Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 391

- Tiểu Cửu…thứ này như thế nào… thế nào lại nhỏ rồi?

Đan Nhi vừa định luồn bàn tay bé nhỏ vào vuốt ve nó, làm cảm thấy thứ kia như bị cái gì chạm phải, nhanh chóng đổ sụp xuống.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên nảy sinh tội ác, ôi…nghĩ ra phương pháp bỉ ổi như vậy, đùa giỡn một cô gái tuy ngoài miệng cứng rắn mạnh mẽ nhưng thật bụng ngây thơ, hắn quả là kẻ phong lưu mà bản tính hạ lưu.

Hắn nhân cơ hội vội vàng che đũng quần, thấp giọng đứt quãng nói;

- Đan Nhi, nơi đó tuy còn hơi đau, nhưng cũng không đau như vừa rồi, nàng nếu thấy khó xử, thì …thì coi như xong, nhưng ngàn vạn lần đừng cho rằng ta ức hiếp nàng…

Đan Nhi nghe ngữ khí của hắn đứt đoạn, nghĩ hắn thật sự thống khổ không chịu nổi, bởi nàng không muốn làm, trong lòng hắn cũng khó xử, liền rút bàn tay của hắn ở hạ bộ ra, khuôn mặt ửng đỏ, miệng nhỏ nhắn cãi lại:

- Tiểu Cửu thối, ngươi đùa giỡn ta phải không? Nếu ta làm, ta liền bắt ngươi chịu trách nhiệm tới cùng, không phải chỉ là sờ cái đó một chút thôi sao? Ta có gì không dám, ngươi mau bỏ bàn tay của ngươi ra…

Trần Tiểu Cửu nghe xong ánh mắt đảo ngược, ngạc nhiên há hốc mồm; cô nàng này có phải con lừa không? Dắt không đi, đanh lại lui về, khi ta cho ngươi sờ, ngươi lại khó xử, giờ không cho ngươi sờ, ngươi lại nóng lòng muốn sờ, thật không sao đoán được. Hắn nghe Đan Nhi chủ động xin xông vào trận giết giặc, trong lòng ngược lại yên ổn hơn, không còn vẻ áy náy như vừa rồi. Bàn tay vô lực đặt nơi đũng quần, lắp bắp nói:

- Được Đan Nhi, việc này… việc này không tốt lắm đâu? Ta lại có chút thẹn thùng, ngày sau nếu ngươi đã biết rồi…vậy làm sao …

Đan Nhi tức giận hung hăng đá vào mông hắn, giận dữ nói:

- Ngươi khốn kiếp, Tiểu Cửu thối, chuyện này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, làm sao có thể cho người khác biết? Ngươi cho rằng ta sẽ hướng người khác nói lung tung sao, chuyện ta sờ đồ xấu xí đó của ngươi sao? Chết người cũng không nói…

Nói tới đây, bỗng nhiên nàng lại thở dài một hơi, hứng thú rã rời, nỉ non nói:

- Lại nói…lại nói ta sợ sau cũng không có cơ hội cùng ai nói chuyện này, nhiều nhất chỉ có thể cùng yêu mà nói xằng nói bậy thôi. Tiểu Cửu thối, ngươi ngàn vạn lần trước mặt Song Nhi đừng nhắc tới, bằng không…bằng không ta hận ngươi cả đời…

- Được Đan Nhi, ta thế nào lại ngốc như vậy đâu? Việc giữa hai chúng ta, ta sẽ không nói lung tung…

Trần Tiểu Cửu nghe ý của Đan Nhi, trong lòng có chút buồn khổ :

- Đan Nhi ngoan, thật sự muốn sờ sao? Ta đã tốt hơn nhiều so với lúc trước rồi…

- Ngươi không cần cậy khỏe, lời của ta, như thế nào không biết tính toán sao? Bất kể nói thế nào, ngươi cũng là em rể của ta, ta là chị vợ của ngươi, ta sẽ để ngươi không thể sinh cục cưng sao?

Đan Nhi mắt mèo nhẹ nhàng đưa lên, lườm hắn một cái, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, dưới ánh trăng lung linh, nét giận dữ kiều mị ma quái kia mang chút phong tình, phiến cỏ xanh cùng làn gió thổi nhẹ, thẳng tắp chiếu vào trong lòng Trần Tiểu Cửu, khiến hắn bất giác nhìn chằm chặp vào Đan Nhi, không ngờ có chút si ngốc.

- Đan Nhi, nàng không phải chỉ là chị vợ ta, nàng còn là lão bà yêu của ta!

Trần Tiểu Cửu thấp giọng than thở:

- Nói chuyện từ trước tới nay với nàng có ý nghĩa gì, cũng không thể khiến nàng đổi ý…

- Đừng nói lung tung… Mơ tưởng chiếm tiện nghi của ta!

Đan Nhi chẳng thèm cãi cọ cùng hắn, kéo bàn tay hắn ra, run rẩy cởi bỏ vạt áo thân dưới của hắn, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé chậm rãi luồn vào bên trong nội khố của hắn.

