Trần Tiểu Cửu máu sôi sùng sục, trong đầu chợt lóe lên, hoàn toàn bị cảnh tượng sống động này làm cho ngây người.
Nhìn hai tòa tuyết phong trên da thịt trắng như tuyết, nhìn hai hạt đậu đỏ tương tư xinh đẹp, trong lòng hắn liệt hỏa vừa được dập tắt, tro tàn lại cháy, trong đầu tràn ngập những ảo tưởng kiều diễm.
Chỉ có điều, tiểu kim cương dưới quần lại bất luận thế nào cũng không ngẩng đầu lên.
Hắn liếm môi, đột nhiên giơ tay muốn chạm vào hai bầu vú của nàng, muốn thể nghiệm sâu sắc hương thơm đặc thù của nàng, nhưng đôi tay đáng khinh vừa giơ ra được một nửa, nghĩ tới tiểu đệ dưới quần vì trúng thanh tâm cung mà chưa gượng dậy được, trong lòng đau khổ, không ngờ lại rút tay về.
- Đừng…Tiểu Cửu…
Nguyệt Thần bắt lấy bàn tay to của hắn.
Đôi mắt quyến rũ của nàng nhướn lên, giơ cái lưỡi hồng xinh đẹp ra, xấu hổ đỏ mặt nói :
- Tiểu Cửu…, làm sao..chàng không thích sao? ta từ trước tới giờ chưa từng trước mặt ngươi khác như vậy? Ngay cả Hạnh nhi cũng chưa từng thấy bộ dạng như vậy của ta..
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng tràn lên sự lo lắng, hắn nhìn hai hạt đậu tương tư mà hồn xiêu phách lạc, lắc đầu nói:
- Nương tử, nàng hại khổ ta rồi, trong lòng ta nóng như lửa đốt, trên người lại không có chút phản ứng, giống như là cái hũ không có miệng, nàng bảo ta làm sao phát tiết ra được đây?
- Chàng vội gì chứ, một lát sẽ quen…tốt rồi…khi lưỡng tình lâu dài, sao lại triều sớm tối mộ? tỷ tỷ…tỷ tỷ để ngươi sờ trước một chút không được sao?
Nguyệt Thần nói xong, bàn tay nhỏ dẫn dắt đôi tay to của Trần Tiểu Cửu, hướng về phía bầu ngực mềm mại của mình.
Trần Tiểu Cửu thán phục trước sự mạnh mẽ và gan dạ của Nguyệt Thần, ngơ ngác nhìn đôi mắt như nước của Nguyệt Thần, một tay lại kéo Nguyệt Thần, từ từ chạm vào yêu nhân kia, hương thơm đẫy đà.
- Nhẹ chút, không được dùng sức…ta đau…
Nguyệt Thần quyến rũ vô cùng, thổi khí lướt qua, khuôn mặt như hoa, cái miệng nhỏ nhắn mở to, phun ra hơi thở, đủ để hòa tan mọi thứ.
Thời khắc mà bàn tay to của Trần Tiểu Cửu chạm tới tận cùng của sự đẫy đà trắng mịn, trong lòng không khỏi giật mình, bầu ngực sữa của Nguyệt Thần khiến hắn thể cảm nhận được hưowng vị khó tả đó, hắn nhẹ nhàng nghịch vài cái, có nén sự ngứa ngáy trong lòng, chậc chậc nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, tại sao lại tốt với Tiểu Cửu như vậy? lẽ nào nàng đã chuyển tâm ý, thu hồi lại thanh tâm công của nàng?
- Ta sẽ không để chàng dễ dàng đạt được như vậy đâu.
Nguyệt Thần bỏ bàn tay to của hắn ra, dịu dàng nói:
- Bây giờ, chàng nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, lát nữa khi trị thương cho ta, nhất định không được có suy nghĩ xấu xa, bằng không. Chàng hại khổ ta rồi.
Trần Tiểu Cửu đã hiểu ra, Nguyệt Thần tỷ tỷ rõ ràng là cho ta hưởng thụ chút ngon ngọt trước, sau đó bắt ta làm việc mà. Tránh để ta ăn vụng, ảnh hưởng tới hiệu quả trị thương, chậc…ta thích.
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, sao nàng không bảo người nữ lang kia giúp nàng trị thương? Không bằng một người đàn ông như ta, tay chân vụng về tốt hơn bao nhiêu?
Trần Tiểu Cửu thưởng thức làn da trắng mịn của Nguyệt Thần, nghi vấn nói.
- Cơ thể của tỷ tỷ, ngoài chàng ra, chưa từng có ai nhìn thấy, nữ lang kia chân tay thô bạo, ta sẽ không để cho nàng ta chạm vào đâu…
Nguyệt Thần liếc hắn một cái, chu cái miệng nhỏ lên nói.
- Tỷ tỷ làm vậy rất đúng, nước ngọt không chảy bên ngoài, hừ…, mỗi tấc thịt trên cơ thể nàng đều là của Trần Tiểu Cửu ta, không có sự đồng ý của ta sao có thể để người ngoài nhìn được?
Trần Tiểu Cửu dõng dạc, tay to linh hoạt không ngừng làm chuyện xấu, sờ trên bộ ngực đẫy đà của Nguyệt Thần, tiến một tấc một thước nói: Nguồn: http://truyenggg.com
- Hơn nữa, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nữ lang trung kia nhìn thấy da thịt trong suốt ấy còn không bùng nổ sao?
