Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 433

Trần Tiểu Cửu không hiểu Nguyệt Thần vì sao lại bật cười, đôi mắt sáng kinh ngạc nhìn khuôn mặt như hoa của nàng, nhẹ nhàng hỏi:

- Tỷ cười cái gì?

Nguyệt Thần nhất thời miên man bất định, đắm chìm trong mộng cảnh mà mình tưởng tượng ra.

Bỗng nhiên, gió lạnh thổi vào mặt, sương trắng hiện ra, một người đẹp mặc trang phục trong cung, tóc tai bù xù, nước mắt đầy mặt, như hồn ma hiện ra trong ảo tưởng của nàng. Chỉ thấy người đó thở dài một tiếng, vô cùng phiền muộn nói:

- Con chính là không nghe lời mẹ, nam nhân trên thế gian này, không có ai tốt, con sớm muộn gì cũng bị bọn chúng làm cho khổ…

- Mẹ… Con nghe lời mẹ…

Nguyệt Thần nơi khóe mắt chảy ra dòng lệ, người đẹp mặc trang phục trong cung này gật đầu, phiêu diêu đi mất, biến mất trong ảo tưởng của nàng.

- Mẹ… Đừng đi…

Nguyệt Thần tình thâm ý động, đột nhiên giãy giụa mà lao tới đám mây mù kia.

- A… đau chết ta mất…

Thân thể nàng dao động theo ý niệm, xương sườn lệch vị trí gây ra đau đớn kịch liệt, khiến nàng tỷ nh lại từ trong hoàn cảnh bi thương, chợt cảm thấy tay nhỏ đang nắm chặt lấy một bàn tay to ấm áp, hai mắt đẫm lệ nhìn qua, ánh vào trong mắt lại là nụ cười ấm áp, thanh nhã của Trần Tiểu Cửu.

- Ngươi… ngươi mau buông ta ra, kẻ phóng đãng…

Nguyệt Thần đau đớn nói.

- Rõ ràng là tỷ như nổi điên mà nắm chặt tay ta, ai da… thật dễ chịu!

Trần Tiểu Cửu không kìm nổi mà sờ lên bàn tay nàng vài cái, sau đó buông lỏng bàn tay to, đặt lên khóe miệng mà nhẹ nhàng ngửi ngửi, nhắm mắt nói:

- Thật là thơm…

- Đại dâm tặc… Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nguyệt Thần không khỏi cười khổ, nghĩ đến cảnh mộng của mình lúc nãy, toàn thân như bị dội một gáo nước lạnh, từ đầu lạnh đến ngón chân.

Nàng lẳng lặng thở dài một hơi, trong lòng kêu lên một tiếng không xong: chính mình chỉ trong một thời gian ngắn như lúc nãy, không ngờ xuất hiện hai lần ảo tưởng choáng váng mơ hồ, ừ… nhất định là độc tố ở nơi vai đang dần dần lan vào trong người rồi.

Vậy phải làm thế nào mới tốt đây?

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt vui cười nhìn vào đôi mắt dao động không ngừng của Nguyệt Thần, chọc ghẹo nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ , tỷ đang nghĩ gì? Một trận cười, một trận khóc? Không lẽ là nghĩ chuyện lãng mạn lúc chúng ta động phòng?

- Dâm tặc, trong đầu ngươi chứa toàn thứ thối tha gì vậy? Ta dở khóc dở cười có liên quan gì đến động phòng hoa chúc?

Nguyệt Thần trong lòng lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt cười cợt đùa giỡn của Trần Tiểu Cửu, không khỏi cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

- Vậy là Nguyệt Thần tỷ tỷ không hiểu rồi!

Trần Tiểu Cửu vô cùng đắc ý nói:

- Trước khi hai chúng ta động phòng, nhu tình mật ý, tỷ tất nhiên vô cùng vui vẻ; nhưng sau khi động phòng, tỷ vừa mất thân trong trắng, đau đến nước mắt giàn giụa, không thể xuống giường, chậc chậc… vậy chẳng phải vừa khóc vừa cười sao?

Nguyệt Thần vừa tức vừa thẹn, đưa tay ngọc ra nhéo lên đùi Trần Tiểu Cửu một cái đầy oán hận, cao giọng nói:

- Dâm tặc, chỉ biết tìm cơ hội ức hiếp ta, ta mỗi ngày nghe ngươi nói xằng nói bậy, càng bị ngươi chọc tức mà chết mất… còn nói cái gì động phòng hoa chúc, ta ghét…

- Ừ hừ… đau quá…

Trần Tiểu Cửu cau mày, kêu nhỏ một tiếng!

Nguyệt Thần bĩu môi, đau khổ nói:

- Chỉ biết diễn trò, ta chẳng qua chỉ là nhẹ nhàng nhéo đùi ngươi một cái, ngươi lại đau đến mức này? Chẳng lẽ ngươi muốn ta thương hại ngươi, sau đó lấy thân báo đáp sao? Hừ… mơ giữa ban ngày!

Trần Tiểu Cửu vẫn cau mày như cũ, ngượng ngùng cười:

- Ừ… là ta đùa với tỷ , bây giờ là lúc đêm sâu yên tĩnh, cho dù ta có mơ, cũng là mơ giữa ban đêm, có liên quan gì đến mơ giữa ban ngày?

