Song Nhi bị Trần Băng nắm chặt hai tay, cảm nhận được tay của Trần Băng đang nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của nàng, nàng mặc dù bị thằng nhãi Trần Băng này trêu đùa quen rồi, nhưng vẫn có chút gì đó ngượng ngùng, đôi tay nhỏ bé dùng sức muốn thoát khỏi bàn tay của Trần Băng, nhưng thằng nhãi Trần Băng này lại cứ giả vờ giả vịt, vẻ mặt tỏ vẻ nhẹ nhàng điềm tĩnh, bên trong thì lại nắm chặt đôi bàn tay của Song Nhi nói:
- Song Nhi, nàng không phải lo cho ta, người tốt ắt sẽ có trời phù trợ, cả đời bình yên, Tiểu Cửu ca ta là người lương thiện, làm sao lại không có những nhân quả tốt vậy?
Song Nhi bĩu môi, nhưng cũng kệ cho hắn than thở.
Chỉ nghe thấy Trần Băng lại thở dài một hơi nói:
- Song Nhi à, hơn nữa ta làm như vậy cũng là vì nàng mà.
Song Nhi hai mắt mở to hỏi:
- Tiểu Cửu ca, chàng là vì thiếp sao?
- Đúng vậy, Song Nhi, ta chính là vì nàng.
Trần Băng nghiêm nghị nói:
- Không phải nàng từng nói nàng có một bí mật rất ghê gớm sao? Không phải nàng nói đợi ta có năng lực rồi, mạnh lên rồi, thì ta sẽ giúp được cô bé đáng thương là nàng tìm ra đáp án sao? Song Nhi à, lần này chính là cơ hội tuyệt vời, chỉ cần ta nắm chắc cơ hội này, ta sẽ đường đường chính chính để đoạt được thiên hạ, đến lúc đó, Song Nhi, việc của nàng cứ để ta lo.
Thằng nhãi Trần Băng này chém gió là lợi hại nhất rồi, hắn vỗ vỗ ngực, một bộ dạng rất oai phong.
Song Nhi trong lòng cảm kích vô hạn, cái người mà mình yêu thật sự luôn nhớ đến mình, luôn quan tâm đến mình, lại còn ghi nhớ cả việc này trong lòng nữa, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, trong lòng lại thêm một chút ỷ lại Trần Băng, nhưng nàng cũng biết rất rõ sự lợi hại của Mai Văn Hoa, không nhẫn tâm nhìn Trần Băng đi vào hang cọp, nàng nhìn Trần Băng đắm đuối, vô cùng trìu mến nói:
- Tiểu Cửu ca, Song Nhi biết chàng tốt với thiếp, trong lòng thiếp rất cảm kích, nhưng Song Nhi cầu xin chàng đấy, làm tam chưởng quầy không có gì là tốt đẹp cả, cũng không có quyền lực thực sự gì, lại còn hằng ngày phải đề phòng nhưng kẻ xấu xa, chỉ cần một chút không cẩn thận, sẽ hủy hoại cả đời, thật sợ không đáng.
Song Nhi khi nói đều dịu dàng như vậy, hắn lấy tay nhẹ nhàng nâng chiếc cằm mềm mại của Song Nhi lên, vừa trơ tráo vừa sâu tình chân thành nói:
- Song Nhi à, ta không cần quan tâm đến phía trước là chông gai dày đặc, hay là vực sâu vạn trượng ta chưa bào giờ chùn bước cả, vì nàng, cho dù ta có phải trả giá tất cả, cũng sẽ không tiếc.
Cái tên Trần Băng vô sỉ này, đang dùng ba mươi sáu kế tán gái của Khổng Nghĩ Tần để dụ dỗ thiếu nữa thanh xuân đây mà.
Song Nhi càng thêm cảm động, đôi bàn tay nhỏ chủ động cầm đôi bàn tay to của Trần Băng, đặt lên trước ngực nói:
- Nếu chàng đã quyết định làm tam chưởng quầy ở cơ sở Thành Tây, vậy thì phải khôn khéo chút, phải tự bảo vệ tốt mình, vạn ngàn lần đừng để người khác hại đến chàng, chàng không nghĩ cho chàng thì cũng phải nghĩ cho người khác một chút chứ!
