Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 444

Trần Tiểu Cửu nhận được sự răn dạy, chỉ cười làm lành, trong lòng thì lại âm thầm nôn nóng, đôi mắt không ngừng quét qua lại giữa áo đen trên người Nguyệt Thần và váy lụa trắng, bắn ra ánh nhìn sốt ruột.

Váy lụa trắng trong tay Nguyệt Thần, bị nàng giận dữ xé rách làm hai, u uất nói:

- Ta mặc…ta mặc là được chứ gì? Đều nghe ngươi cả, hứ…đợi khi thoát ra rồi, ta sẽ tính sổ với ngươi sau !

- Thế không mau thay đi? Tỷ tỷ còn đợi gì nữa?

Trần Tiểu Cửu thôi thúc nói.

- Ngươi đứng ở đây, ta làm sao thay quần áo được?

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thần nhướn lên, chiếc cằm tròn trịa nhìn vào nội đường nói:

- Ngươi vào trong lánh mặt một chút, ta thay xong rồi, ngươi lại trở ra!

Trần Tiểu Cửu đồng ý một tiếng, lắc đầu đi về phía nội đường, xa xa lại truyền đến tiếng cảnh cáo yếu ớt của Nguyệt Thần.

- Không được nhìn trộm đấy! Nếu không..ta giết ngươi!

Nếu ta muốn nhìn, chỉ có thể nhìn một cách quang minh chính đại, còn cần phải lén la lén lút sao? Trần Tiểu Cửu vào trong nội đường, bắt đầu chờ đợi một cách buồn tẻ và vô vị, quét mắt trông thấy trên giường có đặt một bộ đồ võ sĩ bó sát người rất sạch sẽ, trong lòng mừng rỡ, vội vàng mặc lên người, tránh cho mình thất thoát cảnh xuân, lại lục tủ tung gương, tìm một cái áo dài của con gái mặc, giơ tay lấy ra, để chút nữa cho Nguyệt Thần mặc vào.

Đang lúc vô cùng buồn chán, chợt nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của Nguyệt Thần

- Dâm tặc…ngươi mau qua đây…

Giọng điệu nghẹn ngào, dường như sắp khóc thành tiếng.

Trần Tiểu Cửu kinh hãi, tưởng đã xảy ra chuyện lớn, vội vàng chạy như bay, vừa chạy đến cửa, nhớ tới lời căn dặn của Nguyệt Thần, lại cao giọng nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, nàng thay xong xiêm y chưa? Ta phải vào trong đây…

- Ngươi…ngươi khoan hãy vào đây….

Nguyệt Thần khóc lóc nói:

- Ta cởi quần áo ra, nhưng…nhưng lại không mặc vào được, ta không còn sức nữa… Text được lấy tại http://truyenggg.com

- A….

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi ngẩn người, dẫm chân nói:

- Thế thì phải làm sao mới tốt đây? Kéo dài thêm nữa, thì sẽ nguy hiểm đấy!

Trong giọng điệu u uất của Nguyệt Thần lộ ra vẻ quả quyết, giọng run run nói:

- Ngươi….ngươi vào đây giúp ta mặc quần áo vào, ta thật sự không còn cách nào!

- Như vậy không hay đâu? Há chẳng phải đã mạo phạm giai nhân sao?

Trần Tiểu Cửu lau lau mồ hôi trên đỉnh đầu, nghĩ đến cơ thể khỏa thân xinh đẹp tuyệt đỉnh, trong lòng không ngờ còn có chút chờ mong.

- Dâm tặc…ta đã không so đo rồi, ngươi còn giả vời thanh cao cái gì? Mau vào đây! Huh u…ngươi đang sỉ nhục ta, ta thà rằng chết đi, cũng không mặc quần áo nữa đâu…

Nguyệt Thần khóc lóc nói.

- Nguyệt Thần tỷ tỷ đừng khóc, giờ ta vào ngay!

Trần Tiểu Cửu cắn chặt răng, trong lòng thấp thỏm, né người đi ra từ cửa sau, mà trong giây phút ánh mắt nhìn thấy Nguyệt Thần, vẫn không kìm nổi hai chân cứng đơ, lắp bắp một tiếng, nuốt nước miếng ừng ực.

