Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 358

Nhưng mà, Lý Nhạc Thanh lại phản ứng ra ngoài ý liệu của mọi người!

Nàng không nổi trận lôi đình, cũng không phẩy tay áo bỏ đi, mà khuôn mặt Lý Nhạc Thanh vẫn quyến rũ động lòng người, vẫn bộ dáng ôn nhu, vẻ mặt không hề bận tâm, không chút oán giận nào, không hề kể khổ. Giống Hải Nạp Bách Xuyên, tiếp nhận hết thảy, nuốt vào hết thảy, một chút tức giận cũng không biểu hiện ra ngoài.

Đám người Anh Mộc sợ ngây người, ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không nghĩ tới tiểu nữ tử này lại kiên cường như thế!

Trần Tiểu Cửu có điều hơi sửng sốt, liền len lén thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mặt thông cảm vô cùng, hắn nhàn nhã đi đến bên cạnh Lý Nhạc Thanh, thở dài một hơi, nghe hương khí trên người nàng, ở bên tai nàng hạ giọng nói:

- Ngươi trong lòng sớm có chuẩn bị, biết Ngô Thiên Phát khốn khiếp kia sẽ nói lời đồi phong như thế nào sao?

Lý Nhạc Thanh nghe vậy, cắn cắn môi, trên mặt tâm tình bất định, dường như đã cất dấu nỗi thống khổ ở nơi nào đó, nàng cảm nhận được hơi thở nam tử trên người Trần Tiểu Cửu, hai tai liền đỏ bừng, trái tim đại loạn, dè dặt hướng thân mình ra phía ngoài một chút.

Trần Tiểu Cửu không thuận theo không buông tha, lại cùng hướng thân mình theo, nhỏ giọng trào phúng nói:

- Dùng ống nhòm để xem con báo, chỉ thấy được một đốm nhỏ, không thấy được toàn thể, nghĩ đến thằng nhãi Ngô Thiên Phát này bán đứng ngươi rất nhiều lần? Chậc chậc... Y nhất định là đem ngươi biến thành cái thang để y leo lên trời, chỉ cần gặp được khó khăn gì, thì ngươi ra mặt, cùng người vui vẻ một đêm, tất cả vấn đề khó giải quyết liền trở thành dễ dàng, ha hả... Ta đoán có đúng không?

Lý Nhạc Thanh nhíu chặt lông mày, thấy ý tứ trong mắt Trần Tiểu Cửu tràn đầy vẻ khiêu khích và châm chọc, trong lòng đau khổ, cẩn thận phản bác nói:

- Cửu gia chớ có vọng ngôn, ta có thể rõ ràng nói cho ngài, ta không phải không có nguyên tắc làm người, ngài cho ta là cái loại dâm phụ ai cũng có thể làm chồng được sao?

Trần Tiểu Cửu nghe lời nói ấy như đụng phải một cái đinh, trong lòng không chỉ có không có sinh khí, ngược lại liên tục gật đầu, tán thưởng nói:

- Hay cho câu "nguyên tắc làm người" "không phải loại dâm phụ" của nàng, chậc chậc... Cùng chung sống ở dưới một mái hiên, thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng !

Lý Nhạc Thanh tràn đầy u oán lườm hắn một cái, rồi sau đó bất đắc dĩ nhắm mắt lại nói:

- Cửu gia, điều ngài muốn nói đã nói xong , hiện tại có thể đem tướng công ta thả ra được rồi chứ?

Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng cười, lắc đầu nói:

- Cửu gia ta chỉ là nói một nửa, nửa khác nếu ta nói ra, nàng nhất định sẽ tức sùi bọt mép, phẩy tay áo bỏ đi! Sẽ không như hiện tại điềm tĩnh như vậy!