- Người khác, người khác là ai? Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - www.TruyenGGG.Com
Trần Băng nghe rồi cười, vội vàng trêu đùa.
- Người khác...
Song Nhi cúi đầu, tay vân vê vạt áo, đỏ mặt nói:
- Người khác, đương nhiên là...là Song Nhi rồi!
Những lời nói vừa nãy của Trần Băng khiến cho Song Nhi cảm thấy rất cảm động, lần này Trần Băng lại trêu đùa nàng, khiến khuôn mặt nhỏ bé của nàng nóng rực lên, đỏ bừng như quả táo đỏ vậy, vẻ xấu hổ không dám ngẩng mặt lên nữa.
Nha đầu này nói lời âu yếm thật hay, khiến cho toàn thân Tiểu Cửu ca ta nóng bừng lên, Trần Băng mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm vào vào khuôn mặt đầy thẹn thùng của Song Nhi, chỉ thấy khuôn mặt non nớt thanh tú của nàng vô cùng đáng yêu, tựa như hoa hải đường mới nở, khiến cho người ta ngất ngây, trong lòng Trần Băng như lửa thiêu hừng hực vậy, hắn giang rộng đôi tay để ôm Song Nhi vào lòng, còn chiếc mồm thì há to ra để tìm chiếc môi bé nhỏ của Song Nhi, rồi hôn lấy hôn để, bàn tay của hắn cũng không vừa, luồn lên trên rồi ôm trọn bầu ngực căng tròn của nàng.
Song Nhi thấy người đàn ông trong lòng mình điên cuồng ôm lấy mình, trong lòng vui sướng và kinh ngạc, không biết nên làm thế nào? Từ chối hay đồng ý? Trong lúc hoài nghi do dự, với bản năng rụt rè của người con gái, nên nàng đã giãy ra khỏi lồng ngực của Trần Băng, dùng đôi tay nhỏ cố gắng kháng cự hắn, đôi môi nhỏ bé cố gắng né tránh những bờ môi những đầu lưỡi nóng bỏng của Trần Băng, rồi nói:
- Tiểu Cửu ca, đừng... đừng làm vậy, thiếp... thiếp sợ lắm!
Câu nói này không nói ra thì còn đỡ hơn, một khi đã nói ra, giống như một mũi tên vậy, càng kích thích Trần Băng mạnh dạn hơn, hắn giờ phút này nhục dục chiếm toàn bộ con người hắn rồi, mắt thấy cô gái nhỏ này không phối hợp, không khỏi nhớ tới " Ngự nữ bảy mươi hai biến" của Khổng Nghi Tần, hắn liền thay đổi kế sách, đôi bàn tay to từ phía sau ôm trầm lấy xương cổ của Song Nhi, lên xuống vuốt ve, khiến cho cả người Song Nhi mềm nhũn ra, đầu lưỡi cũng thay đổi vị trí, dùng lực hôn tai của Song Nhi, hơi thở mạnh phả cả sức nóng lên tai của Song Nhi.
Tai của người phụ nữ thì vô cùng mẫn cảm, tiểu Song Nhi đã bao giờ trải qua những khảo nghiệm mãnh liệt này đâu, Trần Băng chỉ hôn nhẹ lên tai của nàng thôi, đã thấy Song Nhi rên lên từng tiếng rất yếu ớt, toàn thân thì khẽ run lên, giống như bị điện giật vậy, rồi Trần Băng lại hôn xuống phía dưới tai khiến tim nàng đập thình thịch từng hồi, toàn thân nóng ran lên, không thể nói lên cái cảm giác lâng lâng này được.
Chỉ một nụ hôn trí mạng này, giống như mở đập chống lũ vậy, khiến Song Nhi không còn sự rụt rè và như dần tước vũ khí đầu hàng vậy.
