Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 454

Nguyệt thần hiểu ý cười:

- Đương nhiên là ngươi muốn cướp sắc, chứ không thì đêm hôm khuya khoắt cầm theo bao nhiêu là gươm giáo làm gì?

Trong lời nói của nàng có vẻ thản nhiên ôm cánh tay Trần Tiểu Cửu:

- Tiểu Cửu chàng đoán rất đúng, quả nhiên có người mai phục ở đây!

Vẻ mặt dữ tợn của tên sơn tặc nhìn Nguyệt Thần tuyệt đại mỹ nhân, đột nhiên ngẩn người ra, bất giác bị vẻ đẹp dịu dàng quyến rũ thuyết phục, nhưng y cũng không phải là tên sơn tặc háo sắc tầm thường, chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thấy bọn Trần Tiểu Cửu quần áo tả tơi, rách mướp, so với đám người chạy nạn còn rách nát hơn.

Quan sát một hồi, tên sơn tặc vẻ mặt dữ tợn tò mò hỏi:

- Các ngươi là ai? Cô nương này là tiểu nương tử của ngươi à, quả là xinh đẹp…

- Đại ca ca… Ta xinh đẹp, huynh… huynh đừng vô lễ với ta… Tướng công của ta rất lợi hại…

Nguyệt Thần hai mắt sáng long lanh, yểu điệu nói, nàng chỉ cần ra tay nói vài câu quyến rũ, đã khiến cho mấy chục tên đàn ông thèm chảy nước miếng.

- Đoan trang chút đi, đừng làm mất mặt ta như vậy chứ…

Trần Tiểu Cửu vỗ nhẹ vào mông nàng một cái, hơi có chút bất đắc dĩ.

Tên thổ phỉ nhíu mày nói:

- Tiểu hồ ly nói linh tinh cái gì đấy? Mặc dù ngươi có xinh đẹp, nhưng không biết sơn quy của Hộ gia trại sao? Chúng ta tuy rằng mượn đao kiếm ăn, chỉ cướp tiền chứ không cướp sắc, không cần biết các ngươi là ai? Mau đem bạc giao ra đây sẽ cho các ngươi đi, bằng không cẩn thận không ta cắt đầu các ngươi để nhắm rượu!

Đám đàn ông đang mặc áo giáp đó, nghe tên thổ phỉ nói vậy không khỏi đồng thanh bật cười ha hả.

Trần Tiểu Cửu cau mày, vô cùng kinh ngạc:

- Một đám sơn tặc, không chỉ mặc áo giáp trụ mà còn có kỉ luật nghiêm minh, lại còn không cướp đàn bà con gái? Việc này sơn tặc bình thường có đạt được trình độ như thế không?

Vì thế có thể thấy, chủ tướng của bọn họ cũng không phải tầm thường.

Nguyệt Thần chu miệng tỏ vẻ đáng thương nói:

- Hai vợ chồng chúng tôi là đi chạy nạn, bị người ta ức hiếp nên cùng đường phải chạy trốn, nhất là tên Long Đại khi có mưu đồ chiếm đoạt ta, nên ta và tướng công bất đắc dĩ, đành phải tha hương cầu thực, bỏ trốn, làm gì có ngân lượng? Thôi mời đại ca ca tùy ý xử lý!

Nàng vừa nói, mắt lại chảy ra, khiến người ta không cầm lòng được cảm thông.

Tên sơn tặc đó nhìn thấy vẻ đáng thương, quyến rũ của nàng găi đầu gãi tai nói:

- Thật là một đồng tiền cũng không có à?

Nguyệt Thần bĩu môi, tội nghiệp lắc đầu!

Tên sơn tặc thở dài nói:

- Bà nội nó, đêm nay huynh đệ chúng ta lại đền rồi…

Quay đâu về đám người sau quát:

- Còn đợi gì nữa, mang một lượng bạc lại đây…

Người nọ vẻ mặt không muốn đưa bạc vẫn cầm trong tay.

Tên sơn tặc tiện tay run lên một chút, đem bạc ném trước mặt Trần Tiểu Cửu:

- Một lượng bạc này các ngươi cầm lấy làm lộ phí, tìm một nơi mà ổn định cuộc sống, đừng trêu chọc bọn ác nhân nữa…

- Nhưng nương tử của ngươi xinh đẹp như vậy, ngươi không muốn gây chuyện, cũng không được yên!

Bọn đàn ông nghe thấy vậy, lại cười rộ lên.

Trần Tiểu Cửu càng không kìm nổi ngạc nhiên hỏi:

- Này, đại ca, sao huynh lại cho ta bạc?

- Thằng nhãi này đúng là cái mụn nhọt thối! Chẳng lẽ không hiểu được một chút gì sơn quy của chúng ta sao?

Tên sơn tặc cao giọng run run nói:

- Tôn chỉ của Hộ gia trại chúng ta là cướp của người giàu chia cho người nghèo, phàm là nhà giàu là sẽ cướp sạch, tuyệt đối không nhân nhượng. Nhưng với người nghèo khổ, ăn mày, chúng ta sẽ ra tay cứu tế, thấy các ngươi hoàn cảnh đáng thương như vậy, chắc cũng thiếu ăn thiếu mặc, một lượng bạc này coi như giúp các ngươi trong lúc khó khăn hoạn nạn.

Trần Tiểu Cửu và Nguyệt Thần nghe thấy vậy, không khỏi cảm động, hỏi lại:

- Quy định này do ai đặt ra?

- Đương nhiên do Đại đương gia của chúng ta rồi!

Tên sơn tặc có vẻ mặt dữ tợn tiến lên nói:

- Chẳng lẽ lại là do tên thư sinh vô dụng trốn chạy như ngươi lập ra sao?

