Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 420

- A… Lại chết một người…

Tử Cấm vệ sĩ quá sợ hãi, lùi hết về phía sau, trong đôi mắt lộ ra thần sắc sợ hãi, đối với người vượn xuất quỷ nhập thần này, cũng không có một biện pháp nào ngăn chặn được!

Còn có mười hai Tử Cấm vệ sĩ… Vào thời khắc mấu chốt này, Trần Tiểu Cửu lại đem tâm tình đang xao động trở lại bình tĩnh, ra tay độc ác, không chút lưu tình, đôi mắt như sói bắn ra hảo quang xanh lục, ở trong bóng đêm như hổ rình mồi nhìn chằm chằm tên hắc quỷ kia!

- Hừ… Chỉ cần giết hắn, sẽ có hy vọng thắng lợi.

Mặt tên hắc quỷ kia cười lạnh, ổn định thân hình của mình, hướng thi thể bước đến, bước chân y rất nhẹ, giống như lão hổ khi săn mồi, không gây ra một chút tiếng động nào.

Y cúi đầu xem xét thương thế đồng bạn, mắt thấy đồng bạn sắp chết, cũng không hề cứu giúp, mà từ thủ thế của thi thể, lại thấy một sợi dây thừng nhỏ bé bằng sợi bông được dấu ở trong bụi cỏ, nếu không phải vị nhân huynh này khi chết đi trùng hợp nhìn thấy, đúng là cũng khó phát hiện dấu vết của sợi dây.

Nhìn dây thừng một cách cẩn thận, trên mặt y nở ra nụ cười quỷ dị, đôi mắt xoay tròn loạn chuyển, y biết rõ, chỉ cần chính mình dám can đảm đi tới gần sợi dây, thì cái tên người vượn kia sẽ hạ sát thủ với mình.

Hừ… Ta sẽ chơi trò chơi giết người nha! Ngược lại ta muốn nhìn, ngươi có thể hay không chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta.

Y nhẹ nhàng cười, lộ ra răng nanh trắng nõn, bước chân lười nhác khiêu khích, hướng về phía sợi dây đi đến, y nghĩ đến người vượn sẽ thiếu kiên nhẫn, trong lúc sờ dây thừng sẽ hoảng sợ mà ra tay với y. Nhưng y nghĩ sai rồi, tên người vượn này rõ ràng có tâm trí siêu tuyệt, thậm chí còn kiên nhẫn hơn cả y.

Khi y chuẩn bị chạm vào sợi dây thừng, đột nhiên có một luồng gió nhẹ ở bên trái chợt thổi qua, một đạo bạch quang lóe ra, tốc độ cực kỳ nhanh, hết sức quả quyết, nếu bị đánh trúng, nhất định một đao trí mạng, tuyệt không có khả năng còn sống!

Rốt cuộc xuất hiện, y cười lạnh một tiếng, cảm thấy bạch quang lẫm liệt, y đứng nguyên tại chỗ, phát ra một chưởng tuy đánh sau mà đến trước, chưởng phong lạnh thấu xương, khí thế làm cho người ta sợ hãi, như muốn đoạt mạng! Y chỉ dùng một chiêu, liền phản thủ vi công, chiếm lấy tiên cơ, không hổ là hảo thủ nhất đẳng!

Trần Tiểu Cửu không lùi mà tiến tới, dường như một chưởng hung ác kia đối với hắn như không có gì, con mắt lóe ra vẻ cứng cỏi quả quyết, quyết chí huy đao tiến công, sớm không để ý đến sinh tử.

Đây kỳ thật là một ván bài sinh tử, Trần Tiểu Cửu chính là nhà cái, hắn đánh cuộc tên hắc quỷ này nhất định sợ chết hơn hắn!

Quả nhiên, thần sắc tên hắc quỷ kinh ngạc sửng sốt, tuy rằng một chưởng của y có thể giết chết kẻ thù, nhưng chính mình cũng không tránh được kết cục bị mổ bụng!

Cuộc mua bán này, mụ nội nó thật là không có lời.

Y nhanh chóng biến chưởng thành đao, hướng đao phong nhằm phía Trần Tiểu Cửu chém tới, ngăn cản sự tiến công của hắn, đồng thời hơi nghiêng bả vai, cương thương trong tay trái dùng sức ném xuống, ẩn chứa nội lực thâm hậu, gào thét bay ra.

Sở dĩ Trần Tiểu Cửu chỉ dựa vào ý nghĩ quỷ dị và tàn nhẫn, làm sao hiểu được chiêu thức tinh diệu như vậy? Trong lòng hắn biết rõ rằng, dao găm sắc bén không thể xuyên qua phòng ngự của hắc quỷ. Mà trong lúc ra chiêu, hắn liền âm thầm đem pháp môn thắng lợi, đặt ở trên ý nghĩ tà ác của mình.

Trong nháy mắt hắn thu dao găm lại, dựa theo đường lối đã định ra trước đó mà nghiêng người một cái, đồng thời tay trái phất ra, một đám tế sa dương ném tới mặt của hắc quỷ, ý đồ che tầm mắt y, sau đó vận khởi nội tức, xuất chưởng đánh về ngực tên hắc quỷ.

Những lần luân phiên tấn công thật giả này, đều là kế hoạch đã định sẵn, thật đúng có thể nói là vừa vô lại vừa âm hiểm.

