Trần Tiểu Cửu nghĩ cũng không ra biện pháp hoang đường như vậy, thật ra phía sau còn có thâm ý.
Một là Thôi lão tổ uy vọng và địa vị cao, cao đến mức khiên người ta không có cách nào ngưỡng mộ, sợ vì người trời, sắp xếp một truyền thuyết về Văn Khúc Tinh cho ông ta, hắn là đúng mực.
Mà bản thân mình thì sao? Tuy kinh nghiệm còn thấp, nhưng lại là một người duy nhất trên thế giới này có thể gặp mặt được Thôi lão tổ, thậm trí cân sức ngang tài các tài tử, về phương diện này, bịa chuyện mình làm Văn Khúc Tinh thứ hai, cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, ai khiến mình dính vào ánh sáng của Thôi lão tổ cơ chứ?
Còn nữa, những thư sinh tài tử này, đọc kinh sử, liền tự cho mình là thanh cao, cho rằng mình tài hoa hơn người, thuộc về thiên mệnh, sinh ra đã là tế thế, cùng nhập vào, đối với danh hiệu Khúc văn tinh này, trong xương tuy luôn là kết tinh văn hóa sâu sắc, hừ…, mánh lới tốt như vậy không cần, lãng phí há chẳng phải là đáng tiếc sao?
Trần Tiểu Cửu thấy mọi người bộ dạng kinh ngạc, trong lòng lại cười hoang đường, bọn họ đã tin bảy tám phần.
Hắn cười hì hì, lại giả bộ khiêm tốn nói:
- Chư vị tài tử, đây chỉ là trong mộng, làm không được, các vị chớ có tin là thật. Nghĩ tới Thôi lão tổ gặp ta trong mơ chỉ là một trò đùa, dợi khi tatỉnh lại khỏi giấc mơ, thì đã là nửa đêm, cho nên, đã bỏ nỡ cơ duyên gặp các tài tử giai nhân.
Các tài tử châu đầu ghé tai, một mảnh hư thanh, trong đầu ông ông, không biết là thật hay giả.
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng bán tín ban nghi của mọi người, liền lấy lui để tiến nói:
- Ta tuy ngưỡng mộ tài hoa học vấn của Thôi lão tổ, nhưng Thôi lão tổ lại nói ông ấy là Văn Khúc Tinh hạ phàm, cái này…, cái này trong lòng ta lại có chút không tin.
Sau khi thư sinh mặt rỗ nghe xong, liền xua tay, thần sắc có chút không hài lòng nói:
- Trần công tử sai rồi, Thôi lão tổ học cứu thiên nhân, sao phàm phu tục tử có thể so sánh được, ta sớm đã nghi ngờ Thôi lão tổ là người phi phàm, không ngờ lại là Văn Khúc Tinh hạ phàm, thật là kì diệu.
Trần Tiểu Cửu nhếch mép, thở dài nói:
- Cho dù Thôi lão tổ là Khúc Văn Tinh hạ phàm, nhưng ta có tài đức gì, chỉ là một gã phàm phu tục tử, đâu thể là Văn Khúc Tinh Quan Thôi lão tổ lựa chọn cho được, ha ha…, việc này thật nực cười, hoang đường vô cùng, ta một chút cũng không tin.
Hắn che miệng, không ngừng phủ nhận lời của Thôi lão tổ, nhưng hắn càng khiêm tốn, các tài tử càng tin là thật, đám thư sinh này, thật là bị coi thường.
Thư sinh mặt rỗ nhìn từ đầu xuống chân Trần Tiểu Cửu, chuẩn xác nói:
- Trần công tử, huynh ngàn vạn lần chớ nói lung tùng, bao nhiêu năm nay, huynh là kỳ nhânduy nhất có thể xông ngũ quan của Trích Tinh lâu, luận cảnh giới, huynh đã vượt xa bọn ta rất nhiều. Thôi lão tổ đã mọc cánh thành tiên, huynh không phải Văn Khúc Tinh quan, vậy thì còn ai nữa? Lẽ nào là bọn ta sao? Hừ…, trong thiên hạ, không phải là huynh thì còn có thể là ai khác.
Các tài tử giai nhân nghe lời này, gật đầu lia lịa, trong lòng không ngờ lại tán đồng với những lời nói hoang đường này.
Chợt nghe thấy tiếng của Hồng Âm, cười quyến rũ nói:
- Chậc, thật ngu muội, cái gì mà Văn Khúc tinh hạ phàm? Ta lại chẳng tin tẹo nào, Văn Khúc Tinh? Đó đều là trò chơi lừa người, không đáng tin cậy. Chúng ta đông doanh nhất mạch, thờ phụng đều là thiên hoàng giáng lâm, Văn Khúc Tinh kia so sánh với chúng ta, thật là cực kỳ bỉ lậu…
Ả vừa nói một câu trào phùng, nhưng thật ra lại chọc giận các tài tử giai nhân! Đặc biệt là các tài nữ, một người mồm năm miệng mười bắt đàu chửi rủa.
