Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 437

Lúc này, Nguyệt Thần dường như mất đi sự hưng phấn lúc nãy, nhu nhược mà dựa vào bả vai Trần Tiểu Cửu, cô đơn nói:

- Dâm tặc, Thần Tiễn Bát Tuyệt rất nhanh… rất nhanh sẽ đuổi kịp mất, hay là, ngươi bỏ ta lại, một mình chạy trước đi… nếu may mắn, kiếp sau không chừng ta… ta mà mềm lòng, biết đâu lại trở thành người vợ nhỏ của ngươi…

Lời nói của nàng uể oải, sức lực trong đó kém đi rất nhiều, mặt không còn giọt máu, giống như được phủ lên một lớp sương dày, làn môi khi mở khi khép, lại xuất hiện một vài vết nứt nẻ .

- Không được phép nói những lời này nữa!

Trần Tiểu Cửu u oán nói để ngăn lời, bàn tay to bóp mạnh một cái lên đùi nàng, giúp nàng tỷ nh lại từ trong trạng thái chết lặng:

- Phong hoa tuyết nguyệt, chỉ thiếu một sớm một chiều! Việc lớn đời này phải hoàn thành, sao có thể kéo đến kiếp sau mới làm?

Trần Tiểu Cửu ngước nhìn liệp ưng trên trời, trong lòng bồn chồn phức tạp, nghĩ rằng nếu có thể giết chết "ưng nhãn" của Thần Tiễn Bát Tuyệt, chẳng phải là có thể yên tâm rồi sao?

Tuy nhiên, dù rằng mình thông minh tuyệt đỉnh, tại nơi núi rừng hoang dã này lại không hề có cách hay ho gì để có thể diệt trừ liệp ưng này đi.

Trong lòng hắn không ngừng tính toán, không tự chủ nảy lên một sự tức giận, càng là trong hoàn cảnh khó khăn, càng phải chứng minh sự dũng mãnh của mình. Với sức lực của bản thân, có thể một mình giữ quan, ngăn trở sự tiến công của Tử Cấm vệ, Thần Tiễn Bát Tuyệt, ta sợ ngươi cái gì chứ?

Nghĩ đến đây, hào khí dâng trào, hắn cõng Nguyệt Thần yếu ớt trên lưng, hướng về phía khe rãnh gập ghềnh mà trốn chạy.

Lúc này, hắn vô cùng chuyên tâm, trong đầu chỉ nghĩ làm sao thoát khỏi sự truy đuổi của Thần Tiễn Bát Tuyệt, bất giác, hơi thở âm hàn trong cơ thể, lưu chuyển toàn thân ba vòng tuần hoàn, đã đạt đến cực hạn. Trong đầu hắn linh hoạt kì lạ, dưới áp lực mãnh liệt của ý niệm muốn sống, đã đạt đến cảnh giới trở về nguyên trạng, thân hình thon dài chạy nhanh hơn, giống như một con báo khỏe mạnh, hơn nữa thể lực cũng dư thừa, tạm thời không hề có trạng thái mệt mỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Hừ…

Trong lòng Trần Tiểu Cửu thở ra một hơi, cảm nhận được tiếng gió gào rít ở bên tai, trong lòng không khỏi nhớ lại đại ân của Thôi lão tổ: tốc độ nhanh như bay này, chính là "tốc độ của báo" mà Thôi lão tổ ám chỉ sao? Nếu thật sự có thể kéo dài thế này thật lâu, Thần Tiễn Bát Tuyệt muốn đuổi kịp mình, thật đúng là phải tốn không ít công phu.

Trời không bỏ rơi ta mà! Trần Tiểu Cửu rống to một tiếng, vang lên tận trời, trong lòng tràn ngập hưng phấn, cõng Nguyệt Thần bay nhanh như bão táp, đợi sau khi lại chạy được khoảng mười dặm, sắc mặt hắn hồng hào, trong cơ thể như có sóng cuộn quay cuồng, từ mũi thở ra một luồng khí nóng.

Hắn hơi có chút mệt mỏi, công lực nông cạn, ở một trình độ nhất định đã làm hạn chế khả năng phát huy của hắn, không khỏi trêu đùa nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ , ta thật có chút mệt rồi, hay là tỷ hôn ta một cái, tinh thần ta phấn chấn liền chạy thêm mười dặm ngay cho tỷ xem…

- Hừ…

Nguyệt Thần chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng, liền không nói gì nữa.

- Nguyệt Thần tỷ tỷ …

Trần Tiểu Cửu trong lòng thấy lạ, cô nàng này sao không có trách móc mình, hoặc là ngược đãi mình? Bàn tay to trong lúc vô ý chạm vào eo nàng, lại cảm thấy bàn tay nóng bỏng, từ da thịt nàng truyền đến một luồng khí nóng bỏng! Đây… đây là chuyện gì vậy?

Trong lòng hắn có chút kinh hoảng, không kịp suy nghĩ liền chuyển ngay Nguyệt Thần từ sau lưng vào trong lòng, vừa nhìn đã thấy ánh mắt nàng mê man, sắc mặt lộ ra sự tiều tụy và tái nhợt, làn môi nức nẻ khẽ hé mở, dòng khí thở ra mang theo cảm giác nóng bỏng, lao thẳng vào mặt.

- Nguyệt Thần tỷ tỷ , tỷ … tỷ sao vậy? Tỷ nói gì đi chứ? Tỷ đừng dọa ta!

Trần Tiểu Cửu dùng sức lay động thân hình nóng bỏng của nàng, bàn tay to nhẹ nhàng mở đôi mắt đẹp của nàng lên, vẻ mặt kích động lo âu.