Tuy rằng võ công hắc quỷ cao hơn Trần Tiểu Cửu gấp trăm lần, nhưng nói về đê tiện tà ác, y còn kém hắn rất nhiều, một đám tế sa đối diện bay đên, nếu chui vào trong mắt, chỉ có thể thất bại thảm hại, khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Trong lòng y vô cùng tức giận, mình đường đường là cao thủ nhất đẳng trên giang hồ, không ngờ lại bị một tên người vượn đánh cho chật vật không chịu nổi, rất căm tức. Y không kịp né tránh, nhanh nhắm mắt lại, hai tay chém ra, đánh về phía bàn tay Trần Tiểu Cửu, mà tế sa cũng bị chưởng phong đẩy lùi đi theo hướng Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu không nghĩ tới chưởng phong lạnh thấu xương của hắc quỷ mạnh như thế, không ngờ trong nháy mắt đã đem tế sa thổi cho lệch phương hướng, cái này cần công lực thâm hậu như thế nào?

Lúc này hắn không kịp né tránh, ngựa chết chữa làm ngựa sống, gia tăng sức mạnh vào tay, kiên trì tiếp đón.

- Ba…

Hai bàn tay chợt hợp chợt phân!

- Ừ hừ…

Ngực Trần Tiểu Cửu bị một trận như sông cuộn biển gầm, máu tươi theo khóe miệng trào ra, thân hình dong dỏng lảo đảo bay ra ngoài, sắp phải rớt xuống vách núi tối như mực, tại thời khắc sinh tử, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, ở trên không trung như cá chép vẫy đôi, cưỡng ép đem thân mình quay trở lại.

- Phanh…

Một cái cây nhỏ ngăn cản cho thân hình hắn, vừa lúc cứu được tính mạng của hắn!

Mọi người thấy hắc quỷ làm tên "Người vượn" mặc quần cộc bị thương nặng, vô cũng cao hứng, đều đứng phía sau hắc quỷ trợ uy cho y, vô cùng chờ đợi một kích cuối cùng của y.

Hắc quỷ công lực thâm hậu, thân hình nhỏ gầy nhưng chưa vội hành động, y nhìn Trần Tiểu Cửu té trên mặt đất, trong lòng rất kinh ngạc, một chưởng này của y là toàn lực đánh ra lúc lâm nguy, không có một chút tiểu xảo nào, cao thủ bình thường trúng một chưởng này, cũng không có một chút hy vọng sống sót. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com

Mà tên "Người vượn" mặc quần cộc trước mắt này là một trường hợp đặc biệt, tuy rằng miệng phun máu tươi, quỳ rạp trên mặt đất không động đậy được, nhưng trong lòng y hiểu được, một chưởng của mình coi như đánh vào một đống bông gòn, chưởng lực như phải xuyên qua tầng tầng ngăn trở, kình lực đã giảm tới mức thấp nhất, căn bản không tạo thành thương tổn có tính xác thực cho đối phương.

Điểm này hắc quỷ vô cùng kỳ quái, suy nghĩ trăm lần mà vẫn không hiểu được!

Trần Tiểu Cửu yên lặng ngã vào bụi cỏ, trên thân hình thon dài có vô số miệng máu thật nhỏ, những cái này đều là do bụi gai và cây mây đâm vào, ngực hắn một trận phiền muộn, liên tục ói ra mấy ngụm máu tươi, mới lấy lại được một chút khí lực.

Gió lạnh thổi qua lưng hắn, làm cho tâm thần hắn chấn động, trải qua lần so chiêu vừa rồi, hắn đã hiểu được, dựa vào công lực của mình, là không thể nào địch lại được võ công của tên hắc quỷ, y rõ ràng là một tên biến thái, dựa theo phỏng đoán của mình, công lực của y cũng tương đương với Viên Tử Trình.

Chính mình một thân võ đạo nông cạn, như thế nào đối địch nổi một tuyệt đỉnh cao thủ? Quả thực là truyện nghìn lẻ một đêm.

Chẳng lẽ ta sẽ phải chết sao?

Buông tha và kiên trì? Rốt cuộc cái nào mới đúng?

Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trong đầu tất cả là hình ảnh Nguyệt Thần xinh đẹp quyến rũ, nhiếp hồn đoạt phách; sau một thời gian, hình ảnh chợt lóe, Nguyệt Thần lại giống như cô bé bất lực, trốn ở khuỷu tay hắn làm nũng, như một tiểu nữ nhân ôm ấp tình cảm, làm cho người ta vừa thương xót vừa yêu thích.

Hừ… Chết tiệt, ta khi nào lại trở nên không quả quyết như vây?

Nghĩ đến đây, tâm trí hắn kiên định hơn rất nhiều, cố gặng gượng đứng dậy, nhẹ nhàng lau lau một chút máu tươi ở khóe miệng, trong mắt lấp lánh hào quang tàn độc, hắn nắm chặt dao găm, hướng hắc quỷ chỉ đến nói:

- Ai dám giết ta?

Mọi người nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, đột nhiên biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Không ngờ là ngươi? Trần Tiểu Cửu?

Hắc quỷ nhìn vẻ mặt quyết tuyệt của Trần Tiểu Cửu, ánh mắt lóe ra không chừng, mày gắt gao nhíu một chút, lại nhẹ nhàng lắc lắ đầu, dường như có chút khổ sở!

Bình Luận (0)
Comment