- Vô tri…
- Ngông cuồng…
- Kĩ nữ tránh xa một chút…
….
Thư sinh mặt rỗ đỏbừng mặt, lòng đầy căm phẫn, nhìn thẳng vào Hồng âm nổi giận mắng:
- Kĩ nữ tiện nhân tới từ Uy quốc cô, người đàn bà vô sỉ dụ dỗ đàn ông , nông cạn vô cùng, sao có thể hiểu được sự tinh túy trong văn hóa Trung Hoa đại quốc của chúng ta chứ?
Trần Tiểu Cửu lúc này rút cuộc đã bị người đàn bà phong lưu này chọc giận.
Hắn lắc mình đứng lên, nhìn thẳng vào Hồng Âm nói:
- Cô này, thật không hiểu chuyện. Văn Khúc Tinh, một thế hệ thiên kiêu, xuất tương nhập tướng, sao là…sao có thể là hạ tiện chó má như cô, một kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng như cô, có thể im miệng được rồi.
Hồng Âm cô nương nghe những lời này, cơ thể ngẩn ra, nụ cười trong mắt dần mất đi, lần đầu tiên toát ra ánh hào quang lạnh như băng.
Các tài tử thấy Trần Tiểu Cửu tức sùi bọt mép, mắng cô nàng tới từ Uy quốc, trong lòng cảm thấy sung sướng.
Đặc biệt là các giai nhân xinh đẹp kia, vốn bất mãn với người đàn bà lẳng lơ kia, giờ thấy ả bị Trần Tiểu Cửu mắng, mặt lúc trắng lúc đỏ, trong lòng ngọt ngào tựa như mật.
Trần TiểuCửu thấy mọi người hưởng ứng, lại hăng hái nói:
- Người Uy quốc, một nước nhỏ, dân phong không cổ, gian ngoan mất linh, nam đạo nữ xướng, làm xằng làm bậy. Không ngờ còn dám phát binh liên tục, vọng tưởng quấy rày biên giới Đại Yến ta…hừ…sớm muộn cũng có ngày, nước ta phải xuất binh đông doanh, tiêu diệt vùng đất chật hẹp của các người, để thế hệ đàn ông các người làm nô bộc, đời đời phụ nữ làm nô tì.
- Hay, nói rất hay, nói quá hay.
Thư sinh mặt rỗ kích động rơi lệ, vỗ tay tán thưởng, hưng phấn nói:
- Công tứ có trí như vậy, nếu huynh không phải Văn Khúc Tinhhạ phàn, trời đất không dung.
Các tài tử cũng đua nhau trợ uy cho Trần Tiểu Cửu, các giai nhân này, trên mặt hiện ra nước mắt trong suốt.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy lời của mọi người, mỉm cười hỏi các tài tử nói:
- Nghe giọng nói của các vị, lẽ nào Tiểu Cửu ta thật sự là Văn Khúc Tinh hạ phàm?
- Thật đấy! thật vậy.
Mọi người cùng hoan hô nói.
- Quả nhiên làm được?
Trần Tiểu Cửu lại hỏi lại.
- Làm được, làm được.
Mọi người đáp lại.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy những tiêngtán đồng khác nhau của mọi người về thân phận vô căn cứ của hắn, kích động cười lớn.
Hắn quay người nói với Hồng Âm: Nguồn truyện: TruyenGGG.Com
- Cô gái đến từ Uy quốc, cô đã nghe thấy tiếnghô từ đáy lòng của các tài tử rồi chứ? Sớm muộn có một ngày, trên núi Phú Sĩ các ngươi cho rằng cao ngạo kia, sẽ sớm cắm đầy cờ Đại Yến. Mà anh hùng đầu tiên cắm cờ đó, hừ…có lẽ chính là Văn Khúc Tinh hạphàm ta đây.
Hồng Âm cô nương nghe lời này, sắc mặt âm tình bất định, trong mặt léo lên ánh tinh quang, nhìn thấy một vầng sáng lóa mắt.
Trần Tiêu Cửu dừng lại ở tròng mắt của ả, vầng sáng sắc bén như đao ấy, giống như đang đâm thủng trái tim hắn.
Trong lúc mê muội, hắn đột nhiên đau đớn kịch liệt, cảm giác được trong lục phủ ngũ tạng, dường như có một con dao nhọn đâm vào, tùy ý cắt trái tim yếu ớt ấy.
Hồng Âm vẫn nhìn Trần Tiểu Cửu với ánh mắt lạnh như băng, trên mặt lại chuyển thành nụ cười quyến rũ, ả cười ngốc nói:
- Trần công tử, chỉ e huynh không có cơ hôi.
Trần Tiểu Cửu dừng lại ở đôi mắt Hồng Âm, trong lòng càng ngày càng thấy đau, hay quay người, rời khỏi ánh mắt của người đàn bà lẳng lơ đó, nhưng cơ thể như bị đình trụ lại, bất luận thế nào, hắn cũng không thể động đậy.