Lý Nhạc Thanh lúc này mới thật sự lộ ra thần sắc kinh ngạc, nàng thở dài ra một ngụm trọc khí, ưỡn cao bộ ngực, hai mắt vụt sáng lên, khẩn trương nói:

- Cửu gia mời nói, ta chăm chú lắng nghe!

Trần Tiểu Cửu ngửa đầu cười to, bỗng nhiên thần sắc nghiêm nghị nói:

- Tên chó má Ngô Thiên Phát kia hướng ta quỳ xuống đất dập đầu, vì muốn ta tha tính mạng củay, không chỉ có bán đứng ngươi, cho ngươi cùng ta vui vẻ. Hơn nữa còn đồng ý đối với ta về ấu nữ mười hai tuổi kia, nếu ta thích, muốn giày vò chà đạp, y cũng nguyện ý!

- Cái gì, y... y thật đã nói như thế sao?

Lý Nhạc Thanh lắc đầu cãi lại nói:

- Ngài... Ngài nói dối, lời nói của ngài, ta một chữ cũng không tin!

- Tất cả huynh đệ ở đây đều có thể làm chứng cho ta, nếu ta có hư ngôn sẽ bị thiên lôi đánh xuống!

Trần Tiểu Cửu tiến lên một bước, bàn tay thô bỉ sờ sờ vào cằm của nàng nói, tha thiết nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, hung hăng nói:

- Có câu là hổ dữ không ăn thịt con, phụ thân người khác đều coi nữ nhi của mình như tim như gan, vì nữ nhi của mình mà cam nguyện mất đầu chảy máu, trả giá hết thảy.

- Hừ... Thằng chó má này vì mình có thể sống lâu hơn một chút, lại làm ra loại sự tình cực kỳ tàn ác này, Hừ... Con mẹ nó, y là con người sao? Trong thiên hạ, phụ thân như vậy có thể tìm ra được người thứ hai sao? Đồ chó này sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Uổng cho ngươi còn xả thân vì y cầu tình, ai cũng muốn ta đem y đưa xuống mười tám tầng Địa ngục, để Diêm vương lão gia cho y nhục hình, hảo hảo mà đem y cải tạo một phen!

- Chẳng lẽ... là.. Là thật ? Cửu gia, ngài không gạt ta...

Lý Nhạc Thanh trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, khẩn trương truy hỏi!

- Ta sao có thể nói dối đối với một nữ tử xinh đẹp động lòng người như nàng?

Trần Tiểu Cửu lời thề son sắt nói.

Lý Nhạc Thanh nghe vậy, trong lòng hỗn loạn, giận dữ bi thương liếc mắt một cái nhìn Trần Tiểu Cửu, đột nhiên trong đầu choáng váng mê muội, không ngờ thẳng tắp ngã xuống.

Trần Tiểu Cửu gần nàng nhất, xuất phát từ bản năng thương hương tiếc ngọc, giơ tay ôm lấy nàng, nàng kia thân thể nhu nhược không có xương, liền không tự chủ được ngã vào lòng Trần Tiểu Cửu!

Anh Mộc nhìn thấy cảnh tượng hương diễm như thế, vui vẻ chạy đến bên cạnh hắn, thần thần bí bí nói:

- Cửu ca, lúc này không hơn, càng đợi khi nào, nhân cơ hội hưởng thụ một phen, cho nàng cảm thụ một chút uy mãnh của Cửu ca!

Ngươi, cái đồ khốn khiếp, ngươi là cậu em vợ của ta sao? Nào có cậu em vợ giật giây tỷ phu đùa bỡn cùng nữ nhân khác? Ta khinh bỉ ngươi! Trần Tiểu Cửu đối với Anh Mộc hung hăng đảo cặp mắt trắng dã, thở phì phì nói:

- Còn dám nói lung tung nói, ta liền nói cho Tuệ Nương, để nàng tới thu thập kẻ không biết lớn nhỏ ngươi!

