Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 394

Đan Nhi vừa thẹn vừa tức, vẻ mặt đầy sự phẫn nộ, lại thấy bảo bối của Trần Tiểu Cửu vẫn ngóc cao đầu một cách không kiêng nể, khuôn mặt anh tuấn nửa cười nửa không nhìn nàng, trong mắt lại chan chứa tia sáng dịu dàng như nước, xấu hổ đến nổi nàng càng không dám ngất đầu lên

Nàng giơ chân ra, đá vào mông hắn thật mạnh, giận đùng đùng nói:

- Ngươi khùng rồi à? Cái thứ thối tha kia còn phơi ngoài gió nữa? Ngươi không mau cất nó vào đi? Chẳng lẽ đợi bổn cô nương phát cuồng lên cắt mất nó sao?

Trần Tiểu Cửu không sợ lời nói hầm hầm giận dữ của Đan Nhi một chút nào, ánh mắt sâu xa nhìn lên những vì sao, một lúc lâu thở dài một tiếng:

- Đan Nhi tốt, ta và Song Nhi đuổi đuổi bắt bắt lâu như vậy rồi, còn không chơi được đến mức có chiều sâu như chúng ta ngày hôm nay, nàng nói xem, đây có được coi là kẻ sau đến trước, giành trước một bước không?

- Ngươi nói cái gì? Lại giễu cợt ta ư?

Đan Nhi nóng giận nói:

- Nói cái gì mà kẻ sau đến trước? Chẳng lẽ sau này ta sẽ yêu phải gã trư bát giới mặt dày như ngươi? Thật là buồn cười…

Sắc mặt nàng ửng đỏ, vẫn còn phản bác một cách bướng bỉnh, trong đầu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trên mặt trào lên hơi nóng bừng bừng.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, đưa tay nắm lấy bàn tay non nớt mềm mại của nàng, nhẹ nhàng dùng lực một cái, thân hình mềm mại không xương của Đan Nhi, liền ùa vào trong lòng ngực rộng lớn ấm áp của hắn một lần nữa.

- Ngươi muốn…ngươi muốn làm gì ?

Trong lòng Đan Nhi thoáng gợn một cơn sóng, cảm nhận được giữa hai đùi, cây bảo bối kia của Trần Tiểu Cửu đang rục rịch, như thiêu đốt trong lửa, hai má đỏ ửng nói:

- Ngươi…ngươi đừng hòng nghĩ đến những chuyện xấu xa đó, ta…ta nhất định sẽ không thuận theo ngươi đâu, ngươi từ bỏ ý nghĩ đó đi!

Trần Tiểu Cửu không tiếp tục xâm chiếm sờ soạng nàng, mặc dù Đan Nhi miệng cứng bụng mềm, rất khó từ chối sự khiêu khích của hắn. Hắn chỉ chăm chú nhìn lên trời, chậm rãi nói:

- Đan Nhi tốt, nàng muốn làm chuyện gì, ta đều hiểu, chẳng lẽ nàng nhất định phải cực đoan như vậy, đi làm chuyện ngốc ngếch lấy trứng chọi đá kia ư? Hai con chim nhạn vừa rồi là một minh chứng sống, ta không hy vọng nàng dấn thân can dự vào, có bất cứ khó khăn gì, chúng ta cùng bàn bạc kỹ càng, chẳng lẽ ta lại bỏ mặc lão bà yêu dấu của ta không lo sao?

- Ta không phải lão bà yêu dấu của ngươi, Song Nhi mới phải…

Đan Nhi lắc người, làm tư thế muốn đứng lên.

- Nàng phải, chính là nàng. Nnàng và Song Nhi đều là lão bà thân yêu của ta, ta không bỏ người nào cả!

Đôi tay Trần Tiểu Cửu vòng qua ôm lấy eo của nàng, hận không thể cùng Đan Nhi dung hòa làm một.

Đan Nhi nghe vậy, nhướn mày, nhìn vào vết thương trên cổ Trần Tiểu Cửu đã bị nàng cắn phải kia, đột nhiên cúi đầu xuống, thè lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm đi vết máu xung quanh vết thương, nước mắt lại lả tả trào ra, giọng điệu mang theo sự quyết đoán nói:

- Nếu ngươi đã không nói lý lẽ như vậy, được…thế ta hỏi ngươi, muốn Đan Nhi hay là muốn Song Nhi?

Trần Tiểu Cửu nghe vậy ngẩn người, rốt cuộc cũng hiểu căn bệnh tồn đọng của Đan Nhi ở đâu, vội vuốt eo của nàng, than thở nói:

- Đan Nhi, nàng và Song Nhi đều tốt như nhau, ta…ta đều muốn… Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com

- Không được!

Đan Nhi vốn dĩ đang liếm vết thương cho hắn, nghe thấy những lời không biết xấu hổ của Trần Tiểu Cửu, đột nhiên lại hung hăn cắn một cái, cho đến khi máu tươi giàn giụa, lại quả quyết nói:

- Ta không thích bất kỳ ai chia sẻ đồ của ta, càng nói chi đến người đàn ông mà ta yêu thương sâu đậm, tuy rằng Song Nhi là em gái của ta, thế…thế cũng không được. Một là lấy ta, hai là lấy nó, nói tóm lại chỉ được chọn một người, đừng mơ tưởng hảo huyền, làm vụ mua bán hời một tên trúng hai nhạn!

Cô nàng này, tại sao lại ngoan cường như vậy? Trần Tiểu Cửu không khỏi có chút hờ hửng, nghĩ Đan Nhi ngay cả Song Nhi cũng không chịu tiếp nhận, càng khỏi bàn đến Hồng Hạnh, Tuệ Nương bọn họ…nghĩ đến đây, thở một hơi thật dài, đột nhiên có cảm giác bất lực.