Nàng không né tránh nữa, không do dự nữa, không hề rụt rè, không cố ý khống chế cảm xúc của bản thân mình nữa, nàng hoàn toàn thả lỏng cơ thể, đôi tay mềm mại ôm chặt lấy cổ của Trần Băng, nhẹ nhàng rên lên:
- Tiểu Cửu ca...Tiểu Cửu ca...
Thân hình mềm mại mặc cho bàn tay của Trần Băng vuốt ve sờ soạng.
Hai tay Trần Băng di chuyển đến trước ngực Song Nhi, dâm dê mân mê bộ ngực mềm mại của nàng, lảm nhảm nói:
- Song Nhi, ta thích nàng quá, nàng là tim của ta, nàng là bảo bối của ta, nàng là ba phần tư mạng sống của ta.
Trần Băng cũng là một gã còn zin chưa trải qua chuyện nam nữ bao giờ, thấy ngự nữ bảy mươi hai biến của Khổng Nghi Tần có hiệu quả, trong lòng vô cùng hưng phấn, tay bóp quá mạnh, khiến cho Song Nhi nhíu mày nói:
- Tiểu Cửu ca..., chàng...chàng nhẹ tay chút, thiếp...Thiếp đau!
Nàng lại nghe thấy những lời tán tỉnh của Trần Băng, thấy hạnh phúc đến mức không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc. Không biết là thật là ảo!
Khi củi khô gặp phải lửa to, thì làm sao cưỡi lại được sức cháy và sức nóng chứ.
Sự cô đơn của Trần Băng sau khi xuyên việt, cùng với sự bất lực của Song Nhi yếu ớt, cùng hòa quyện vào nhau, suy diễn một cảnh yêu đương rất mặn nồng.
Lúc này Trần Băng mất hết thăng bằng, phía dưới hắn sớm đã cương lên không chịu nổi nữa rồi, giống như một khẩu súng bằng gang vội vàng tìm mục tiêu vậy, đang lúc hắn hoang mang tiến hành thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vù vù giòn vang, một luồng sáng bay ngay mắt hắn, Trần Băng thấy trước mặt mình có vài sợi tóc rơi xuống, hắn nhìn theo tiếng bay đó chỉ thấy một lưỡi daoa đang cắm trên tường ngay đầu giường của hắn.
Trần Băng và Song Nhi không khỏi giật mình, đều nhanh chóng tỉnh lại, đặc biệt là Trần Băng, khẩu súng như ngang không đến một nháy mắt đã mềm nhũn thành cà tím. Song Nhi vội vàng ôm chặt lấy tay Trần Băng nói:
- Tiểu Cửu ca, thiếp sợ!
- Sợ cái gì, có ta đây.
Trần Băng mặc dù cũng sợ hết cả người, thầm hận người này phá hoại trò hay của mình, hắn run rẩy dùng lực rút dao ra, mở tờ giấy da bò ra xem, không kìm được vui vẻ.
Hắn vốn tưởng rằng thằng nhãi Mai Văn Hoa đe dọa trước, muốn phủ đầu mình trước, không ngờ trên tờ giấy da bò lại vẽ một quả chuối to, liền dùng kéo cắt nát bức tranh đó, trong lòng hắn nhớ lại cái ngày Đan nhi nói những lời bạnh băng với hắn:
- Trước khi ngươi vẫn chưa rũ bỏ được thân phận nô tịch, nếu như dám làm gì Song Nhi, cẩn thận ta thiến ngươi, cho ngươi làm thái giám, sống không bằng chết.
Trần Băng rùng mình, sở thích của bà chị vợ này quả nhiên không tầm thường à, không ngờ lại còn thích rình mò. Việc của em gái và em rể, bà chị vợ này sao lại không biết ngượng mà lại còn xem trộm, lẽ nào nhục dục không kìm được, cũng muốn thâm gia vào?