Anh Mộc không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là Tuệ Nương nắm lấy cái lỗ tai gã. Được nghe lời ấy, gã ngượng ngùng mỉm cười một cái, vù một phát liền biến khỏi trước mặt Trần Tiểu Cửu!

Đang ở lúc hắn tức giận, không nghĩ đến vẻ mặt đầy vết máu, không ngờ Thổ Phì Nhị Hóa lại lảo đảo đã đi tới!

Hoá ra Cao Cung đã một chưởng đánh Thổ Phì Nhị Hóa bất động , liền buông tha gã! Nhưng Thổ Phì Nhị Hóa muốn mạng sống, lại vắt hết óc, nghĩ đến cùng chính mình làm sao đắc tội Trần Tiểu Cửu, khiến hắn đã đánh mình một chưởng. Đột nhiên vỗ đùi, đoán rằng phỏng chừng là Cửu gia xem trọng ả đàn bà thối này, mà chính mình lại hành hung đối với nàng, đến nỗi gặp đại họa này.

Nghĩ đến điểm này, gã tự cho là mình thông minh. Vội vã, lảo đảo chạy đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, nịnh nọt nói:

- Cửu gia... ả đàn bà này, thật ngon ăn, ngài... Ngài hãy tận tình hưởng dụng đi, Ôi chao... Thật là thoải mái...

Gã nói lời này, trên mặt tràn đầy máu tươi còn lộ ra một bộ dạng say mê!

- Nhị Hóa, ngươi tốt lắm... Cửu gia ta thật sự là rất thích ngươi ...

Trần Tiểu Cửu nghe được lời ấy, gần như phế phủ nổ tung!

Thổ Phì Nhị Hóa nghe được Trần Tiểu Cửu ra tiếng tán thưởng, vui sướng vạn phần, vừa muốn tiếp tục vuốt mông ngựa! Thình lình nghe Trần Tiểu Cửu phẫn nộ quát:

- Cao Cung, ngươi chạy đi đâu rồi, dám lười biếng, ta không phải cho ngươi vả vào miệng gã sao?

Cao Cung ôm bụng chạy đến trước mặt Trần Tiểu Cửu nói:

- Cửu ca, ta... Ta mệt mỏi quá!

- Đem gã xuống, đánh tiếp, ta không lên tiếng, không được dừng...

Trần Tiểu Cửu trừng ánh mắt nói.

Cao Cung đối với Thổ Phì Nhị Hóa này hận tới cực điểm, nếu không phải tiểu tử ngươi chạy tới lắm lời, ta như thế nào lại vô duyên vô cớ bị Cửu ca răn dạy, xem ta đánh chết ngươi đây! Nghĩ vậy Cao Cung liền nắm tóc Thổ Phì Nhị Hóa, đem gã đi xuống, theo sau liền vang lên một trận tiếng động kêu gào khóc thét!

Trần Tiểu Cửu đem Lý Nhạc Thanh ôm vào trong ngực, hai tay ôm quanh vòng eo mềm mại của nàng, tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng chỗ bàn tay to kia xẹt qua, vẫn là một mảnh trắng mịn, lòng hắn không khỏi hung hăng giật mình. Tiểu nương này, quả nhiên là cái báu vật a! Chỉ có điều xinh đẹp như cái rau cải trắng vậy, không ngờ bị Ngô Thiên Phát này vùi dập , thật đáng tiếc! Đáng tiếc! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com

Trong lúc nàng hôn mê, hai mắt nhắm chặt, lông mi thật dài gắt gao hơi run run, dường như trong nội tâm còn kịch liệt giãy dụa! Trần Tiểu Cửu bàn tay to bóp vào nhân trung của nàng, dùng sức đè xuống!

- Ừ...

Lý Nhạc Thanh đau hừ lên một tiếng, đôi mắt to chậm rãi mở ra, không ngờ lại là gặp ánh mắt Trần Tiểu Cửu, khuôn mặt hắn đang tràn đầy vẻ tươi cười. Nàng trong lòng có chút mờ mịt, lại cảm nhận được bàn tay thô bỉ của hắn, dường như mang theo nhiệt độ nóng bỏng, ở bên hông mình rục rịch.

