Ngô Thiên Phát sợ đến nỗi mà đôi chân cứ run bắn lên, không tự chủ được vãi cả đái ra, lúc này vợ hắn đang đắm chìm trong khoái lạc cũng đã cảm thấy bất thường, vứt chiếc chăn đang che mặt ra, thấy một người rất nhỏ bé mặc bộ áo đen đang kề chiếc kiếm lạnh toát vào cổ của Ngô Thiên Phát.
Ả quá sợ hãi, mở miệng định kêu lên, người áo đen vội tiến lên đưa tay ra tát một cái rất dứt khoát và mạnh mẽ vào mặt Lý Nhạc Thanh, cú tát này khiến Lý Nhạc Thanh từ trên giường ngã nhào xuống đất, rồi hôn mê bất tỉnh.
- Nếu ngươi kêu thì cũng giống như ả dâm phụ này, nhưng thưởng ả là một cái bạt tai, thưởng nươi sẽ là một lưỡi kiếm mà thôi.
Người áo đen lạnh lùng nói.
Lúc này Ngô Thiên Phát, không còn vẻ anh hùng khí khái khi thẩm vấn Trần Băng nữa rồi, bây giờ chẳng khác gì một con chó nô tài cả, vội vàng nói:
- Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, ta làm sao mà dám kêu chứ, chỉ cần người tha cho cái mạng chó của ta, vàng bạc châu báu, người muốn bao nhiêu thì cứ thoải mái mà lấy hết đi.
Vừa rồi hắn nghe thấy giọng của người áo đen, tuy cố ý che lấp nhưng cũng rất thanh thoát, lại nhìn thân hình nhỏ bé và có những điểm cong nhất định, đây rõ ràng là một người con gái rồi.
Người áo đen chính là Đan Nhi, nàng không có chút ấn tượng gì về Trần Băng cả, do chuyện tắm rửa hôm vừa rồi mà cứ canh cánh trong lòng mãi, sau khi nàng nghe thấy tin Trần Băng bị đánh, trong lòng còn có chút vui mừng ý chứ.
Sau khi Song Nhi bị lão phu nhân ngăn ở ngoài cửa, trong lòng càng thêm vướng bận Trần Băng này, lại nghe nói Trần Băng bị đánh, những giọt lệ cứ thế mà rơi xuống, tuy những chiếc gậy được đánh trên người Trần Băng, nhưng nỗi đau lại lưu lại trong tim nàng, có một cảm giác khó chịu rất khó diễn tả, thế là tìm Đan Nhi mong nàng cứu Trần Băng ra.
Đan Nhi là người biết võ công, nhưng đây là một bí mật, chuyện này chỉ có bản thân nàng, Song Nhi và Trần Băng biết thôi, vốn nàng không định cứu đâu, sợ nhỡ bại lộ thân phận của mình, thì có hối tiếc cũng không kịp nữa rồi, nhưng cũng không chụi nổi những lời cầu xin của Song Nhi, thấy những giọt nước mắt ướt đẫm trên khuông mặt của Song Nhi, sự lạnh lùng trong lòng cũng bị cảm hóa mất, cũng vì Chu lão phu nhân đối với hai chị em họ cũng rất tốt, hôm nay Trần Băng gặp nạn, cũng là Chu gia gặp nạn, những lúc mấu chốt như này giúp được gì cũng là thường tình mà thôi. Nàng vẽ ra một kế hoạch, muốn ăn trộm thì phải đánh chủ nhà trước, chỉ cần thu phục Ngô Thiên Phát, thì tất cả những vấn đề khác sẽ tự khắc được giải quyết thôi.
Dựa vào khinh công của nàng, chẳng cần phải tốn nhiều công sức có thể thâm nhập vào phòng của Ngô Thiên Phát, thấy những cảnh nhạy cảm của hai người khiến nàng phải đỏ mặt, tim đập thình thịch, nàng vội tóm lấy một bộ quần áo để che lên người Lý Nhạc Thanh, rồi quát Ngô Thiên Phát khẩn trương mặc quần áo vào.
Từ phương diện này Ngô Thiên Phát càng thêm chắc chắn rằng, người mặc áo đen này chính là nữ nhi.
- Cái đồ chó má như ngươi, sáng nay làm việc gì rồi? Mau thành thật khai ra, nếu còn nói lươn lẹo, sẽ cắt cái lưỡi thối tha của ngươi.
Đan Nhi rất đĩnh đạc nói.
Ngô Thiên Phát lúc này mới ý thức được, cô gái này chắc chắn là vì Trần Băng mà tới đây, hắn vội vàng cãi:
- Hảo hán đừng vội, ta...
Đan Nhi giơ bàn tay lên tát bốp một cái rồi quát:
- Hảo hán cái gì chứ, cái ánh mắt gian giảo của người nhìn từ nãy rồi còn không biết ta là nữ nhi sao?