Hắn đối với việc Đan Nhi cắt ngang việc của hắn, tràn đầy vẻ không cam lòng, trong lòng không ngừng hừ lạnh, cái con hổ nhỏ này, liên tiếp phá hoại đại sự của ta, sớm muộn gì ta cũng phải cho ngươi nằm dưới háng ta, cho ngươi nếm mùi vị đang hưng phấn mà không được đáp ứng.
Song Nhi nhìn đi nhìn lại bức họa đó, cũng không hiểu được hàm nghĩa của bức tranh đó, chỉ có điều bây giờ đã tỉnh táo lại, sự rụt dè trước kia lại hiện hữu lên khuôn mặt của Song Nhi rồi.
Nàng ngượng ngùng không dám nói chuyện tiếp với tiểu tình lang, quay người, che mặt vội vã chạy đi ra ngoài. Chỉ còn lại một mình Trần Băng ngẩn ngơ nhìn bức họa quả chuối.
Trần Băng bị hỏng mất việc tốt, cảm thấy rất chán nản, nhàm chán vô cùng, rồi đem chiếc túi lấy được của tên tiểu đạo kia ra xem, chỉ thấy bên trong đầy những thứ linh tinh lộn xộn, trong đó cũng có những vật dụng công nghệ cao của hắn.
Hắn lấy côn điện ra, để sang một bên, lại thấy bên trong có một bộ sách rách nát, hắn có chút hiếu kỳ, lung tung lật xem một chút, chỉ thấy bên trong vũ một bức tranh như hình ngôi sao, Trần Băng chỉ thoáng nhìn qua một lượt, cũng không thấy có hứng thú gì, nên vứt xuống, nhưng những gì hắn nhìn qua thì không thể quên được, đã nhong chóng nhớ như in từng hình thù trong quyển sách kia rồi, muốn quên đi thì cũng là việc đã quá muộn rồi.
Lại thấy bên trong có một cái áo ngực màu đen mỏng, ánh sáng không xuyên qua được, chất liệu mềm nhẹ, cầm trong tay, không diễn tả hết được vẻ mềm mại dễ chịu, Trần Băng thích thú ướm áo ngực lên người, không ngờ vô cùng vừa vặn.
Một số đồ khác, Trần Băng xem cũng không hiểu lắm, chỉ có điều hắn biết được tên trộm này không phải là tên trộm vặt, những thứ mà hắn trộm được cũng không phải bình thường, chỉ là mắt nhìn của bản thân quá tầm thường, không nhìn ra mà thôi.
Đêm hôm khuya khoắc, Trần Băng vẫn như cũ không thể đi vào giấc ngủ, hắn thất tha thất thểu theo cái thang leo lên nóc nhà, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng trống rỗng.
Hắn biết, nếu đã đến triều đại này, cần phải thích ứng cái xã hội này, nhập vào xã hội này, diễn tốt vai diễn của bản thân. Muốn cô lập với cái thế giới này đương nhiên không có khả năng, trừ phi chạy đến rừng sâu núi già mà sống ở đó cả đời.
Vận mệnh hiện tại của hắn, đã liên kết chặt chẽ với Chu Lão phu nhân, Chu Ngô Năng, Song Nhi, thậm chí là Đan Nhi.
Hắn đã là một tên tiểu tốt biết đấu tranh anh dũng vì Chu Lão phu nhân, thêm một bước nữa thì tiền đồ chắc cũng sáng lạng, nếu lùi một bước thì đó chỉ là vực sâu mà thôi, hắn không còn đừng lui nữa rồi, chỉ còn cách tiến lên phía trước mà thôi.
Trần Băng trong lòng vô cùng rõ ràng, chiếu theo tự phụ của Mai Văn Hoa, kiêu ngạo, bản tính ngụy quân tử, bản thân và hắn đích thị là băng và hỏa, không phải băng bị hòa tan, thì chính hoặc là bị mai một.
Hắn chìm đắm trong ánh trăng, trong lòng vô hạn cảm thán, cứ cho đám tép giết đến đây, Trần Băng ta thiên tài như vậy, trong có tài hoa, ngoài có côn điện hộ thân, Mai Văn Hoa, ta sợ ngươi cái cu ý.