Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 412

Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng tủi thân tột cùng của Nguyệt Thần, không khỏi tim đập thình thịch, bàn tay to tùy tiện bóp vài cái vào bộ ngực đẫy đà mềm mại của nàng, lẻo mép nói:

- Nguyệt Thần tỉ tỉ, tỉ làm bộ dạng đáng thương như vậy quả là quá hấp dẫn mê người, lẽ nào không sợ tính dâm loạn của ta nổi lên, sẽ mạo phạm tỉ sao?

Nguyệt Thần đảo con ngươi, giảo hoạt nói:

- Chỉ sợ ngươi có tà tâm nhưng không có gan làm.

- Thật sao?

Bàn tay to của Trần Tiểu Cửu theo bộ ngực mềm mại của nàng chầm chậm luồn xuống dưới, đến chỗ bụng trêu đùa một lát, rồi lại luồn sâu xuống chỗ thần bí, say đắm nói:

- Nguyệt Thần tỉ tỉ, tỉ sợ chưa?

Nguyệt Thần cảm nhận được bàn tay to của Trần Tiểu Cửu đang luồn đến chỗ thần bí, ánh mắt lạnh lùng, xấu hổ ngượng nhịu, dịu dàng nói:

- Đại dâm tặc, ngươi quả nhiên là tên dâm đãng đích thực, nếu ngươi thật sự muốn giở trò lưu manh, ta... ta đành phải tác thành cho ngươi rồi.

Trong lòng lại ác độc nghĩ, nếu như ngươi dám to gan cưỡng ép ta, ngày hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, vẻ mặt có chút khinh thường, bàn tay to cách chỗ kín của nàng chỉ còn mấy thốn, lại đột nhiên dừng lại, cười ha ha nói:

- Nguyệt Thần tỉ tỉ, tỉ thật sự cho rằng Tiểu Cửu ta đói mà không biết chọn thức ăn sao? Tỉ xem cả người tỉ đều là bùn, hôi chết đi được, ai mà thèm cùng tỉ ôm ôm ấp ấp, vuốt ve vuốt ve, đúng là bôi nhọ thân phận văn khúc tinh quân của ta.

Nguyệt Thần bị hắn sỉ nhục, sự căng thẳng trong lòng chầm chậm bình tĩnh tĩnh lại, rồi đột nhiên phát hiện ánh mắt hắn lóe ra sự bất định, lo lắng hỏi:

- Ngươi đang nghĩ những gì thế? Lẽ nào ngươi thật sự có ý giết tỉ tỉ ta?

- Tỉ nói xem?

Tiểu Cửu lắc đầu cười khổ, trong lòng quả thực có chút lo lắng không yên!

Ngày trước hắn mong Nguyệt Thần chết đi, nếu như mơ thành thật, tình cảm giữa hắn và Hồng Hạnh sẽ bớt đi một khối chướng ngại vật lớn. Mà hiện giờ, trong lúc vô tình, không ngờ bản thân lại ra tay cứu nàng thoát khỏi biển lửa, lẽ nào còn muốn giết nàng chết sao? Ông trời mắt sáng như đuốc, một khi đã an bài như vậy, nhất định là có đạo lý của ông, tuyệt không nhàm chám đến mức độ này chứ?

Mà nguyên nhân chủ yếu khiến hắn không đành lòng ra tay, lại là bởi vì Nguyệt Thần quá xinh đẹp, rất quyến rũ, mê hoặc lòng người. Nàng như là một tinh linh xinh đẹp của trời đất, nhìn những hành động đều vô cùng thành thục và ư nhị, đôi lúc cũng có vẻ ái ngại của những thiếu nữ thanh xuân!

Một báu vật tuyệt sắc như vậy, cứ như thế mà oan ức chết dưới tay mình, chỉ sợ trong sâu thẳm lòng mình, sẽ để lại sự lo lắng cả cuộc đời.

- Ngươi giết ta đi. Không thì ngươi sẽ phải hối hận đấy...

Đôi mắt Nguyệt Thần bỗng vụt sáng lên, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

- Không cần dùng mấy thủ đoạn lùi để tiến, nếu như ta muốn giết tỉ, nào cần phải quan tâm đến nước mắt của tỉ.

Trần Tiểu Cửu đứng thẳng dậy, nhìn lên bầu trời đầy mây, không biết nên làm thế nào cho phải!

Đang trong lúc do dự, Ô nhã mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, đôi mắt đỏ bừng phát ra ngọn lửa phẫn nộ, nó mang theo khí thế mạnh mẽ, rống lên lao về phía Nguyệt Thần.

Trần Tiểu Cửu giật mình hoảng sợ:

- Ô nhã, ngươi muốn làm gì?

Ánh mắt Nguyệt Thần toát lên sự hoảng sợ, bàn tay nhỏ như cầu xin sự giúp đỡ kéo lấy ống tay áo Trần Tiểu Cửu, vội vàng nói:

- Nó... nó muốn giết ta...

- Giết tỉ?

Trần Tiểu Cửu sững sờ.

Chỉ trong chốc lát, thân hình uy vũ của Ô nhã mã liền nhanh chư bay lao tới bên cạnh Nguyệt Thần, nó hí dài một tiếng, vó ngựa hùng tráng đột nhiên đứng lên, giống như một đôi chùy đồng to lớn, hướng về ngực Nguyệt Thần hunh hăng đạp xuống.

Trong ánh mắt Trần Tiểu Cửu tràn đầy sự kinh hãi, Ô nhã to lớn mạnh mẽ như vậy, cú đạp này nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ, thân hình mềm mại yêu kiều của Nguyệt Thần làm sao mà có thể chịu đựng nổi cú đạp mạnh thế này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Đại dâm tặc...