Nàng đâu đã trải qua một chuyện xấu hổ thế này, một phần cẩn thận lại kích động cộng thêm sợ hãi, dường như cái thứ kia lớn lên mãnh liệt, có thể cắn rơi tay nàng.

- Rốt cuộc ở chỗ nào? Như thế nào… như thế nào tất cả đều có lông mao bao phủ…

Đan Nhi cảm thấy bối rối, nhất thời cấp bách, không ngờ không tìm được thứ cần tìm.

Trần Tiểu Cửu dở khóc dở cười, chăm chăm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đan Nhi, không thể không lên tiếng chỉ dẫn:

- Xuống chút nữa một chút, một chút là được rồi…

- Ừ…

Đan Nhi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay nhỏ lại trượt xuống dưới, lập tức đụng trúng thứ ảo thuật xấu xí kia.

- Chính là nó… Đan Nhi ngoan!

Trần Tiểu Cửu thở phào một cái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Ta… ta biết rồi!

Đan Nhi nghe tiếng, tay nhỏ bắt đầu triển khai, nhẹ nhàng cầm vật mềm nhũn kia lên nhào nặn một phen.

- Ư…

Đan Nhi cả người ngứa ngáy, tâm tư rối loạn, thứ kia đem lại cảm xúc thật tuyệt hảo, trong lòng bàn tay truyền tới từng trận ấm áp, khiến lòng nàng như thiêu đốt, lại giống như có một chiếc lông vũ không ngừng khuấy động tận sâu nơi cõi lòng bí ẩn của nàng, khiến nàng sảng khoái khó tả, tròng cơ thể dường như có một cỗ dục vọng như lửa đốt, cháy mãi không thôi, vô cùng bức bối.

- Tiểu Cửu thối, như vậy… đỡ nhiều chưa?

- A? ư… tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều…

Lúc này so với lúc vừa rồi hắn không biết sảng khoái hơn bao nhiêu lần, gãi không trúng chỗ ngứa và tiếp xúc thân mật, cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng, há có thể giống nhau sao?

Chỉ có điều được Đan Nhi nắm nhẹ nhàng một chút, tinh thần hắn liền dao động, cả người tóc gáy dựng đứng lên, cảm xúc trào dâng, lòng tham không đáy, tự đáy lòng dâng lên một cỗ bồi hồi vô cùng xao động. Mầm mống cất giấu nơi đan điền dường như rất nhanh mọc rễ nảy mầm, dẫn động theo nội tức trong tuyết sơn nơi thắt lưng, chạy dọc kỳ kinh bát mạch chảy xuôi đứng lên, sóng sau cao hơn sóng trước, đem linh hồn Trần Tiểu Cửu đẩy cao hơn trước.

Đương nhiên, từ trong cơ thể hắn đồng thời sản sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, thứ xấu xí tượng trưng cho bản lĩnh nam nhân của hắn cũng trở nên cứng rắn tựa như cột trụ trời, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ngạo nghễ bày ra một tư thế oai hùng.

- A… nó lại…lại làm ảo thuật sao?

Đan Nhi cảm nhận được quái vật trong tay lại mạnh mẽ lớn lên, trong thực thực rất nghi hoặc, thứ này rốt cuộc thế nào vậy? Sao có thể thần kỳ như thế, nói lớn liền lớn, nói nhỏ liền nhỏ? Ta thực… thực rất muốn nhìn kỹ nó một cái. Không phải hắn luôn mồm nói ta là lão bà yêu của hắn sao? Có nhìn một cái hẳn cũng không là việc gì quá đáng lắm?

Nàng cắn môi, nín nhìn thẹn thùng trong lòng xuống, đột nhiên mở to đôi mắt, thần quang tỏa sáng, quét ánh nhìn về phía chứa đầy bí ẩn và kích động trong tay mà hướng tới.

Đan Nhi tuy tính tình ngang tàng bạo ngược, nhưng tận sâu trong đáy lòng, vẫn là một nữ tử đơn thuần, làm sao thấy được thứ xấu hổ đó. Đập vào mắt là một quái vật cao lớn, ngạo nghễ vững vàng đứng trước mắt, không khỏi khiến tim nàng đập thình thịch, ánh mắt ngơ ngác nhìn nó, trong lòng thầm nghĩ: đây… đây là thứ để dùng làm chuyện gì đó sao? Thật lớn? Làm sao có thể biến hóa thành thứ lớn như thế này chứ?

- Đan Nhi ngoan, nàng nhìn cái gì thế?

Trần Tiểu Cửu lén lút thấy được thần sắc của Đan Nhi, vẻ mặt pha trò phá đám.

- A, ờ…

Đan Nhi nét mặt khẩn trương, bối rối, giống như con mèo vừa ăn vụng cá bị chủ nhân phát hiện vô cùng quẫn bách, nàng vội vàng nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé nắm xuống lung tung, nhỏ giọng nói:

- Không… không nhìn cái gì, ta không thấy cái gì cả, ngươi…ngươi còn đau không?

Bình Luận (0)
Comment