Tuy trên khuôn mặt Chu Ngô Năng hiện lên nụ cười, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng chua xót, với cách làm của mẹ mình hắn không hề tán thành, thậm chí còn có chút bài xích nữa, hắn luôn cho rằng, đối đãi với một người có trí tuệ cao minh như Trần Băng phải cúc cung tận tụy mới được, như vậy mới thể hiện rõ bản sắc thực sự của người ấy. Nhưng hắn cũng không biết làm thế nào cả, tay không thể nào dài bằng chân được, người nắm giữ quyền hành trong Chu gia vẫn là mẹ hắn. Hơn nữa, hiện tại hắn vẫn đang phải đóng vai ngốc nghếch khờ khạo, làm sao có thể tùy tiện lộ ra con người thật của mình chứ.
Hắn gãi gãi đầu, tuy trong lòng cảm thấy áy náy, nhưng cũng kệ thôi, chỉ có thể sau này báo đáp dần dần. Hắn cười khờ khạo nói:
- Trần huynh, ngươi ra khỏi nơi đó là tốt rồi, mấy ngày nay không có ai cùng ta chém gió và đàn hát, khiến ta thấy rất cô đơn chán nản, bây giờ ngươi đã trở về, ta rất vui mừng, đợi ngươi dưỡng thương xong, bản công tử sẽ dẫn ngươi tới một nơi rất hay. Nơi đó ca vũ khuấy động, đều là gái đẹp, đảm bảo ngươi nhìn mà hoa hết cả mắt, có khi còn lưu luyến không chịu về ý chứ.
Chu Ngô Năng cười nói.
Nơi hay ho gì chứ, chẳng phải là Túy Hương Lầu sao? Xem cái bộ dạng của ngươi là biết chỉ có tới những nơi đó mà thôi, nhưng hiện tại Trần Băng đang bực bội, quả thật rất muốn lui tới những nơi như Túy Hương Lầu để khuây khỏa, để tìm hiểu thêm vẻ phú quý hào hoa của chốn kỹ viện thời cổ đại, để xem sự phục vụ của những kỹ nữ thế nào. Nếu mà thưởng thức được những phong vị đê mê kia thì đương nhiên là tốt quá rồi, tiện thể thực hành xem bảy mươi hai phép biến hóa trong việc tán gái của Khổng Nghi Tần rốt cuộc là thật hay chỉ là đồn thổi thôi. Cứ nghĩ tới có một đám mỹ nữ đang vây quanh mình, nhất định khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi.
Trần Băng tuy rằng cũng thích phụ họa thêm vài câu, nhưng có Song Nhi ở đây, hắn cũng ngại không dám nói nhiều, tuy Song Nhi cứ coi hắn này nọ, nhưng cũng không thể để cho Song Nhi biết được hắn cũng đối xử với những người con gái khác cũng vậy, nếu không thì người con gái ngây thơ này sẽ lại rơi nước mắt vì mình mất thôi.
Chu Ngô Năng và Trần Băng chém gió với nhau chán chê, nên không khí và khoảng cách giữa hai người cũng được kéo lại gần nhau hơn, lại thấy khuôn mặt Song Nhi hiển hiện sự quan tâm và dịu dàng, thầm nghĩ, cái đôi cẩu nam nữ này có khi đã thông đồng với nhau rồi ý chứ.
Trong lòng hắn có chút khâm phục, người con gái thanh khiết và trẻ trung như này thì mà đã bị tên tiểu tử Trần Băng cuỗm mất rồi sao? Tuy rằng cố ý muốn an bài cho hai người họ, nhưng cũng không nên hạ thủ nhanh như vậy chứ. Hắn thấy Trần Băng có chút khốn đốn, rồi giả bộ dặn dò Song Nhi chịu khó chăm sóc đàng hoàng cho Trần Băng, sau đó cười trộm rồi đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Trần Băng và Song Nhi, hai người nhìn nhau rất thâm tình, Trần Băng cười rất ý tứ, còn Song Nhi thì vẻ ngượng ngùng đỏ hết cả mặt lên. Cuối cùng Trần Băng cũng cười ha ha nói:
- Song Nhi, mau lại gần đây ta xem, mấy ngày nay nàng đã gầy đi nhiều rồi thì phải? Mấy ngày nay ta nhớ nàng như điên như dại vậy.
- Bị đánh thế này rồi, còn mồm mép thế cơ à.
Nghe Trần Băng nói vậy, Song Nhi có vẻ oán hờn, nhưng trong lòng thì rất ấm áp, nàng cầm khăn mặt, bưng một chậu nước vào, rồi đi tới bên Trần Băng.
- Thương nhẹ thôi mà, không sao đâu, đàn ông mà. Vàng thật không sự lửa, mấy cái đánh vậy thì ăn thua gì.
Miệng hắn nói thì nhẹ nhàng thế, nhưng những vết thương ở mông thì lại co rật lên từng hồi vì đau đớn.
- Công tử, người đừng cử động, thiếp giúp người xem vết thương.
Song Nhi nhìn cảm thấy rất đau lòng.
- Bây giờ ta không còn là công tử gì nữa rồi, cũng như nàng mà thôi, chỉ là một gia đinh của Chu gia, đổi tên là Trần Tiểu Cửu rồi. Nàng không cần phải hầu hạ ta nữa.