Đôi mắt Đan Nhi khẽ run run, nước mắt long lanh lả tả, trong ánh mắt toát lên sự kỳ vọng dịu dàng, lắp ba lắp bắp nói:

- Ngươi…ngươi hãy nói chuyện đi chứ, ngươi rốt cuộc muốn ai?

- Nếu như ngươi chọn Song Nhi, sau này đừng hòng quản chuyện của ta, chúng ta từ nay không còn một chút quan hệ nào nữa, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, nếu ngươi chọn ta, ta…ta sẽ trao ngươi thân thể trong trắng này ngay bây giờ, từ nay, gả gà theo gà, tuyệt đối không bạc đãi ngươi, không ngỗ nghịch với ngươi nửa lời nào! Ngươi…ngươi nói mau…

Trần Tiểu Cửu ăn trong bát, nhìn trong nồi, làm sao buông ta cho hai chị em, hắn hôn lên giọt nước mắt trong veo trên gương mặt xinh đẹp của Đan Nhi, thoáng có chút trầm tư nói:

- Đan Nhi, nàng nhìn xem, bầu trời mông lung, rừng sao lấp lánh, ánh trăng sáng tỏ thì lại chỉ có một mà thôi, nhưng hòa quyện vào nhau, lại có thể bình yên mà thưởng thức màn đêm tuyệt diệu này, vậy…chẳng lẽ không tốt hay sao?

Đan Nhi nghe vậy, thân hình mềm mại giật mình một cái, hai tay vòng qua ôm lấy đầu Trần Tiểu Cửu, ngước nhìn lên những vì sao trên trời đang không ngừng lấp lánh, một trái tim đã rớt xuống tận tầng băng lạnh giá, nàng biết rằng, bản thân mình rốt cuộc cũng không thay đổi được tâm ý của hắn.

- Tiểu Cửu, ngươi…ngươi thật là tham lam vô độ, ta cũng coi như nhìn thấu tim gan của ngươi rồi!

Lòng ngực Đan Nhi áp chặt vào người Trần Tiểu Cửu, từng chữ rõ ràng nói:

- Ngươi không chỉ muốn có ta và Song Nhi, ngay cả nhị tiểu thư của Chu gia kia, ngươi cũng muốn chiếm làm của riêng? Nếu không thì tại sao các người hôn nhau giữa ban ngày ban mặt như vậy?

- Đan Nhi, cái đó..chỉ là một sự hiểu lầm!

Trần Tiểu Cửu cãi lại một cách bất lực.

- Giữa chúng ta cũng bắt đầu từ sự hiểu lầm!

Đan Nhi thở hổn hển, cãi lại nói:

- Tiểu Cửu, cô gái tốt trong thiên hạ nhiều như vậy, rốt cuộc ngươi muốn cưới bao nhiêu người thì mới cam tâm đây?

- Đan Nhi…

- Nếu như ngươi không thể thuộc về một mình ta, ta…ta thà rằng không cần ngươi, vứt ngươi đi thật xa, suốt đời này cũng không muốn gặp ngươi nữa….

Đan Nhi đột nhiên đứng dậy, muốn vùng vẫy thoát khỏi cái ôm trong lòng ngực rộng lớn của hắn.

Trần Tiểu Cửu làm sao có thể để mặc cho Đan Nhi bỏ đi, xoay người một cái đè nàng xuống dưới, miệng hôn lấy hôn để lên những giọt nước mắt mông lung trên má nàng, lảm nhảm nói :

- Đan Nhi, nàng là của ta, nàng không được đi, đêm nay…ta…ta sẽ lấy nàng, để nàng làm người con gái của ta…

Tay dùng lực một cái liền vạch áo của Đan Nhi ra, áo yếm màu hồng phấn trình diện trước mặt của Trần Tiểu Cửu.

- Tiểu Cửu..đừng mà…ta sẽ hận ngươi suốt đời...

Đan Nhi giãy dụa, quơ quào đánh vào tay Trần Tiểu Cửu, nhưng dùng sức cũng vô cùng có chừng mực, không dùng đầu gối đá vào bảo bối của hắn nữa.

- Thà rằng nàng hận ta…ta cũng không thể để nàng đi !

Trần Tiểu Cửu vạch áo yếm của nàng ra, một núi đôi tròn vo trắng như tuyết lại lần nữa đập vào mắt của hắn, hai hạt đậu đỏ đang hồng lên ánh lửa thẹn thùng, vừa hay tô điểm thêm cho đôi bồng đảo trắng như tuyết dường như đang chờ đợi sự âu yếm dịu dàng của hắn.

- Tiểu Cửu…ngươi đừng như vậy…ngươi hư chết đi được…

Đan Nhi lắc mông giãy dụa.

- Đẹp quá!

Trần Tiểu Cửu bị đôi núi tuyết tuyệt đẹp và thơm ngát này làm cho ngẩn người, đầy đặn ấm mềm, hương thơm mê người, như hoa nở rộ, hắn không thể kìm chế khát vọng trong lòng được nữa, mở miệng ra, lập tức ngậm lấy hai nhũ hoa phấn hồng của nàng.

- A….Tiểu Cửu, ngươi mau dừng lại…

Đan Nhi đã không chịu nổi sự khiêu khích của Trần Tiểu Cửu, đột nhiên kêu lên thành tiếng, trong lòng vừa là sự ôn tồn và khát vọng cực độ, vừa là sự cự tuyệt và thất vọng, đứng giữa hai cảm xúc hoàn toàn trái ngược này, lúc giao tranh giữa hai bên, bên nào mới có thể giành thế thượng phong đây?

Đáp án cuối cùng chỉ có mình nàng biết!

Bình Luận (0)
Comment