- Không đợi trị bệnh cho tỷ tỷ, cô ta đã đi đời nhà ma rồi, loại người này buôn bán không lợi cho mình, chúng ta vẫn không cần làm.
Nguyệt Thần nghe vậy cười khanh khách, bầu không khí kiều diễm, vì người nữ lang trung chỉ đùa một chút mà đã hòa tan mọi thứ. Nàng nhẹ nhàng bắt lấy tay Trần Tiểu Cửu, mang theo hắn từ từ trượt xuống dưới, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, trị thương cho tỷ tỷ đi, tỷ tỷ đau quá.
Trần Tiểu Cửu dần dần thích ứng với thân thể mềm mại đầy hương sắc của Nguyệt Thần, mang theo cái nhìn mãnh liệt, bàn tay cũng chạm vào da thịt nơi nhạy cảm nhất, trong lòng không khỏi có cảm giác tự hào mãnh liệt: một báu vật tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành như vậy chỉ lại thuộc về một mình Tiểu Cửu ta, cái đẹp tuyệt không thể tả này, chỉ cần nghĩ lại, cũng khiến người ta động lòng.
Hắn âu yếm xoa xoa cái xương sườn gãy, nhấn một cái vào chỗ gãy, Nguyệt Thần không khỏi kêu lên một tiếng:
- Tiểu Cửu...nhẹ chút...đau quá...
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng đau đớn của Nguyệt Thần, trong lòng buồn khổ, tâm tư kiều diễn lướt qua, đôi tay khẽ vuốt khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thần, an ủi nói:
- Tiểu nương tử, không sao, tay nghề của ta tốt lắm, rất nhanh sẽ trị khỏi thôi.
- Chàng từng trị cho người khác sao?
Nguyệt Thần thuận miệng hỏi.
- Xương sườn của Đan nhi từng bị thương…ta trị cho nàng ấy…
Trần Tiểu Cửu nói tới đây, chợt cảm thấy mình nói sai, vội im miệng, liếc mắt đã thấy sắc mặt của Nguyệt Thần đã trở nên khó coi, ngoắc lên nhìn Trần Tiểu Cửu rất lâu, lại u oán quay đầu đi, khóe mắt đã thấy thấp thoáng nước.
- Tiểu nương tử, không phải như nàng nghĩ đâu…
Trần Tiểu Cửu âu yếm trên cổ nàng, mặt tái nhợt, muốn giải thích.
- Kẻ trộm, bỏ tay ra…, ai hiếm lạ gì chứ?
Nguyệt Thần nổi giận nói.
- Mau trị thương cho ta đi..
Trần Tiểu Cửu lộ ra nụ cười buồn bã, tay lại lướt qua chỗ xương sườn gãy, tìm được chỗ gãy trong đó, cùng cúi đầu nhỏ tiếng với Nguyệt Thần, một cái xương gãy bên cạnh, đã được khớp lại hoàn hảo như ban đầu.
- Còn đau không?
Trần Tiểu Cửu nịnh nọt cười nói.
- Ai cần ngươi lo?
Nguyệt Thần nhíu mày, tay lau nước mắt trên mặt, ngực phập phồng nói:
- Ta..ta phải giết ngươi.
Ta ngã! Trần Tiểu Cửu nghe vậy, chợt sợ tới mức cả người ngây ra, mồ hôi lạnh toát từ cổ chảy xuống dưới.
- Ngươi đau lòng? Ngươi sợ?
Nguyệt Thần hung hăng bóp cánh tay của hắn, nói:
- Có ta còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn mấy người nữa?
- Ta…
- Nối xương cho ta trước, nối không tốt, ngay ngươi cũng giết…
Nguyệt Thần ngơ ngác nói, nước mắt không tự chủ được chảy xuống.
Trần Tiểu Cửu một đầu cắm xuống, nghĩ rất lâu, vẫn không rõ ràng, chỉ là sau khi tính khoản nợ này xong, đôi tay lại linh hoạt, lẩm nhẩm, trong chốc lát, bốn cái xương gẫy đã nối xong.
Hắn lấy ra một loại thuốc chuẩn bị sẵn, dùng nước hòa ra, xoa đều lên chỗ gãy, đợi thuốc ngấm vào trong da, mới thấy an tâm, lại tìm mấy vết thương bôi lên "thiết lê hoa", sau đó băng bó cẩn thận cố định lại.
Một lát sau, nửa canh giờ đã trôi qua, Trần Tiểu Cửu lấy lòng cười nói:
- Tiểu nương tử, bây giờ không nên cử động, an tâm vận công chữa thương, ngày mai nhất định sẽ thấy dễ chịu nhiều.
Nguyệt Thần oán hận lườm hắn một cái, còn đang không thoải mái nên tức giận.
- Nói nhiều..
Đột nhiên chỗ bụng trắng như tuyết, truyền đến tiếng vang lạ, Nguyệt Thần ngượng ngùng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trần Tiểu Cửu, buồn bã nói:
- Ta đói quá…Tiêu Cửu..
- Nàng đừng có cử động, ta bón cho nàng…
Trần Tiểu Cửu lấy ra món ngon, hạ giọng nói:
- Chỉ là hơi nguội, hương vị thì hoàn hảo, trời đã tối, không nên quấy rầy đầu bếp…
Miệng ngậm cháo lạnh đưa vào mồm Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần nâng đầu lên, nhận thức được sự ấm áp trong đó, nhăn mặt nói:
- Ngoài Hạnh nhi ra, ai dám chia sẻ tướng công với ta, ta sẽ giết người đó.