Cái tát này của Đan Nhi ẩn chứa nội lực, hiệu quả thì hơn hẳn những cái tát bình thường gấp nhiều lần, mặt trái của Ngô Thiên Phát nóng rát lên, thấy mặt mình sưng vù lên, trên mặt dường như vẫn còn hằn lên năm ngón tay, hắn vội vàng ôm lấy mặt rồi nói:
- Nữ hiệp đừng vội, để ta từ từ nói, cái tên gian tế Trần Băng...
Nói tới đây, Đan Nhi lại dùng lực giơ tay lên bốp một cái tát mạnh vào má phải của Ngô Thiên Phát. Đan Nhi tức giận nói:
- Gian tế cái gì chứ, lại còn dám oan uổng cho người tốt sao?
Ngô Thiên Phát cố gắng ôm lấy mặt mình, cảm giác vô cùng đau đớn, không dám nói gì nữa, sợ Đan Nhi cho hắn gặp Diêm Vương. Một lát sau, những đau đớn này cũng dần dần tan biến đi, hắn chậm rãi đứng lên, quỳ dưới chân Đan Nhi, mặt mày sưng vù lên nhưng cái màn thầu vậy, quả thật rất buồn cười. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Lần này hắn cũng biết ngoan ngoãn rồi, muốn nói gì đó, nhưng hai má đau không chịu nổi, mồm miệng toàn là máu, nói thì cứ mơ mơ hồ hồ không rõ ràng gì cả, hắn cố gắng nói:
- Nữ hiệp đừng... đừng vội, Trần Băng không phải... không phải gian tế, là ta đổ oan cho người tốt..
Vừa nói tới đây, Đan Nhi lại giơ tay bốp bốp hai phát, tát vào hai má vừa bị tát lúc nãy, rồi hưng hăng nói:
- Có phải ngươi không muốn thành tâm với ta phải không? Nói hàm hồ gì mà ta nghe không rõ ràng gì cả, ngươi nói cho đàng hoàng, nếu không đừng trách ta cắt lưỡi của ngươi, để ngươi từ nay về sau là thằng câm luôn.
Ngô Thiên Phát bị bốn phát tát khiến choáng váng hết đầu óc, nhất là hai cái tát sau này, bốn chiếc răng từ trong miệng Ngô Thiên Phát bay ra, hiện lên hình pa ra bôn, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất, lúc này Ngô Thiên Phát thấy trời đất quay cuồng, trong miệng không ngừng tuôn máu ra, hắn lại làm cái động tác vừa nãy, hai tay ôm lấy đầu rồi lăn lăn dưới đất, lần này thì lăn liền hết cả một nén nhang.
Đan Nhi vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, không khỏi không thán phục, cái tiểu cô nương này ra tay cũng thật độc ác, ngay cả răng của Ngô Thiên Phát còn bị nàng đánh rơi ra.
Đan Nhi hận Ngô Thiên Phát thứ nhất là thường ngày hay dạo nam nạt nữ, thứ hai cũng phải cho hắn một uy thế phủ đầu như vậy để hắn biết thế nào là sự lợi hại của mình, đối với hạng người này không độc điểm thì sao được chứ.
Ngô Thiên Phát hồn bay phách lạc, nước mũi pha lẫn máu chảy xuống cả miệng, cái này cũng không còn quan trọng gì nữa rồi, đòn ác độc của Đan Nhi đã khiến hắn được lĩnh giáo rồi, bây giờ hắn như một con chó bị đánh bán sống bán chết vậy, hắn cố gắng chịu đựng đau đớn, rồi nói rất rành rọt:
- Nữ, nữ hiệp đừng đánh nữa, ta đã lĩnh giáo đủ rồi, đã biết được sự lợi hại của nữ hiệp rồi, ngày mai ta sẽ thả Trần Băng ra, không dám đắc tội với các người nữa.
- Hừ, thường ngày ngươi ức hiếp dân lành, dọa nam nạt nữ, vô cùng kiêu ngạo, ta không cho ngươi bài học thì ngươi làm sao biết được mình sai ở đâu chứ. Lần này ta nói rõ cho ngươi biết, sau này đừng có cướp trên mồ hôi nước mắt của dân lành nữa, nếu còn không nghe đừng trách ta độc ác, lúc đó không có lưỡi mà nói thì đừng trách ta vô tình, ngươi còn dám cưỡng đoạt con gái nữa, thì ta sẽ cắt cái của quý của ngươi, ngươi hãy nhớ cho kỹ đó.
Đan Nhi dù sao cũng là nữ nhi, thấy Ngô Thiên Phát đã phục hẳn rồi, mặt mày thì đầy máu me, thấy bộ dạng đáng thương nên cũng không còn ý muốn trêu đùa hắn nữa.
- Nữ hiệp, ta nhất định ghi nhớ, quyết không tái phạm nữa, người giơ cao đánh khẽ, tha cho cái mạng chó của ta nhé.
Nói xong hắn cứ thế mà dập đầu xuống đất. Lúc này hắn đã cảm nhận được thế nào là đau đớn khi bị người khác làm nhục.
Đan Nhi thấy đại công cáo thành, cũng không muốn lưu lại lâu nữa, bay người qua cửa sổ rồi biến mất.