Các vị tài tử thư sinh đều là nhất giới văn nhân, đâu từng chứng kiến cảnh máu tanh như vậy, nhất thời không khỏi ngây ra một chỗ, hoang mang không biết làm sao.
- Trần công tử, đây …đây là chuyện gì vậy?
Phương Văn Sơn tuy lời nói dũng mãnh như vậy, nhưng đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng đầy máu me thế này, không khỏi hết hồn.
Trần Tiểu Cửu đi quanh Thạch Đầu Trù hai vòng, chế nhạo nói:
- Ngươi có nhận ra đầu heo này không?
Thạch Đầu Trù thấy cảnh này, sắc mặt trở nên xanh mét, hai tay nắm chặt, thề thốt phủ nhận nói:
- Ta đâu biết người này là ai?
Trong lòng y thầm kinh ngạc, lang nhân Đông Doanh này rõ ràng là đã mìnhnghiêm khắc thông báo, không có tình huống gì đặc biệt, không thể thừa nhận thân phận của Thạch gia sao ? Lẽ nào việc này đã bị bại lộ ?
Thổ Phì Nhị Hóa tay chân luống cuống, nằm trên mặt đất giãy dụa, toàn thân đầm đìa máu tươi, vết máu trên mặt, dữ tợn đáng sợ vô cùng. Gã vốn tưởng gặp được Thạch Đầu Trù, Trần Tiểu Cửu bạn tốt nhất của Thạch công tử này sẽ tha cho gã. Nhưng bây giờ lại thấy Thạch Đầu Trù phủ nhận là quen gã, thật quá đáng, vội vàng giãy dụa tới chỗ Thạch Đầu Trù, kéo lấy ống quần y, khóc lóc, bi thương nói:
- Thạch công tử, người…người sao lại không quen tôi được chứ? Người nhìn kĩ đi, tôi…tôi là Thổ Phì Nhị Hóa mà?
Trong lòng Thạch Đầu Trù phẫn hận, nhíu mày, đá chân, đá gã sang một bên, nổi giận mắng:
- Ở đâu chạy tới một đồ chó, không ngờ nhận bậy là quen ta, xem ta cắt lưỡi ngươi này.
Y nói hướng về bảo kê bên cạnh liếc mắt, bảo kê thô kêch hiểu ý, túm lấy cánh tay, cầm dao như muốn cắt lưỡi của gã, mưu tính khiến Thổ Phì Nhị Hóa có miệng mà khó nói.
Trần Tiểu Cửu sớm đã đoán ra ý của y, sao có thể để y ra tay.
Nhị Cẩu Tử được Cửu ca sắp đặt, như một pho tượng sắt hùng dũng đứng trước mặt tên kia, hai ngươi cao to vạm vỡ như nhau, hung thần ác sát như nhau, đối diện một lát, không ai dám động thủ trước. Đọc Truyện Online Tại TruyenGGG.Com
- Thạch Đầu Trù, ngươi thật to gan! Lẽ nào ngươi muốn trước mặt các tài tử, giết người bịt miệng sao?
Trần Tiểu Cửu thầm nghĩ.
Thạch Đầu Trù nghe vậy, vội vàng xua tay, thầm ra hiệu cho tên bảo tiêu kia dừng hành động lại, trên mặt lộ ra vẻ tức giận nói:
- Ngươi nói lời khốn kiếp gì vậy, ta chỉ sai người thẩm vấn chút thằng nhãi này, rút cuộc là từ đâu đến, tại sao lại vu cáo hãm hại ta?
- Thạch công tử muốn biết thân phận của gã sao? Chậc…, cái này không cần Thạch công tử đích thân thẩm vấn, bây giờ tự ta sẽ nói với mọi người.
Trần Tiểu Cửu vắt tay sau lưng, nhìn mọi người, ánh mắt đầy ánh bi thương, hứng thú rã rời nói:
- Chư vị tài tử giai nhân, các vị có thể thấy rất kì lạ, đêm lửa trại kiều diễm lãng mạn như thế, sao lại trở thành một buổi máu tươi đầm đìa thế này làm gì? Chẳng phải là đại sát phong cảnh sao?
Mọi người suy nghĩ, vẻ mặt nghi hoặc.
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta không ngại nói với các vị, chính đồ chó má này, vừa rồi trong đêm khuya, ngang nhiên hành hung ta, nếu không phải có vị Lô Sài Bổng hiệp nghĩa này ra tay cứu giúp, biến nguy thành an, ta có thể đã đầu rơi một nẻo rồi.
Hắn vẻ mặt vô cùng đau đớn thê thảm, dường như rất cô đơn.
Mà sở dĩ hắn chỉ nhắc đến Lô Sài Bổng mà bỏ qua quân đoàn Anh Mộc, là bởi Lô Sài Bổng đã giết Long Nhị, nổi danh bên ngoài, nhận được sự khen ngợi, do hắn xuất chướng ôm đồm toàn cục, tự nhiên chiếm được ấn tượng tốt nhất của mọi người.
