Tư Đồ Bá thấy rượu ngon chồng thành đống, trong đôi mắt tràn ra khát vọng như lửa! Y mở ngực, lộ ra một bộ ngực đen tuyền và những thớ thịt rắn chắc, từ từ bước lên phía trước "núi rượu", bưng một vò rượu ngon lên, cái mũi lớn, cố gắng ngửi mùi rượu tỏa ra từ bốn phía, thẳng thắn nói:
- Rượu ngon..
- Rượu ngon cần bụng lớn! chỉ là không biết tửu lượng của Nhị đương gia thế nào?
Trần Tiểu Cửu chắp tay sau lưng, không để ý tới khuôn mặt trắng bệch và ánh mắt phẫn nộ của Hoa Như Ngọc, liền đi tới "núi rượu" vẻ mặt khiêu khích nói.
Tư Đồ Bá nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trần Tiểu Cửu, rất có lực nói:
- Trần công tử, ngươi đừng hối hận, háng của ta, ngươi phải chui qua là chắc..
Trần Tiểu Cửu chỉ vào cái quan tài nói:
- Cái quan tài này..chậc chậc…quá nhỏ…
Hoa Như Ngọc nhanh chóng nắm tay, hừ lạnh một tiếng, nỉ non nói:
- Con vịt chết già mồm, ngươi làm con rùa đi.
Tư Đồ Bá ngơ ngác nói:
- Hai người chúng ta thoải mái chút, ngươi uống một vò, ta uống một vò, uống tới khi nào bất động thì thôi, như vậy là thua, nhưng lại không được giả bộ say mà chết, háng, nhất định vẫn phải chui.
- Nhất ngôn cửu đỉnh, hoan hô nào.
Trần Tiểu Cửu tuyệt kỹ trong người, sao có thể làm mất uy phong, giơ tay ra, vỗ ba phát với hắn.
Tư Đồ Bá tự cho là Trần Tiểu Cửu bị rơi vào bẫy của mình, bưng vò rượu lên, cười ha ha nói:
- Các vị huynh đệ, các vị mở rộng tầm mắt nhé.
Nói xong, nâng vò rượu ngon, giơ trên đầu, mở to mồm, một vò rượu ngon tinh khiết, từ từ trôi vào bụng hắn.
Trong nháy mắt, một vò rượu ngon đã rỗng tuếch, y giơ bình rượu cho mọi người nhìn nói:
- Các huynh đệ , thế nào?
Mọi người không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ Nhị đương gia này, không ngờ uống rượu còn nhanh hơn uống nước! Lại nghĩ Trần Tiểu Cửu công tử yếu ớt như vậy, chỉ e là dữ nhiều lành ít.
- Trần công tử, tới lượt ngươi…
Tư Đồ Bá liếm miệng, tán thưởng nói:
- Rượu ngon quá.
Trần Tiểu Cửu lấy thêm một vò rượu, đảo mắt,điềm đạm uống mấy ngụm, giả vờ giả vịt ho khan, coi như là điều dĩ nhiên, không có cách nào uống nữa, xoa ngực, lảo đảo nói:
- Không được, không được..
Tư Đồ Bá nghĩ tới thắng lợi, đương nhiên là nằm trong tay mình, cười to nói:
- Trần công tử, ngươi nhận thua sao? Nếu như vậy, coi như ngươi thức thời..ngươi mau chui qua háng ta đi..
Cảnh tượng hoang đường như thế, cuộc chiến còn chưa bắt đầu, thì đã kết thúc, thật là khiến mọi người kinh ngạc, mây mù dày đặc.
Trong lúc do dự, chợt thấy Hoa Như Ngọc uốn éo người, như một cơn gió lướt qua đài cao, đầy mặt sương lạnh, mắt phượng uy phong, một tay giơ bình rượu, một tay nắm chặt cằm Trần Tiểu Cửu, hổn hển nói:
- Huynh là đàn ông, sao có thể nói hai từ "không được"? Vừa rồi không phải huynh ra vẻ ta đây lắm sao? được…bây giờ huynh dùng sức uống cho ta, cho dù là uống tới chết, cũng không được chui qua háng của người ta, huynh…huynh uống tới chết cho ta! Không uống…ta tuyệt không tha cho huynh…
Nói tới đây, giơ vò rượu lên, nắm lấy miệng hắn,, cường bạo.
Bốn năm trăm huynh đệ dưới đài kinh ngạc, Hắc Sơn lén vui cười nói bên tai La Đồng:
- Tam đương gia, Đại đương gia hôm nay sao lại điên cuồng như vậy nhỉ? Nàng có phải cùng Cửu ca có gì chứ? Nếu Cửu ca thua, phải chui qua háng, Đại đương gia làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho Cửu ca làm con rùa được? ha ha…, thật là có ý nghĩa.
La Đồng trừng mắt nhìn , hung hăng vỗ đầu gã, giận dữ nói:
- Nói ít thôi, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu.
Hắc Sơn bị La Đồng tát một cái, trong lòng ủy khuất hôm nay sao vậy? Chẳng lại gặp phải sao thái bạch? Đại đương gia trút giận lên đầu mình, Tam đương gia cũng gây phiền phức cho mình? Thật là đáng trách.