Trần Tiểu Cửu cười ha ha, gật đầu không ngừng nói:

- Cô nàng này, quả là có chút bản lĩnh.

Tên sơn tặc kia nghe vậy, giơ thanh đao sáng loáng lên lạnh lùng nói:

- Ngươi là tên khách láo toét dám chế nhạo chủ nhân của chúng ta sao?.. Hừ… Mau cút nhanh nếu không ông đây cho một nhát, thì đầu lìa khỏi cổ!

Trần Tiểu Cửu không tức giận mà ngược lại, mà còn có thiện cảm với tên thổ phỉ chân chất mộc mạc này, hắn chệnh choạng đi lên vài bước nói:

- Vị đại ca này, ta tới đây là muốn gặp bằng hữu của ta!

- Ai? Ngươi có bằng hữu ở trong sơn trại?

Tên thổ phỉ dữ tợn kinh ngạc nói:

- Hóa ra tên thư sinh yếu đuối như ngươi cũng giống ta, đều là thổ phỉ.

Nguyệt thần cười đến rung cả người nói:

- Đại ca ca, tướng công tôi không hề yếu đuối, tướng công ta mạnh như thế nào chỉ có ta mới biết người khác không thể biết được!

Nói rồi nàng ôm chặt lấy Trần Tiểu Cửu, cọ bộ ngực núng nính vào cánh tay hắn, vô cùng mãn nguyện.

Trần Tiểu Cửu cười hi hì nói:

- Ta với chủ trại La Đồng của các ngươi là bạn bè vô cùng thân thiết, ngươi kêu hắn đến đây, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.

- Ngươi là bằng hữu của chủ nhân chúng ta? Ngươi tên là gì?

Tên thổ phỉ nghe vậy ngẩn người ra, đi quanh Trần Tiểu Cửu thăm dò:

- Tam đương gia của chúng ta là anh hùng cái thế, sao lại có thể quen được hạng thư sinh như ngươi?... Hừ… Nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ tặng cho ngươi một đao lên cổ.

Trần Tiểu Cửu mệt mỏi khoát tay nói:

- Ngươi mau đi thông báo đi, nói ta là "Tiểu Cửu" là được, La Đồng sẽ biết là ta đến tìm hắn!

Tên thổ phỉ kia chần chừ, bán tín bán nghi hỏi:

- Ngươi đúng là bằng hữu của Tam đương gia? Ông ấy rất nóng tính, nếu ta mà gạt ông ấy, ông ấy sẽ cho ta một trận…

Nguyệt Thần mỉm cười nói:

- Đại ca ca, người mau đi đi, nếu Tam đương gia đánh ngươi tướng công ta sẽ cho ngươi đánh lại y, ừm… À, còn nữa, mau mang cỗ kiệu lại đây… Ta không đi nổi nữa…

Nguyệt thần yểu điểu đứng lên, khiến tất cả đám đàn ông đang có mặt đều động lòng.

Gã thổ phỉ đó trừng trừng mắt nhìn, không nói được lời nào, thầm nghĩ:

- Cô nương này quả là tiên nữ giáng trần, xinh đẹp quá, không ngờ so với Đại đương gia còn xinh đẹp hơn!

Đột nhiên người đàn ông bên cạnh kéo áo y, làm y đang trong cơn mơ mộng như bừng tỉnh lại.

- Vậy hai vợ chồng ngươi cứ chờ ở đây đã, không được đi lung tung!

Tên thổ phỉ dặn dò mọi người canh giữ cẩn trọng, rồi nhanh như chớp chạy lên núi.

Trần Tiểu Cửu nghiêm nghị nhìn theo, trong lòng thầm tán thưởng bản lĩnh của cô bé đó, làm sao có thể thu phục được đám đàn ông lực lưỡng, thổ phỉ này ngoan ngoãn vâng lời như phục tùng kỉ luật nghiêm minh của quân đội.

Nguyệt Thần dịu dàng dựa vào vai hắn nói:

- Nàng Kim Liên ghê gớm kia chắc hẳn là Đại đương gia? Nàng ấy có đẹp như thiếp không? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Kiểu câu hỏi ngây thơ này, đến thằng ngốc cũng biết trả lời như thế nào cho đẹp lòng nàng, Trần Tiểu Cửu nói bừa:

- Nàng ta là một mẫu dạ xoa, làm gì có vẻ xinh đẹp yêu kiều như nàng được.

- Hóa ra là một con quỷ cái à… Chậc chậc…Vậy là ta yên tâm rồi…

Nguyệt Thần dẩu môi như cánh hoa đào cười ngốc nghếch cười khúc khích.

Một tên thổ phỉ trắng trẻo giận dữ nói:

- Nói bậy bạ gì đấy? Đại đương gia của chúng ta đẹp hơn ngươi rất nhiều, nếu còn dám ăn nói xằng bậy, ta cắt lưỡi bây giờ… Không cần biết ngươi có phải là bằng hữu của Tam đương gia hay không?

Nguyệt Thần khẽ lè lưỡi nhún vai, véo mạnh vào vai Trần Tiểu Cửu, vụng trộm nói:

- Tiểu Cửu, chàng dám gạt ta?

- Ta nào dám gạt nàng, trong lòng ta nàng vĩnh viễn là người đẹp nhất, những người khác đều là mẫu dạ xoa…

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng chữa cháy, xoa dịu cơn tức giận của Nguyệt Thần.

Đang khi hai người cấu chí, đùa cợt nhau, chợt nghe thấy tiếng nói to vang đến:

- Trần huynh đệ, ta nhớ đệ quá!

Bình Luận (0)
Comment