Nguyệt Thần thật sự đẹp quá!

Gấm vóc võ sĩ trên người nàng đã hoàn toàn được trút bỏ, cái đang mặc trên người chỉ còn một chiếc áo ngực mềm mại, mỏng manh và chiếc quần lót mê người màu phấn hồng.

Áo ngực như vải lụa mỏng (vải chiffon) dường như không thể che đậy được thân hình đầy đặn của Nguyệt Thần, ở nơi thấp thấp của cổ áo, bộ ngực sữa trắng muốt cùng cặp nhũ hoa mơ hồ có thể trông thấy, tỏa ra hơi thở mê người chói lọi. Một mái tóc đẹp rủ xuống, mờ ảo lướt qua trước ngực của nàng, khiến cho bộ ngực vung đầy của nàng càng tăng thêm sự sinh động hấp dẫn, tựa như một bức tranh sống động.

Dưới chiếc quần màu phấn hồng, đôi chân tựa như củ sen tươi non, đôi chân thẳng tắp thon dài, mãi đến mắt cá chân, mới lộ ra một chút da thịt trắng nõn.

Cái mông tròn trịa mà đầy đặn vểnh cao lên, quần lót chặt kín bao bọc không nổi sự bành trướng của nó, cả hình dạng của một bờ mông xa hoa tráng lệ, được phô bày ra không chút lưu giữ.

Vẻ xinh đẹp và mê hoặc cực độ này, nào phải ả đàn bà lẳng lơ đang khỏa thân nằm dưới đất kia có thể so bì sánh cùng được?

So sánh hai bên, cao thấp rõ rệt!

Hồ ly lẳng lơ kia chẳng qua là một đóa cúc sao nháy, Nguyệt Thần mới là một đóa hoa hồng kiều diễm như tiên nữ hạ phàm.

- Người vợ nhỏ…

Trần Tiểu Cửu nhất thời sửng sốt đến ngẩn ngơ, không biết phải làm sao mới phải! Tiểu đệ đệ, đã bừng tỉnh sau giấc ngủ say, ngóc đầu lên cao, thỏa thích thưởng thức báu vật xinh đẹp tuyệt trần này.

Tay Nguyệt Thần ôm lấy xương bả vai bên trái, màu đỏ ửng phủ khắp hai má, mái tóc đẹp nhẹ nhàng lay động theo khuôn mặt xinh đẹp, nhắm chặt mắt lại, dịu dàng nói:

- Dâm tặc …ngươi …ngươi mau giúp ta mặc quần áo vào, ta không có sức …. Xấu hổ chết đi được….

Trần Tiểu Cửu đáp lại một tiếng, lảo đảo bước chân đi đến bên cạnh Nguyệt Thần.

Cảnh đẹp trước mắt, tâm động vì cảnh, tinh thần ngã vì đẹp!

Trong mắt hắn lóe lên hào quang khát vọng, trong mũi ngửi thấy mùi hương cơ thể thuần khiết của xử nữ Nguyệt Thần, trong miệng không nhịn được kêu lên thành tiếng:

- Người vợ nhỏ, nàng thơm quá à…

- Dâm tặc, không được nhìn…ngươi giúp ta mặc quần áo vào!

Nguyệt Thần ngượng ngùng không ngẩng mặt lên được, giơ tay đưa váy lụa trắng cho Trần Tiểu Cửu, hằn giọng nói:

- Còn không mau nhắm mắt lại…

Trần Tiểu Cửu nuốt một ngụm nước miếng, khúm núm đồng ý, nhắm mắt lại, váy lụa trắng cầm trong tay, đi về phía nàng.

Nhưng hắn cũng thật ngốc đến cực độ, nhắm mắt lại thì làm sao mặc quần áo được chứ? Bàn tay lớn trong lúc vô ý, chạm phải bộ ngực mềm mại của Nguyệt Thần.

Chạm tay một cái, một mảng trắng nõn mượt mà!

