Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 380

Thạch Đầu Trù kêu rên khóc lóc, đột nhiên đứng dậy, chạy tới chỗ phân đất, đấm lên thân hình mập mạp của gã, trong miệng nổi giận mắng;

- Đồ chó nhà ngươi, sao lại dối trên lừa dưới, tùy ý ức hiếp người yếu ở bên ngoài, làm bại hoại thanh danh Thạch gia. Thạch gia bao nhiêu năm nay cũng chưa từng có một loại bại hoại nào như ngươi, không ngờ là con sâu đổ rầu nồi canh, khiến cho cả Thạch gia phải chịu tội, ta sao có thể tha cho ngươi….

- Công tử, người…sao người lại đứng về phía người ngoài vậy, tôi …tôi là hộ vệ của ngài mà…

Thổ Phì Nhị Hóa co rút người lại, khom người, không ngừng thấp giọng cầu xin tha thứ; các tài tử thấy Thạch Đầu Trù nổi điên như vậy, nhất thời không khỏi tin y đối với việc làm xấu xa của tên hộ vệ kia, không chút liên quan gì, liền tha thứ cho y.

Thạch Đầu Trù mệt mỏi, cúi đầu, uể oải thấp giọng nói:

- Chư vị tài tử, xảy ra nhiều chuyện như vậy, đều là Thạch mỗ ta lương thiện, không trị nghiêm, ta rất hối hận. Con gái Lưu gia nhảy xuống sông tự tử, là vì thằng chó này gây ra, ta tuyệt không bao che cho gã, nhất định đưa tới quan phủ trừng phạt, xử lý nghiêm khắc.

- Nhưng người chết an giấc, không thể sống lại, vì kế này, ta đành đem hết khả năng, bù lại thiệt thòi. Từ nay về sau, cha mẹ của cô nương Lưu gia, cũng như cha mẹ ta, ta nhất định sẽ đối xử như cha mẹ ruột của mình, hầu hạ họ cả đời, để họ không phải lo cơm áo, sống nốt quãng đời còn lại…

Sau khi y nói xong, nước mắt chảy lã chã như mưa, hai vai khẽ run lên, mũi co giật, biểu lộ rất chân tình, đột nhiên nhìn lại, giống như là phụ mẫu qua đời.

Chư vị tài tử thấy bộ dạng khóc lóc của y, bộ dạng thành tâm hối lỗi ấy, trong lòng có tức giận, không ngờ lại hóa thành vô hình, nếu nói đàn ông có lệ không nhẹ đạn, một khi vào thời khắc quan trọng bắn ra, còn thật là vẫn dùng được, chỉ là khóc lóc thảm thiết như vậy, một phát làm cho đại họa, vô hình chung trở nên thật quái dị.

Thái cực quyền của thằng nhãi này đánh rất tốt, một bài nói, không ngờ đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên đầu Thổ Phì Nhị Hóa,thật là lợi hại. Trần Tiểu Cửu lấy lại sự coi thường vừa rồi với hắn, lại coi hắn là một đối thủ ngang sức ngang tài với mình.

Khi hắn mỉm cười ngẩng đầu nhìn Thạch Đầu Trù,phát hiện Thạch Đầu Trù cũng đang nhìn hắn, toàn bộ sự phẫn hận và tức giận dường như phải ăn sống nuốt tươi mình, mới có thể khiến y thỏa mãn.

Đối với kẻ thù, làm sao có thể nhẹ tay? Đặc biệt là chó hoang như vậy, chỉ cần y có cơ hội, nhất định sẽ cắn nát ngươi, không thể có chút nhân từ với ngươi được! Trần Tiểu Cửu nghĩ tới đây, cười vang nói:

- Thạch công tử thật không biết việc này sao?

Thạch Đầu Trù lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, oan ức nói:

- Trần công tử, ta thật sự không biết, sau này ta nhất định sẽ bù lại những sai lầm ngày hôm nay.

Trần Tiểu Cửu đột nhiên chuyển hướng, vẻ mặt thần bí nói:

- Thạch công tử, tuy việc này ngươi không biết rõ, nhưng có một việc, huynh trong lòng biết rõ.

- Việc gì?

Thạch Đầu Trù dự cảm được thằng nhãi này gây khó dễ, không khỏi bất an.

Trần Tiểu Cửu tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào mắt y, lạnh lùng nói:

- Thằng nhãi này là lãng nhân Đông Doanh?

Lời vừa nói ra, mọi người đều sợ hãi! Đôi mắt nhìn lướt qua trên người Thổ Phì Nhị Hóa, muốn tìm một đáp án chính xác.

Thạch Đầu Trù vội vàng thề thốt phủ nhận nói:

- Trần công tử, ngươi đang nói gì vậy, gã chỉ là một nô bộc trong dân tộc thiểu số, cách ăn mặc hơi quái dị chút thôi.

- Ngươi còn dám lừa gạt các học tử sao?