Trần Băng có chút tự chế giễu nói.
- Người đừng nói như vậy, người là công tử cũng được, là gia đinh cũng được, trong lòng Song Nhi đều như nhau cả, thiếp đều ghi nhớ những việc chàng làm cho thiếp, chỉ cần chàng không chê thiếp, thiếp sẽ hầu hạ chàng suốt đời.
Song Nhi cúi đầu dịu dàng nói.
- Song Nhi, nàng sẽ hầu hạ ta cả đời sao?
Trần Băng cười hi hí nhìn nàng, rồi nói có vẻ khiêu khích.
Song Nhi vẫn không biết những lời mình nói lại mang hàm nghĩa khác, nàng nghe thấy Trần Băng nói vậy, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt và chiếc miệng đang cười khiêu khích, cuối cùng nàng cũng phản ứng ra, vẻ mặt ửng đỏ như quả táo tàu. Trong lòng không khỏi có chút tức giận, cái tên khốn này, bị thương như thế này rồi còn không ngoan ngoãn, lại còn trêu ghẹo người ta nữa chứ.
- Thiếp... Thiếp không phải có ý đó, chàng... chàng đừng có nghĩ linh tinh đó, thiếp chỉ nói là....
Song Nhi vô cùng ngượng ngùng nói.
- Song Nhi, nàng căng thẳng như vậy làm gì chứ? Ý của nàng ta đều hiểu mà, nàng yên tâm, Song Nhi, nàng xinh đẹp như thế này, lại đáng yêu như vậy, ta nhất định sẽ yêu thương nàng.
Trần Băng thấy Song Nhi vẻ rất ngượng ngùng, cảm thấy rất buồn cười, hắn vội trêu ghẹo, đôi mắt nhìn vào bộ ngực sữa của Song Nhi, trong lòng không khỏi cảm thán, bộ ngực gì mà to thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com
- Chàng.... chàng còn dám bắt nạt thiếp nữa. Thiếp... thiếp...
Song Nhi càng căng thẳng hơn, nói càng không lên lời, bộ mặt càng thêm ửng đỏ, bộ ngực không khỏi run run lên, lại thấy đôi mắt của Trần Băng cứ nhìn chằm chằm vào ngực của mình, trong lòng thấy tức giận, nàng cố lấy dũng khí, rồi giơ tay đánh mạnh một phát vào đít của Trần Băng.
- Á, ôi, Song Nhi, nàng nặng tay thế.
Trần Băng đau đớn nhếch miệng lên, vội vàng dùng tay ôm lấy mông của mình, cái cô gái này, ta còn chưa dám đánh vào mông nàng, thế mà nàng lại dám đánh mông ta trước.
Trần Băng kêu đau đớn, cục tức trong lòng Song Nhi cũng đã tiêu tan, vội vàng tiến lên dùng tay xoa xao mông cho Trần Băng, rồi nhẹ nhàng nói:
- Ai bảo chàng bắt nạt thiếp, thiếp là một nha đầu nhỏ nhoi, cứ bắt nạt người ta không à.
- Song Nhi, ta yêu thương nàng còn không được nữa là, làm sao lại dám ức hiếp nàng chứ, nàng xoa ở đây này, ta đau ở đây này.
Hắn dùng tay tóm lấy đôi bàn tay mềm mại của Song Nhi, sau đó đưa lên tim mình. Trong lòng thầm nghĩ, cái mông này không được đánh như vậy, đau ở mông nhưng ta phải lấy lại chỗ khác.
Song Nhi thấy bàn tay nhỏ của mình bị bàn tay to tướng của tên tiểu tử Trần Băng tóm lấy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn, tim nàng cứ đậu thình thịch, cảm thấy sự lãng mạn ấm áp, khó diễn tả được, đó là một cảm giác rất hạnh phúc khó mà diễn tả nổi.
Từ buổi tối Trần Băng xuất hiện trong đại viện Chu gia, nàng được Chu công tử bố trí hầu hạ Trần Băng, từ nay về sau, hàng ngày nàng như một nô tỳ theo hầu bên hắn, cảm thấy những ngôn từ những hành động của hắn không giống như những gã đàn ông trên đời này, chàng rất dí dỏm, rất thông minh, tài hoa hơn người, lại càng biết yêu thương con gái, tuy là có những va chạm nhỏ với mình, nhưng cũng là do mình dung túng mà thôi.
Hắn tựa như mưa xuân vậy, thấm dần vào trong tâm linh thần khiết của nàng, khiến nàng không thể tự kiềm chế được.
Sau khi Trần Băng bị bắt vào đại lao, nàng như bốc hỏa vậy, thất kinh không biết mình đang làm gì nữa, thấy lão phu nhân có vẻ như đã buông tay, nên càng thêm lo lắng, nên vội cầu cứu người chị gái song sinh có võ nghệ cao cường của mình tới cứu hắn, đó là một tình cảm không phải bình thường được.
Nàng đang ngây người ra, bàn tay nhỏ đã bị Trần Băng đặt lên tim hắn, nhưng thiếu nữ cứ rụt rè giãy ra khỏi bàn tay Trần Băng, hai chân cứ giậm giậm dưới đất nhẹ nhàng nói:
- Cái tên bại hoại này, lại ức hiếp thiếp nữa rồi.