Vừa nói, bỗng nhiên khóe miệng hắn hơi giật giật, bộ dạng đau thấu xương tủy, rồi lại không kìm nổi nói:

- Còn nữa, hai chữ "ban ngày" tỷ tỷ dùng cũng không chuẩn xác, sao ta có thể ban ngày với tỷ ! Ta lao động ban đêm, tỷ được sảng khoái "ư hừ ư hừ", tuyệt đối không thể có trong ban ngày đâu…

- Ngươi khốn kiếp… không chỉ đùa giỡn ta bằng lời nói, còn làm ra bộ dạng vạn phần đau đớn, hừ… bản thân ta có bao nhiêu sức lực, ta còn không rõ sao? Làm bộ nữa đi, ta sẽ hung hăng mà nhéo ngươi!

Nàng vừa nói, vừa dùng sức quay đầu, đưa tay ngọc về hướng đùi của Trần Tiểu Cửu.

Nhưng tay nhỏ đưa đến nửa chừng, liền đột ngột hạ xuống, nơi đôi mắt đẹp nhìn vào, chính là cái đùi của Trần Tiểu Cửu, cảnh tượng máu thịt mơ hồ: kẻ phóng đãng này đâu phải đang làm bộ? Rõ ràng là đau thật, ôi… mình lúc nãy hẳn là vừa khéo nhéo vào miệng vết thương của hắn rồi…

Nàng ngượng ngùng nhìn vết máu loang lổ kia, trong lòng dâng lên một phen áy náy vô cùng, khuôn mặt ửng hồng, đôi tay nhỏ liền chuyển cái nhéo tàn ác thành cái vuốt ve dịu dàng, đôi môi anh đào khẽ hé mở, nhẹ nhàng nói:

- Còn đau không? Vừa rồi là ta không tốt…

Trần Tiểu Cửu chịu không nổi nhất là bộ dạng người vợ dịu dàng này của Nguyệt Thần, dù trên người đau đớn, trong lòng lại thoải mái như lên trời, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, cười hì hì nói:

- Vốn là rất đau, nhưng được người vợ nhỏ của ta nhẹ nhàng vuốt ve một cái, liền không còn đau nữa…

- Nói năng hàm hồ, ai là vợ của ngươi?

Nguyệt Thần thở dốc mà đẩy bàn tay hắn ra, ngẩn ngơ nhìn không trung một mảnh đen tối, bên tai gió lạnh thổi qua, vang lên tiếng vù vù, dường như muốn mang đi cả một chút ấm áp đang ở trong lòng nàng.

- Tỷ sao vậy? Vợ nhỏ của ta giận rồi sao?

Trần Tiểu Cửu nói.

Nguyệt Thần hít vào một hơi sâu, nhắm mắt lại, trái tim như bị dao cắt nói:

- Tiểu Cửu, dù ngươi từng cứu ta mấy lần, dù cho sau khi vết thương của ta lành rồi, sợ rằng ta cũng không đành lòng giết ngươi. Nhưng đời này kiếp này, ngươi đừng mong có quan hệ gì với ta, đừng mong cùng Hồng Hạnh gặp lại một lần, cũng đừng mong hủy diệt cơ nghiệp tốt của Tà Nguyệt giáo.

- Nếu ngươi dám làm trái ý của ta, ta sẽ… ta sẽ

Nàng nói tới đây, không thể nói tiếp nữa, dòng nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, mũi nhẹ nhàng nức nở, bộ dạng vô cùng đáng thương như lại vô cùng âm độc.

- Tỷ sẽ phải giết chết ta sao?

Trần Tiểu Cửu không hề để ý, bàn tay to giúp nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, thần sắc kiên quyết nói:

- Việc ta đã quyết định, không ai có thể thay đổi được, Tà Nguyệt giáo trói buộc tư tưởng của tỷ và Hồng Hạnh, ta nhất định phải diệt trừ nó, nữ nhân mà ta yêu, cũng nhất định phải ôm thật chặt vào lòng, cho dù tỷ phải giết ta, ta cũng tuyệt đối không hối hận!

Nguyệt Thần nghe vậy, vẻ mặt chợt ngẩn ra.

Trần Tiểu Cửu nắm lấy bàn tay nàng, siết thật chặt trong tay, nói lời thề son sắt:

- Ta không chỉ muốn cưới Hồng Hạnh, còn muốn cưới Nguyệt Thần tỷ tỷ , hai nàng sau này đều làm những người vợ ngoan ngoãn của ta, một người cũng đừng mong chạy trốn, trừ phi… ta chết rồi…

- Ngươi… ngươi cứ nhất quyết thế này làm gì?

Nguyệt Thần mở đôi mắt đẹp ra, sắc mặt thẹn thùng, lại mang theo vẻ ưu tư sâu sắc, đau khổ nói:

- Ngươi không được ép ta, dù ngươi đã cứu ta, dù rằng ta sẽ không ghét ngươi như trước đây nữa, nhưng, ta… ta vẫn sẽ động thủ với ngươi, bằng thân thủ của ngươi, dù là một trăm người, ta cũng có thể thong dong mà giết hết…

- Hỏi thế gian tình là gì, luôn khiến người ta chấp nhận sống chết!

Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên hôn một cái lên vầng trán mịn màng của nàng, vô tâm nói:

- Ai bảo tỷ sinh ra xinh đẹp thế này, đến hồn phách của ta cũng bị tỷ lấy đi rồi? Ta đã một mực yêu tỷ rồi…

- Ta thật sự sẽ giết ngươi… Ngươi không nên không nghe lời ta…

Nguyệt Thần lại thương tâm cô đơn nói.

- Tỷ không giết được ta đâu…

Trần Tiểu Cửu chớp chớp mắt nói:

- Ta có Tiểu Đạo Đồng thần bí kia bảo vệ, người vợ nhỏ thân thiết của ta, tỷ thì có thể làm gì được ta?

Bình Luận (0)
Comment