- Dâm tặc..ngươi chiếm tiện nghi của ta…

Nguyệt Thần tức giận nói:

- Qua trái một chút nữa…sắp tới rồi…

Trần Tiểu Cửu chưa từng trải qua cuộc thử thách kiều diễm như thế này, tinh thần mâu thuẫn bất định, toàn thân nóng ran khó chịu, bàn tay lớn lướt qua da thịt, trong lòng liền dậy lên từng cơn sóng, tâm trạng vừa mong chờ vừa nôn nóng đó, làm sao một từ khó chịu có thể diễn tả được?

Không cẩn thận một cái, lại chạm phải tai của Nguyệt Thần, Nguyệt Thần ưm một tiếng, đỏ mặt tía tai nói:

- Ở đây…ở đây không được chạm vào…

Vừa nói, trong lòng lại dao động không yên, như thiêu trong lửa.

Bàn tay lớn của Trần Tiểu Cửu hậu đậu, lại chạm phải chỗ xương bả vai.

- Ư ơ….Á….

Mũi Nguyệt Thần lạnh lùng hừ một tiếng, âm thanh phát ra không phải hờn dỗi, mà là tiếng kìm nén cơn đau đớn!

- Sao lại đau vậy?

Trần Tiểu Cửu vội vàng mở to mắt, thấy bàn tay ngọc ngà của Nguyệt Thần vẫn ôm lấy bả vai trái, vẻ mặt toàn màu đau khổ! Nàng u oán thảm thương nói:

- Dâm tặc…hình như độc tính phát tác rồi, vừa rồi chỉ tê tê, hiện giờ lại thành đau rồi….

- Ta xem xem…

Trần Tiểu Cửu lấy bàn tay nhỏ của nàng ra, tập trung nhìn một cái, không khỏi giật mình hoảng sợ.

Chỉ thấy chỗ xương bả vai bên trái của Nguyệt Thần, có một cái lỗ nhỏ do đầu mũi tên cắm vào, vết thương toát màn sương đen, không có máu chảy ra ròng ròng, chỉ là lấy vết thương làm tâm điểm, dần dần phát tán ra ngoài, xung quanh vết thương hình thành một vòng tròn toát lên sương mù màu đen, to khoảng một bàn tay người.

Vẻ mặt Nguyệt Thần thê thảm nói:

- Trước tê sau đau, chắc hẳn là nọc rắn! Ôi…chắc là ta sống không nổi rồi, thay y phục thì có ích gì?

- Vừa rồi ta vẫn luôn dùng nội công phong ấn kinh mạch, độc tính chưa lan tỏa, toàn bộ tập trung trong cái vòng tròn này, nhưng giờ cơ thể ta yếu ớt, đã không khống chế nổi nữa rồi!

Vẻ mặt Nguyệt Thần não nề nhìn Trần Tiểu Cửu nói:

- Ngươi chạy một mình đi, không cần lo cho ta, ta chết rồi, vừa hay thỏa lòng tâm nguyện của ngươi…

Trần Tiểu Cửu có ấn tượng sâu đậm đối với nọc rắn, đặc điểm lớn của nọc rắn chính là gặp máu liền cuồng phát, có thể hòa vào mạch máu một cách nhanh chóng, nếu không có máu tươi làm mạch dẫn, thì sẽ không thể phát tác được.

Hắn nhìn Nguyệt Thần, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, an ủi nói:

- Để ta giúp nàng, có tướng công như ta ở đây, người vợ nhỏ nàng không chết được đâu…

- Dâm tặc…ngươi giúp ta bằng cách nào?

Nguyệt Thần vẻ mặt tỏ ý từ chối.

Trần Tiểu Cửu một tay bế tấm thân mềm mại đầy đặn của Nguyệt Thần lên, sải bước đi vào nội- đường, thoái mái đặt xuống giường ngà, vẻ mặt kiên nghị nói:

- Tiểu nương tử, nàng đừng cử động lung tung, ta giúp nàng hút chất độc ra ngoài…

Bình Luận (0)
Comment