Mọi người nghe vậy, đều kinh hãi, Phương Văn Sơn vẻ thân thiết truy hỏi:
- Thằng nhãi này sao lại giết huynh, rút cuộc là vì chuyện gì? Có làm bị thương Trần công tử không?
- Ta chỉ bị thương nhẹ ngoài da, không thành vấn đề.
Trần Tiểu Cửu cất cao giọng nói:
- Lúc ấy ta đến buổi lễ lửa trại long trọng, trong đêm khuya, trùng hợp gặp được một cô gái bị người ác ức hiếp, ta thấy chuyện bất bình, sao có thể bỏ qua? Liền ra tay giúp đỡ, không ngờ tên ác nhân đó lại tìm cớ trợ quyền.
- Ta là một thư sinh nho nhã, đâu thể là đối thủ của con lợn béo này, nhất thời kinh hãi, may mà vị anh hùng Lô Sài Bổng này ra tay tương trợ, ta mới may mắn thoát nạn.
Trong giọng nói của hắn, ẩn chứa cái ác của Ngô Thiên Phát, một là vì giảm bớt chi tiết, chuyên đối phó với Thạch Đầu Trù, hai là vì Lý Nhạc Thanh sắp đi xa, giữ lại chút thanh danh tốt đẹp.
Mọi người nghe vậy, giận tím mặt, Phương Văn Sơn lên nói trước:
- Trần công tử nhất giới thư sinh, phù nguy cứu cấp, phẩm chất cao thượng, thực là tấm gương cho ta học tập, xin nhận của Phương Văn Sơn ta một lạy.
Nói xong lại cúi xuống vái Trần Tiểu Cửu! các tài tử thư sinh cảm động và nhớ nhung, cũng đều chào hắn.
Trần Tiểu Cửu vội vàng khiêm tốn đáp lễ, vô hình trung, lại giành được danh tiếng hiệp nghĩa.
Phương Văn Sơn hoàn toàn đại lễ, lại căm phẫn nói:
- Miệng thối này, lanh lảnh Càn Khôn, không ngờ cũng dám giúp kẻ xấu làm điều ác, lạm dụng bạo lực, rút cuộc là người thế nào, không ngờ càn rở như vậy? Trần công tử, không bằng bây giờ dưa gã tới quan phủ trừng trị nghiêm khắc, để răn đe.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt thần bí nói:
- Ta chính là ý này, nhưng, đầu lợn này nói tiếp một phen, lại dọa ta trợn mắt, không biết thế nào mới đúng.
- Lời gì? Không ngờ lại khủng bố như vậy?
Phương Văn Sơn phối hợp nói, các học tử cũng nghiêng tai lắng nghe.
Trần Tiểu Cửu thanh họng nói:
- Thằng nhãi này, đột nhiên nói với ta, hắn là hộ vệ của Thạch Đầu Trù, cho dù phóng hỏa giết người, cũng không ai dám quản; quan phủ và Thạch gia cùng một phe, bắt gã vào đại lao, cũng chỉ mấy ngày, cũng sẽ nghênh ngang mà bước ra.
- Còn uy hiếp ta phải mau chóng thả gã, bằng không, sẽ có họa sát thân.
Trong lời nói của hắn nửa hư nửa thật, thêm vào hành động của hắn rất tốt, giống như trở lại cảnh tượng lcus đó, nghe như không hề có chút giả bộ nào.
Mọi người nghe thấy cách nói khiến người ta kinh sợ đấy, đều kinh hãi không nói lên lời, nhìn Thạch Đầu Trù, đợi cách giải thích hợp tình hợp lý của y.
Thạch Đầu Trù nghe vậy, trong đầu ầm ầm rung lên, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
- Trần Tiểu Cửu, ngươi chớ có mượn cớ sinh sự, Thạch Đầu Trù ta chưa bao giờ quen biết đồ chó này, đừng có tạt nước bẩn lên người ta! Bằng không, ngươi…ngươi sẽ phải hối hận đấy.
Ánh mắt y nhìn vào Thổ Phì Nhị Hóa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, con bà nó chứ, ngươi thật đã mang đến phiền phức lớn cho ta rồi, đợi ta qua lúc này, sẽ phải lột da ngươi.
- Chậc, chậc…. Thạch công tử đang uy hiếp ta sao?
Trần Tiểu Cửu tiến lên một bước, hùng hổ nói:
- Trước mặt bao nhiêu học tử như vậy, ngang nhiên cấm khẩu ta, lời nói chính nghĩa, lẽ nào…đây chính là cái mà Thạch gia gọi là khiêm tốn sao? được lắm, được lắm Thạch công tử, bộ mặt thật của ngươi cuối cùng cũng lộ ra rồi.
- Ngươi…ngươi đừng ép ta…
Thạch Đầu Trù hổn hển, vô tình rơi vào cạm bẫy của Trần Tiểu Cửu, trong lòng hận vô cùng, con ngươi đảo lên, rút cuộc làm sao mới giải quyết được nguy cơ này?