Nguyệt Thần không tự chủ được kêu lên thành tiếng, đôi mắt vì hoảng sợ quá độ mà trợn to lên, nàng chưa từng nghĩ tới bản thân mình lại bị chết dưới gót sắt của Ô nhã.

- Đừng mà...

Trần Tiểu Cửu không kịp ngẫm nghĩ, cúi người xuống, bất chấp nguy hiểm, ôm chặt thấy thân thể mềm mại của Nguyệt Thần.

Những tiếng vó ngựa hùng tráng của ô nhã, ánh mắt rực lửa lóe lên tia hào quang, bỗng phát hiện, thủ phục dưới vó ngựa kia lại chính là chủ nhân của mình.

- Phịch...

Ô nhã ngã rầm xuống, nước bắn té tung.

- Ô nhã...

Trần Tiểu Cửu tiến lên trước, ôm cổ của nó, muốn nâng nó dậy, nhưng vì Ô nhã quá nặng, trong chốc lát khó mà ôm lên được.

Nguyệt Thần trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, thoát khỏi cú giẫm của Ô nhã, trong lòng khiếp sợ bất an, cảnh giác nhìn đánh giá Ô nhã, không khỏi sợ mà nói:

- Con ngựa lớn này, không ngờ biết ghi hận.

Ô nhã xoay người lao vào vũng nước bùn, trên người dính đầy bùn lầy, nó trừng mắt lên, ngoáy đầu lại nhìn Nguyệt Thần, rồi lại nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, bỗng nhiên đứng dậy, hí lên một cái, rồi cúi đầu xuống, chà chà vào ngực Trần Tiểu Cửu để lấy lòng, rồi lại phì phì lên thành tiếng ở mũi, rồi tung hai chân lên lao trong gió, rời khỏi chỗ hai người.

- Ô nhã... ngươi quay lại đây...

Trần Tiểu Cửu nhìn bóng dáng của Ô nhã, hét lớn, nhưng Ô nhã như bịt tai không thèm nghe, thân hình to lớn đen thui trong mắt Trần Tiểu Cửu dần dần thu nhỏ thành một điểm đen, cho đến khi biến mất không còn dấu vết gì.

Trong lòng Nguyệt Thần vẫn còn sợ hãi, thở hổn hển, nhìn bầu trời, nhỏ giọng nỉ non nói:

- Nó... nó chẳng lẽ thật là một con ngựa sao?

Trần Tiểu Cửu giẫm giẫm chân, lẽ nào Ô nhã vì mình che chở cho Nguyệt Thần, không cho nó giải tỏa sự tức giận trong lòng nên rời khỏi mình? Đây... đây tuyệt đối không phải một con ngựa có thể lĩnh hội được thế giới tâm linh.

Hài... ngựa sẽ thuộc đường về, hoặc nó sẽ chạy về Chu gia, cũng không rõ nữa.

Hắn rã rời đứng nhìn Nguyệt Thần, tức tối nói:

- Đáng đời, ai bảo tỉ không biết lượng sức, dùng roi quất nó, lần này thế là xong, không có ngựa cưỡi nữa, xem tỉ chạy trốn thế nào?

Nguyệt thần ho nhẹ một tiếng, đôi mắt như nước mùa thu, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu nói:

- Đại dâm tặc, ngươi vì sao lại cứu ta, ta bị Ô nhã giẫm cho nát bét, chẳng phải là đúng như mong muốn của ngươi sao?

Nàng lúc này nói chuyện, mặc dù vẫn là bộ dạng quyến rũ như cũ, nhưng so với kiểu cách làm tịch làm bộ vừa rồi, đã thuần khiết rất nhiều.

- Tỉ muốn nghe lời nói thật hay là giả?

Trần Tiểu Cửu đúng là bản tính trời sinh vui vẻ, trong chốc lát, đã vứt lo lắng về Ô nhã sang một bên.

Nguyệt Thần chớp chớp mắt nói:

- Nửa thật nửa giả là tốt nhất.

Trần Tiểu Cửu ngồi xổm xuống, bàn tay to vuốt khuông mặt trắng mịn của Nguyệt Thần, lẻo mép nói:

- Hai lý do, thứ nhất chính là vì Nguyệt Thần tỉ tỉ quá xinh đẹp quyến rũ, nếu ta không cùng tỉ vui vẻ một lần, chẳng phải là phí của trời sao?

- Thứ hai, ân oán giữa ta và Nguyệt Thần tỉ tỉ sâu nặng, phức tạp khó hiểu, nếu muốn giết chết tỉ, đương nhiên là đích thân ta ra tay, làm sao có thể mượn tay người khác chứ?

- Câu nào là thật, câu nào là giả? Nguyệt Thần tỉ tỉ phân biệt được rõ ràng sao?

Nguyệt thần cười khanh khách, khuôn mặt toát lên sự quyến rũ khó tả:

- Theo ta, hai lý do đó đều không thật, hừ... ngươi là sợ sau khi giết ta, nếu chẳng may Hồng Hạnh biết được sự thật, không những chia tay ngươi mà còn ghi hận ngươi cả đời.

- Lòng dạ đàn bà, nếu ta thật sự muốn giết tỉ, cần gì phải lo trước lo sau.

Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói.

- Vậy thì rốt cuộc là vì sao?

Nguyệt Thần ngạc nhiên hỏi.

Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ngắm nhìn dung mạo xa hoa lộng lẫy của nàng, tán thưởng nói:

- Bởi vì... ta không nỡ!

Bình Luận (0)
Comment