Trần Tiểu Cửu cảm nhận được khí phách của Hoa Như Ngọc, trong lòng thấy ngọt ngào như mật, có phải nàng đã để ý tới ta, sao lại nổi giận như cọp mẹ với ta vậy?
Hắn vặn người giãy ra, một tay ngăn Hoa Như Ngọc giơ vò rượu lên, một tay chộp tới ngực nàng, hai người gần như đã đấu, mọi người dưới đài căn bản không nhìn rõ, nhưng Tư Đồ Bá lại trơ mắt nhìn Trần Tiểu Cửu giơ móng vuốt, rõ ràng chộp vào ngực Hoa Như Ngọc, hơn nữa, còn biểu diễn kĩ xảo mơn man xoa niết nơi trái đào cấm mềm mại ấy.
- Ngươi..ngươi sờ ở đâu?
Tư Đồ Bá hét lớn, múa may hai tay, gây chiến.
Lúc này Hoa Như Ngọc mới phát hiện hành vi đê tiện của Trần Tiểu Cửu, trong lòng quýnh lên, ném bình rượu trong tay về phía Tư Đồ Bá, nổi giận nói:
- Ngậm cái miệng rộng của ngươi lại, chỉ lo uống rượu thôi.
Tư Đồ Bá bị Hoa Như Ngọc răn dạy, ôm vò rượu ngon, ngượng ngùng há miệng, cũng không giám vạch trần sự thật bộ ngực mềm mại của nàng đang bị thằng nhãi Trần Tiểu Cửu xâm phạm. Con cọp mẹ thẹn quá thành giận, phát điên lên, ta thật không phải là đối thủ của nàng.
Hai tay Hoa Như Ngọc nhàn rỗi, một tay nắm lấy cổ tay hắn, một tay bóp cổ hắn, giận dữ nhỏ giọng nói:
- Khốn kiếp…, huynh không phải cậy mạnh đùa giỡn uy phong sao? Lúc này nhận thua, muốn chui qua háng người ta sao? Huynh thật coi là đàn ông không?
- Cái đo..ta phải làm sao?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt cầu xin nói.
Hoa Như Ngọc nhéo cổ áo hắn, một tay chỉ vào "núi rượu", trong mắt tràn đầy vầng sáng của sự từng trải, thấp giọng uy hiếp nói:
- Đừng nói đó là rượu, là nước tiểu, huynh cũng phải uống cho ta…quyết không thể chui qua háng người ta, huynh hiểu không?
Trần Tiểu Cửu sát vào người nàng, ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ trên người nàng, nhắm mắt, say lòng nói:
- Hoa muội muội, sao muội lại thơm như vậy! Ta ngửi thấy mùi hương trên người muội, không ngờ chút hơi men cũng không có.
- Nói bậy, miệng toàn lời xằng bậy.
Hoa Như Ngọc tức giận ngút trời, nào có tâm tư trêu đùa cùng hắn, bày tay ngọc ngà vỗ nhẹ vào hai má hắn, cảnh cáo và cầu xin khẩn khoản nói:
- Cửu ca, coi như Hoa muội muội cầu xin huynh, rượu này, bất kể thế nào huynh cũng phải uống, tuyệt không thể nhận thua.
- Cửu ca, huynh còn nhớ không?
Hoa Như Ngọc dịu dàng cứng cỏi nói:
- Cái đêm cướp ngục, trăng đen gió cao, một mình huynh với cơ thể mềm yếu, đã ngăn cản cả vạn quân trước mặt ta? Huynh có lẽ đã quên, ta mãi mãi không bao giờ quên được. Cảnh tượng đó, huynh dũng cảm biết bao, uy phong biết bao, giống như con sông chảy xiết, khiết sát thần cũng phải dừng lại.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng buồn bã, rút cuộc đã hiểu được nguyên do thủ lĩnh thổ phỉ này lắp bắp lả lơi cùngmình. Hóa ra, giây phút đó, đã nhớ mãi không quên mình.
- Hoa muội muội, ta…
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoa Như Ngọc, kích động, khó bày tỏ tâm trạng.
Hoa Như Ngọc loạng choạng trước cơ thể thon dài của hắn, như khóc nói, như oán giận:
- Cửu ca….huynh lấy lại cái dũng khí như thái sơn ngày đó đi được không? Đừng để…đừng để trong lòng muội thất vọng.
Nói tới đây, nàng cắn chặt môi, ngơ ngác nói:
- Nếu không…Cửu ca…Cửu ca sẽ hối hận..
Trần Tiểu Cửu dĩ nhiên hiểu ý của nàng, lén nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thơm trộm một cái, không đợi Hoa Như Ngọc kêu lên sợ hãi, gắt gao nhìn vào mắt nàng nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
- Hoa muội muội, không biết tại sao? Chỉ cần muội ở cạnh ta, ta không sợ bất cứ khó khăn nào, nào sợ chết, ta cũng không sợ, lát nữa, muội đứng bên cạnh ta trợ uy, ta ngửi thấy mùi hương trên người muội, nhất định có thể khiến tên gấu đen giả mạo người kia, chui qua háng ta, muội tin không?
Hoa Như Ngọc nghe vậy, miệng cười như hoa, nhẹ nhàng ấn vào trán hắn, nói:
- Cửu ca là đại anh hùng, ta đương nhiên tin…