Nàng đột nhiên tỉnh ngộ lại, liền ngơ ngẩn đứng dậy, giống chú chim non, thoát khỏi sự ôm ấp của Trần Tiểu Cửu!

Một phen hành động này, lại khiến Trần Tiểu Cửu thầm kêu đáng tiếc, liền trở về thần thái như cũ, rõ ràng nàng chính là một nữ nhân chuẩn mực mới có phản ứng như thế, Nếu là một dâm phụ chắc chắn sẽ không hành động nhanh chóng như thế!

Lý Nhạc Thanh trong đầu chợt lóe lên, đã nhớ tới tình cảnh vừa rồi, trên mặt liền nóng bỏng, nảy lên một mảnh đỏ ửng, nàng có chút kích động quỳ xuống nói:

- Cửu... Cửu gia, chẳng lẽ ngài... Ngài muốn... ta sao? Ta không dám cự tuyệt...

Trần Tiểu Cửu trở về chỗ cũ lắc đầu nói:

- Ta vừa rồi đã nói, ngươi không nghe rõ ràng sao? Ngô Thiên Phát lòng lang dạ sói như vậy, chẳng lẽ ngươi còn xả thân cứu y sao?

Lý Nhạc Thanh nghe vậy, trên mặt vẻ mặt tâm tình bất định, trong lòng sông cuộn biển gầm, thất vọng cực điểm. Đúng vậy, kẻ tư lợi như thế phụ thân lưu y để sử dụng gì đây? Nàng càng nghĩ càng thê thảm, vò đầu bứt tóc .

Thật lâu sau qua đi, nàng ức chế đau tận xương cốt bi thương, dứt khoát nói:

- Cửu gia, ta... Ta cầu ngài thả y đi...

Ngôn ngữ bên trong chứa đựng nhiều bi thương!

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng chợt co thắt, một loại cảm giác bồi hồi khó hiểu dội lên tự dưới đáy lòng!

Anh Mộc sớm đã nhẫn chịu không nổi, nổi giận tiến lên mắng:

- Ngô Thiên Phát chính là một cẩu súc sinh, ngươi còn vì y cầu xin làm gì? Ta mặc kệ ngươi như thế nào, phải giết y!

Lý Nhạc Thanh quỳ về phía trước đi vài bước, ngọc thủ nắm chặt hắn cánh tay, uể oải nói:

- Cửu gia... Đứa nhỏ... Đứa nhỏ cần phụ thân, bất kể phụ thân là cái dạng khốn khiếp gì, đứa nhỏ... Đứa nhỏ tóm lại là cần y ...

Trần Tiểu Cửu trong lòng kích động, nhắm chặt hai mắt lại!

Lý Nhạc Thanh này, thật sự là một hảo nữ nhân! Mụ nội nó , Ngô Thiên Phát rốt cuộc là tu luyện phúc đức thế nào mà cưới được một người vợ tốt như vậy!

Trần Tiểu Cửu bỏ đôi tay nhỏ bé mềm mại của nàng ra, mắt sáng như đuốc, lạnh lùng nói:

- Được, một khi đã như vậy, ta liền cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta liền tha Ngô Thiên Phát!

- Cửu gia mời nói, ta nhất định làm được!

Lý Nhạc Thanh trống ngực đánh ầm ầm, đáp ứng nói.

- Anh Mộc năm người, đứng ra đây!

Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói.

Anh Mộc đám người mờ mịt khó hiểu, vội vàng đi ra bên người hắn, thằng nhãi Cao Cung này cũng thở hồng hộc chạy tới, phát ra tiếng hô đặc biệt nói:

- Cửu ca, lại có nhiệm vụ gì sao?

Bình Luận (0)
Comment