Trần Tiểu Cửu tiến lên hung hăng đá Thổ Phì Nhị Hóa, ngơ ngác nói:

- Ngươi nói rõ cho ta biết, ngươi tới từ đâu, thân phận thế nào? Thạch Đầu Trù biết thân phận của ngươi không? Ăn nói thật thà, bằng không, ta sẽ xẻo từng thớ thịt trên người ngươi, khiến ngươi sống dở chết dở.

Thổ Phì Nhị Hóa còn cơ hội sống sót cuối cùng, vội vàng giương miệng nói :

- Khi Thạch công tử thu nhận tôi...là đã biết rõ thân phận của tôi rồi, tôi là Đông....võ sĩ Đông Doanh, tên là Thổ Phì. Nguyên Hiền Nhị, theo thương lái Đông Doanh tới Đại Yến, Thạch công tử thấy ta võ công cũng được, nên cho tôi bạc trắng, bảo tôi giúp sức cho y.

Sự bộc bạch rõ ràng của gã, các tài tử đều biết rõ thân phận của gã, nếu muốn nói xạo, là không thể nào.

Trần Tiểu Cửu hung hăng đá một cái vào mồm Thổ Phì Nhị Hóa, lại nói với Thạch Đầu Trù:

- Lời của gã, ngươi có thể nghe rõ mồn một chưa? Gã là người đến từ Uy quốc? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Thạch Đầu Trù mồ hôi ướt đẫm, run rẩy nói:

- Người đến từ Uy quốc thì làm sao? Gã chỉ là thương nhân bình thường, lại không phải là kẻ xấu gì…

- Thả con mẹ ngươi xuống.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, tiến lên một bước, chỉ vào mũi y, nổi giận mắng:

- Sĩ tử thiên hạ ai không biết, người đến từ Uy quốc, làm gì có cái gì gọi là thương thuyền. Đó rõ ràng là nhất đám không từ chuyện ác gì, giết người cướp của. Những phụ lão hương thân đánh cá nơi giang hồ kia, có ai chưa từng chịu sự bóc lột và lừa gạt của chúng, những nơi đi qua, một đống hỗn độn, tên là kinh thương, thực ra là giết chóc. Với tin tức của Thạch công tử, lẽ nào có thể không biết đến những câu chuyện bi thảm này sao?

Trần Tiểu Cửu nói tới đây, trong lòng có chút khổ sở, trong mắt lại vô tri vô giác trào ra một giọt nước mắt.

Thạch Đầu Trù bị Trần Tiểu Cửu mắng đến ngây người, hai mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất, lẳng lặng nhìn mọi người, ngốc nghếch, không biết thế nào mới được.

Trần Tiểu Cửu bi thương một trận, hai mắt đỏ hoe, chỉ vào cơ thể Thổ Phì Nhị Hóa, lớn tiếng chất vấn Thạch Đầu Trù nói:

- Đồ chó tên là Thổ Phì Nhị Hóa này, rõ ràng là một thành viên của cường đạo, trong tay không biết dính máu của bao nhiêu ngươi. Nhưng Thạch Đầu Trù thối này lại như vậy, như thế một tội ác tày trời, đồ chó hai tay dính đầy máu của con dân Đại Yến, ngươi không những không bắt gã đến quan phủ, trái lại còn rửa sạch thân phận của gã, thu nhận gã làm hộ vệ của ngươi. Ngươi rút cuộc là con dân Đại Yến hay là chó săn của Đông Doanh sắp đặt vào? Ta lúc này không rõ, ngươi…ngươi hãy giải thích cho ta.

Sự răn dạy này, tựa như sấm sét bên tai, khiến cho Thạch Đầu Trù hết hồn, đau tận xương tủy. Y nhắm mắt lại, ngồi dưới đất, vô thần, không ngờ lại không có tâm tư phản bác lại...

Thật lâu sau, y thở dài một tiếng, run rẩy nói:

- Trần….Trần công tử, ngươi…ngươi tha cho ta đi…

Y nói xong, nước mũi co giật, đã bị hút vào miệng y, một mảng trắng tinh, thoạt nhìn rất ghê tởm.

Trần Tiểu Cửu không vì vẻ đáng thương của y mà bỏ qua, lúc này không đánh rắn dập đầu, thì đợi đến khi nào? Hắn tiến lên một bước, lạnh lùng nói:

- Ta tha cho ngươi? Cho dù ta có thể tha cho ngươi, các tài tử giai nhân Đại Yến này có thể tha cho ngươi sao?

Các thư sinh tài tử đều là hạng người tin tức linh thông, biên cương Đại Yến, bị người Uy xâm nhập, sớm không phải là bí mật gì, giết người cướp của, khiến người ta giận sôi máu. Mà tên Thạch Đầu Trù này, không chỉ không báo quan, còn thu nhận tên quái tử này về dùng, cái này…hành vi phát rồ này, sao có thể phù hợp với những người đọc sách?

Mọi người tức đến sôi máu, từng trận thô tục, lăn lộn, miệng vỡ ra, đánh tới Thạch Đầu Trù.

Thạch Đầu Trù một thân cứng đờ, mất hết can đảm, bùm một tiếng, quỳ gối trước mặt các tài tử.

Bình Luận (0)
Comment