-Cáo biệt?
Trần Tiểu Cửu nghe được ngẩn ra, một loại dự cảm xấu nảy lên trong lòng.
Hắn trong mắt tràn đầy thần sắc quan tâm, tiến lên vài bước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng gấp giọng hỏi:
- Đan Nhi, nàng muốn đi đâu? Ngàn vạn lần chớ để làm ta sợ, nàng nếu có chuyện gì khó xử, liền nói với ta, chúng ta tuy rằng cãi nhau ầm ĩ, có chút mâu thuẫn nhỏ. Nhưng lòng ta muốn nàng cùng trở thành là người một nhà. Dù là lên núi đao, xuống biển lửa, cũng sẽ tìm cách cho nàng được!
Đan Nhi thấy hắn lại nhân cơ hội này cầm lấy bàn tay nhỏ bé của mình mà thưởng thức, tự đáy lòng cỗ tính tình dã man kia đã nổi lên trong lòng.
Đôi mắt đẹp nhẹ giương lên, đã thấy Trần Tiểu Cửu trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, loại khẩn trương và quan tâm này là tuyệt đối không phải là ngụy trang, nhất là nghe được câu kia 'Chúng ta là người một nhà', nàng trong lòng vừa có chút vui mừng, lại có chút tiếc nuối.
Nàng lặng yên không một tiếng động rút ngọc thủ về, miễn cưỡng cười nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta chỉ là muốn ra ngoài đi du sơn ngoạn thủy, giải khuây sầu muộn mà thôi. Hôm nay giữa trưa đã nói qua với lão phu nhân, lão phu nhân đã đồng ý, xem bộ dáng khẩn trương của ngươi kia, giống như ta bỏ lại mặc kệ Song Nhi vậy!
Trần Tiểu Cửu xuất thân tình báo đặc công, thấy rõ lòng người, nên rất cẩn thận chu đáo.
Thông qua vẻ mặt khẩn trương nghĩ một đằng nói một nẻo của Đan Nhi, hắn đã biết chuyện xảy ra cũng không đơn giản như nàng nói.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Đan Nhi truy vấn nói:
- Đan Nhi, ngươi muốn đi đâu du sơn ngoạn thủy? Đã cùng với Song Nhi thương lượng qua chưa?
Đan Nhi vẻ mặt bị ngưng đọng, cắn nhẹ môi phấn, vươn ngọc thủ giữ chặt cánh tay hắn, thần thần bí bí nói:
- Song Nhi không biết chuyện này, ta không có nói cho muội ấy. Tiểu Cửu, ngươi cũng không được nói cho Song Nhi, muội ấy ngây thơ dễ thương, không hề tâm cơ, ngươi nếu là nói cho muội ấy, muội ấy sẽ luyến tiếc ta, sẽ không cho ta đi ...
Trần Tiểu Cửu ngóng nhìn đôi mắt của nàng, thấy trong mắt nàng mơ hồ có những giọt nước mắt, trong lòng càng thêm xác định, Đan Nhi nhất định giấu diếm chuyện gì có ở hắn.
Hắn vỗ nhẹ nhẹ lên đầu Đan Nhi, xấu xa cười nói:
- Đan Nhi tốt, còn nói Song Nhi không có gì tâm cơ, chính là ngươi cô gái nhỏ này, ngươi cũng chỉ có võ công mạnh hơn so với Song Nhi mà thôi.
- Luận khởi tâm cơ, hai tỷ muội các ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, đều khờ dại đến khiến Cửu ca ta đau lòng...
Đan Nhi nghe nói lời ấy, trợn tròn mắt mèođột nhiên lóe lên, hung hăng mà lườm hắn một cái, trong con mắt sáng ẩn chứa phong tình, trong lòng như bị hắn nói trúng chỗ ngứa, tựa như con mèo bình thường vậy.
- Đan Nhi, nàng muốn làm chuyện gì thì hãy nói với Cửu ca ta, thủ đoạn của ta nhiều hơn, nhất định có thể giúp đỡ của nàng!
Trần Tiểu Cửu sắt son lời thề nói.
Đan Nhi thở dài một hơi, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn trăng sáng nơi xa nói:
- Chuyện này, ngoại trừ chính mình ta, ai cũng không giúp được ta, ngươi tuy rằng đê tiện vô sỉ, làm việc tàn nhẫn, nhưng là chuyện này, ngươi bất kể như thế nào cũng không thể giúp ta được!
- Đan Nhi, nàng...
Trần Tiểu Cửu vừa muốn nói chuyện, Đan Nhi phất tay cắt ngang lời của hắn, có chút thương cảm nói:
- Tiểu Cửu, ta chủ ý đã định, ngươi không cần nhiều lời.
- Trong lòng ta cuối cùng nhớ chính là Song Nhi, muội ấy thiện lương hồn nhiên trong sáng, như ngọc bích không tỳ vết. Tiểu Cửu, ta không cầu ngươi đại phú đại quý, nhưng ngươi nhất định phải hảo hảo mà trân trọng nàng, quý trọng nàng, đừng để cho nàng bị một chút ủy khuất gì...
Nói đến chỗ này, một giọt nước mắt trong suốt ở trong mắt nàng đảo quanh, nhưng cuối cùng không có rơi xuống.
