cửu bị trận cuồng phong này làm cho đứng khôn vững, ôm lấy đầu, vội vàng chạy ra xa, trong miệng còn kinh ngạc nói:

- Đạo huynh, huynh dùng thủ đoạn gì vậy, thoạt nhìn uy mãnh như vậy?

Tiểu đạo đồng rùng mình, cũng không đáp lại, chiêu hồn phiên trong tay vẫn lay động, chốc lát đánh về phía Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần nhíu mày, dáng người phất phới, chuồn chuồn chấm nước lướt qua bên cạnh, rút ra một cây kiếm, xông vào Tiểu đạo đồng , vung lên, ba nhát kiếm liên tục chém xuống, thế như chẻ tre, chặn đường tiến công của gã.

Tiểu đạo đồng cười một tiếng, vội vàng khom người tránh khỏi nhát kiếm đánh tới, tìm được một khe hở, quơ lấy chiêu hồn phiên, ánh mắt dần trở nên ác nghiệt, không hề chùn bước phóng tới phía nguyệt Thần.

Trên không trung, kiếm sắc và chiêu hồn phiên chạm nhau, phát ra những ánh lửa rực rỡ, Nguyệt Thần dưới sự va chạm, không ngăn được kình lực của chiêu hồn phiên, lùi về phía sau mười trượng, mới đứng vững được.

- Ngươi…ngươi bị trọng thương, không ngờ trở nên lợi hại hơn như vậy?

Nguyệt Thần bốn bề sóng dậy, hai mắt toát lên vẻ lo lắng.

Tiểu đạo đồng không lên tiếng, ánh mắt càng ngày càng trở nên hiểm độc, điểm nước sơn trong mắt nhuốm màu vàng, càng hiện rõ vẻ lạnh lùng âm hàn, so với Tiểu đạo đồng vui cười bướng bỉnh trước đây như biến thành một người khác, lạnh như băng khiến người ta không thể tưởng tượng.

Hắn vặn người tiến lên, quơ lấy chiêu hồn phiên, giơ cao, long trời lở đất, hung hăng chạy tới phía Nguyệt Thần, sự tàn nhẫn đó khiến người ta kinh hãi vô cùng, không rét mà run.

Nguyệt Thần thấy sự nguy hiểm trong đó, trong lúc không thể đánh địch, bối rối hoang mang, lùi lại phía sau mười trượng, trong tai nghe thấy tiếng, nàng quay đầu nhìn, quá sợ hãi chỉ thấy chỗ mà chiêu hồn phiên đập qua, xuất hiện một hố sâu chừng một trượng.

- Ngươi rút cuộc là dùng công phu gì?

Nguyệt Thần mắt nhìn hố sâu, kinh hãi không hiểu.

Tiểu đạo đồng vẫn không cười không đáp, mắt điếc tai ngơ, gương mặt lạnh lùng không cười, sau một chiêu, kình lực của gã hoàn toàn phát ra, đồng tử hoàn toàn biến thành sắc vàng, gã cười một tiếng, quơ lấy chiêu hồn phiên, lại chạy về phía Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần kinh hãi, trốn chạy như thế, đây không phải kế lâu dài, giờ tránh được uy thế của chiêu hồn phiên, ngưng thần rất nhanh đánh vào sau lưng Tiểu đạo đồng , hàn âm chưởng nhanh chóng đánh ra, bàn tay ẩn chứa mười phần chân lực, không còn chút đường sống, ý đồ dã bị mất mạng.

Tiểu đạo đồng hét lên một tiếng hét, thân hình như ảo ảnh, cùng lúc đó, đơn chưởng đón chào.

Hai tay đánh cùng một chỗ, phát ra một tiếng, Tiểu đạo đồng lại lùi về phía sau mười trượng, mới giữ vững được cơ thể.

Dáng người phong hoa của Nguyệt Thần chậm rãi hạ xuống, nhìn thấy bóng dáng Tiểu đạo đồng lùi về phía sau, cười lạnh nói:

- Kim châm đâm huyệt? hừ, nhưng nếu….

Nàng ta còn chưa dứt lời, lục phủ ngũ tạng đã phun trào khí huyết, kêu một tiếng, rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Tiểu đạo đồng đứng lạnh lùng một chỗ, không hề có chút tâm thần dao động, chỉ là sau khi phát chưởng, tóc của hắn dựng đứng lên, thái độ dữ tợn đập vào đáy mắt.

Nguyệt Thần cắn chặt răng, vuốt ngực, ánh mắt lộ ra vẻ mặt đau đớn. Lúc này cuối cùng nàng ta đã cảm nhận được cái đáng sợ và khủng bố của Tiểu đạo đồng , nhưng, công lực vô cực hống hách của gã rút cuộc thế nào? Lẽ nào sau khi kim châm độ huyệt qua đi, công lực vẫn nâng cao nhanh như vây?

Chỉ là trong khoảng thời gian sửng sốt, Tiểu đạo đồng lại vung chiêu hồn phiên, mặt không chút thay đổi xông lên, Nguyệt Thần không kịp suy nghĩ, vội vàng né tránh.

Dưới ánh trăng mờ ảo, một yêu nữ phong hoa tuyệt đại, bay về phía trước, một cánh tay, ánh mắt sáng ngời, Tiểu đạo đồng tóc dựng ngược theo sát sau đó, hai người vây quanh chân núi thành một vòng tròn, không ngờ không bao giờ ngừng lại.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu thực sự rung động, không ngờ giữa lúc sinh tử, Tiểu đạo đồng vẫn phát ra được thực lực uy mãnh như vậy, đây thật là một niềm vui bất ngờ, nhìn thấy Nguyệt Thần ngạo mạn bị Tiểu đạo đồng truy đuổi, trong lòng hắn trào lên một sự vui sướng khôn nguôi.

Bình Luận (0)
Comment