- Dâm tặc… Đây là đến… đến đâu rồi? Ta lúc nãy dường như ngủ mất…

Nguyệt Thần miễn cưỡng mỉm cười một cái, làn môi khô khốc lúc mở lúc khép nói:

- Ta… ta trúng độc rồi, mũi tên mà lão thái giám bắn ta… là… là tên độc!

- Tên độc, sao tỷ không nói sớm?

Trần Tiểu Cửu sắc mặt kinh hoàng, đột nhiên muốn cởi y phục nàng ra, xem xét vết thương.

- Đừng… dâm tặc… không được… không được cởi y phục của ta, ngươi nói lời phải giữ lời!

Nguyệt Thần miễn cưỡng đưa tay giữ lấy vai mình, hơi thở mong manh nói:

- Ta… ta bây giờ thân thể càng ngày càng mất cảm giác, nhắm mắt lại một cái liền… liền xuất hiện những hình ảnh hỗn loạn, có hoa! Cỏ! Ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, thật sự là rất đẹp…

- Đó là ảo giác sau khi trúng độc…

Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng Nguyệt Thần tiều tụy như vậy, từ mắt nam nhân chảy ra những giọt yêu thương , lúc này không thể liều lĩnh chạy nữa, thân thể suy yếu của Nguyệt Thần căn bản không thể chịu nổi sự xóc nảy kịch liệt.

Hắn giữ Nguyệt Thần thật chặt trước ngực mình, dịu dàng nói:

- Có ta ở đây, tỷ sẽ không sao đâu, Diêm Vương gia nếu dám thu nhận nữ nhân của Trần Tiểu Cửu ta, ta sẽ xuống đó hung hăng đánh lão một gậy… xem đầu lão như cái bô để ngồi!

Trần Tiểu Cửu vừa nói, cổ họng có chút nghẹn ngào, cúi đầu xuống, dịu dàng hôn Nguyệt Thần một cái.

- Dâm tặc… ta khát quá…

Nguyệt Thần yếu đuối liếm đôi môi khô khốc, đôi mắt đẹp hàm chứa u oán và mong đợi, dịu dàng nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, liền không còn sức lực mà nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run nhẹ, nói lên sự bất an trong lòng.

- Ta… ta đi tìm nước uống cho tỷ …

Trần Tiểu Cửu đem chuyện trốn chạy bỏ ra phía sau, dịu dàng ôm chặt lấy thân thể của Nguyệt Thần, chậm rãi bước lên trước, nhìn trái phải, nhưng ở đâu có nước sạch để uống đây?

Trong tai bỗng nghe thấy truyền đến tiếng ngựa ngân dài, trong lòng biết Thần "Tiễn" Bát Tuyệt đã không còn cách xa mình nữa, hắn lại chạy về trước một khoảng, liếc mắt thấy bên trái ơ nơi không xa phía trước, dường như có chút ánh nến, vầng sáng mỏng manh trong bóng đêm, múa may hơi thở của sinh mệnh.

Nơi này không ngờ lại có người, quả nhiên trời không bỏ rơi ta mà!

Trần Tiểu Cửu bế Nguyệt Thần lẻn vào vườn của một nhà đang thắp ánh đèn mỏng manh, sau đó nháy mắt đã đến dưới mái hiên, thấy bên cạnh có một kho thóc nhỏ, hắn mở cửa bước vào, tránh được tầm mắt của liệp ưng. Hắn lại đâm thủng cửa sổ giấy, xem xét động tĩnh của liệp ưng.

Liệp ưng kia thấy Trần Tiểu Cửu đột nhiên biến mất trong tòa nhà kia, nhẹ giọng kêu gào, giương cánh bay đi.

Tặc điểu kia, quả nhiên vô cùng gian trá, lại còn trở về mật báo!

Hừ… súc sinh nhà ngươi, cho dù có gian trá hơn đi nữa, nhưng gặp kẻ xấu xa như Cửu ca ta, cũng là số mệnh bị nhổ hết lông vàng, đặt trên lửa để nướng thôi.

Hắn thấy liệp ưng trúng kế, đã xoay người bay xa, vội ôm lấy Nguyệt Thần, từ trong kho thóc lặng lẽ đi ra, đi dọc theo con đường nhỏ phía sau thôn trại mà trốn đi, suốt dọc đường đi gà bay chó sủa, thật là chán ghét.

Trong đó có một con chó to lại còn không quan tâm nhiều mà lao vào cắn xé hắn, bộ dạng giống như với Trần Tiểu Cửu có mối thù truyền kiếp với nó vậy.

- Ta giết bạn của ngươi rồi sao? Hung ác như vậy với ta?

Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ cười, trong đầu mới nhớ tới, lúc nãy mình vừa giết chết mấy con chó săn, trên người dính đầy vết máu của chó săn. Mũi của chó rất là thính, vết máu cùng loại với chúng, khiến cho đám chó nhà này tức giận.

Hắn nhấc chân lên đá chết một con chó mập, con chó to kia thấy hắn hung mãnh thế này, lập tức sợ đến mức trốn chạy bốn phía, không dám hung dữ nữa.

Trần Tiểu Cửu bế Nguyệt Thần, không dễ dàng gì mà tìm được một căn nhà thấp bé, nhìn bộ dạng hoang tàn, tối tăm thế này, dường như nhiều năm không người ở.

Hắn tiến lên trước, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhưng lại không đẩy mở được, cho rằng nhiều năm không tu sửa, khung cửa cũ, không dễ đẩy ra.

Hắn liền nhấc chân lên, dùng sức đá một phát, cửa bị phá hỏng.

- Ai?

Trần Tiểu Cửu nghe vậy ngẩng đầu, đồng tử mở ra cực lớn, lọt vào tầm mắt hắn là một cặp đùi nuột nà trắng bóng!

Bình Luận (0)
Comment