- Đan Nhi, nàng nói được như thế là làm sao, ta đối với Song Nhi đích thực thương yêu, trời xanh đều biết, nhật nguyệt đều hay...
Trần Tiểu Cửu vỗ vỗ ngực, nói có sách, mách có chứng nói.
Đan Nhi hung hăng nhổ một cái nói:
- Phi...Dõng dạc, cũng không ngại e lệ, ngươi cho rằng ta không biết ngươi là một kẻ háo sắc sao? Không ngờ còn dám nói xạo? Trước kia có Túy Hương lâu ngươi đi dụ dỗ Hồng Hạnh, sau có Phùng Tuệ Nương như hoa như ngọc, bây giờ ngươi và Chu Mị Nhi câu kết làm bậy... Ngươi... Ngươi rốt cuộc phải câu dẫn bao nhiêu nữ tử mới cam tâm?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, cứngmiệng, ngượng ngùng cười, không biết như thế nào đáp lại.
Đan Nhi thấy Trần Tiểu Cửu bị nàng chế nhạo nói không được, che miệng cười giòn thanh nói:
- Ai... Ta quản không được nhiều như vậy, tuy rằng ngươi là kẻ rất phóng đãng hoa tâm, nhưng cuối cùng lại là người trọng tình trọng nghĩa, nghĩ đến sau này hẳn là sẽ không bạc đãi Song Nhi...
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, vỗ ngực tự tin nói:
- Đan Nhi, nàng thực là chị vợ yêu quý , liếc mắt một cái liền biết rõ con người ta, ta tuy rằng bác ái một chút, nhưng đối với mỗi người đều là thật tâm yêu thích. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
- Hừ... Chỉ cần nữ nhân ta yêu mến, ta đều không từ thủ đoạn. Chậc chậc... Nhất là đối với Đan Nhi nàng...
Trần Tiểu Cửu nói đến chỗ này, trong mắt chợt phát ra hào quang lấp lánh.
- Hồ ngôn loạn ngữ, ngươi lại dám đùa giỡn ta?
Đan Nhi mày liễu dựng thẳng, vươn ngọc thủ ra liền muốn phát tác.
Trần Tiểu Cửu thấy nàng bộ dáng bão tố sắp nổi lên, vội vàng che miệng lại, không dám nói nữa.
Đan Nhi thấy hắn bộ dáng lo lắng, bùn đất tràn đầy xiêm y, thoạt nhìn thực có chút buồn cười.
Nàng nhìn từ trên xuống dưới Trần Tiểu Cửu, đột nhiên phá lên cười ngặt nghẽo, cười run rẩy hết cả người. Cười cười, trong mắt bỗng nhiên tràn ra một giòng lệ trong suốt .
Nàng quay đầu đi, dùng thanh âm cực thấp lẩm bẩm:
- Ngoài miệng nói ra vẻ hay ho, trong lòng cũng là kẻ nhát gan...
Tuy rằng Đan Nhi thanh âm cực thấp, gần như chỉ là tiếng động lầm bầm lầu bầu. Nhưng Trần Tiểu Cửu tai thính mắt tinh, lại nghe rõ ràng Đan Nhi thực tâm phát ra từ đáy lòng nói.
Hắn vui mừng quá đỗi, trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc này không hơn, còn đợi khi nào?
Hắn bỗng nhiên từ phía sau duỗi hai tay ôm chặt lấy vòng eo mềm mại không xương của Đan Nhi.
Đan Nhi thân mình mạnh mẽ mềm mại run lên, giãy dụa dùng sức cấu véo vào hai tay hắn, vẻ mặt đỏ ửng nói:
- Đồ phóng đãng, ngươi muốn làm gì, ngươi muốn vô lễ với ta...
Trần Tiểu Cửu vẫn mặc kệ, hai tay càng thu càng chặt, hận không thể đem thân mình nở nang của Đan Nhi cất vào trong lòng mình. Hắn gom hết dũng khí, nhẫn chịu trong lòng đang nhảy lên bình bịch, nhắm mắt lại tiến lên thăm dò trên lỗ tai Đan Nhi nồng nàn hôn lên, theo sau hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm quanh viền tai. Hút đứng lên.
Đan Nhi cái lỗ tai cực kỳ mẫn cảm, Trần Tiểu Cửu chỉnhẹ nhàng hôn không ngờ lại khiến nàng giật mình.
Đột nhiên lọt vào kích thích như thế, Đan Nhi nhẫn chịu không nổi trong lòng sảng khoái, theo bản năng phát ra một tiếng rên rỉ mềm mại.
- Đừng... Ta là chị vợ ngươi...
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng liếm, hút khiến toàn bộ cái lỗ tai của nàng nhuận hồng đứng lên, kiều diễm ướt át, làm người ta muốn ngừng mà không được.
Trần Tiểu Cửu không nghĩ tới cái lỗ tai Đan Nhi đúng là mẫn cảm như thế, trong lòng càng hoan hỉ, bàn tay to lớn tới lui tuần tra trên bộ ngực sữa nở nang của nàng, nhẹ nhàng chậm rãi nhào nặn thưởng thức.
- Đừng... Tiểu Cửu... Đây là loạn. Luân... Ngươi buông ra!