- Ai dối trá?
Không đợi Trần Tiểu Cửu nói chuyện, Hoa Như Ngọc mày kiếm dựng ngược, trong mắt lóe hào quang, tay nhỏ múa may, giọng nói nổi bão tố:
- Nhị đương gia xin tự trọng, ngươi đã nhìn thấy ca ca ta dối trá chưa? Nói rõ cho ta một chút... Bằng không, sơn quy sẽ nói chuyện cùng ngươi!
Tư Đồ Bá cứng họng, đỏ mặt, choáng váng hồ đồ nói:
- Đại đương gia mời xem, bên cạnh hắn tất cả đều là nước, nghĩ xem nếu chỉ nâng cốc uống hết chỗ này cũng ngã xuống đất rồi!
Khi nói chuyện, ngồi xổm người xuống, đi ngửi mùi nước kia, càng thêm khẳng định nói:
- Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, đây quả thực là nước giả rượu. Trần công tử, ngươi có gì để nói không, không ngờ ngươi gian trá như thế. Đây có thể coi là nam nhân sao?
Mọi người nghe vậy, trong lòng cả kinh, mồm năm miệng mười nổi lên tranh luận.
Trần Tiểu Cửu không chút hoang mang, cười hì hì nói:
- Tư Đồ Bá, ta trước mặt tất cả nam nhân ở đây, uống một ngụm rượu là được, một giọt cũng không lọt, ngươi miệng đầy răng vàng, dựa vào cái gì mà nói xấu ta?
- Vậy ngươi nói rõ cho ta, đây là nước hay rượu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tư Đồ Bá cứng rắn nói.
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng, cả giận nói:
- Chẳng lẽ chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn sao? Ngươi có thể dùng nội công nâng cố nước lên, vì sao ta cố tình làm không được? Đây rốt cuộc là đạo lý chó má gì?
- Ngươi có được bản lĩnh gì chứ?
Tư Đồ Bá đỏ mặt tía tai nói:
- Ta một thân luyện công phu Thập tam Thái bảo hoành, luyện đến tận cùng, mới có thể đẩy mùi rượu ra ngoài! Mùi rượu còn lại trong bung, ngươi chỉ là một tiểu đầu tử trẻ người, công phu cao tới đâu, có thể mạnh hơn ta sao?
- Mắt chó chỉ nhìn thấy người thấp...
Trần Tiểu Cửu nét mặt bình tĩnh nói.
- Ngươi dám nhục mạ ta sao?
- Nhục mạ ngươi thì thế nào?
Trần Tiểu Cửu vung tay hô lớn, hỏi:
- Ngươi bị lớp vỏ bên ngoài của ta che lấp nên không nhìn thấy Thái Sơn; Thiên hạ to lớn, pháp định vô phương; võ học huyền diệu, cất giấu điều sắc bén! Ngươi chỉ một phàm phu tục tử, tuy nhiên ăn muối đã vài chục năm, râu dài thêm mấy tấc, đã liền kiêu ngạo ngông cuồng như vậy? Chẳng lẽ trong thiên hạ, công phu Thập Tam Thái Bảo Hoành của Tư Đồ Bá ngươi là thiên hạ vô địch hay sao? Nguồn truyện: TruyenGGG.Com
- Ngươi ... ngươi nói xạo...
Tư Đồ Bá xấu hổ chấn động, vươn bàn tay to nwh quạt hương bồ, chỉ vào Trần Tiểu Cửu, giọng nói đầy oán hận.
- Kiến thức của Nhị đương gia, quả nhiên nông cạn!
Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:
- Ngươi lấy công phu khổ luyện của bản thân, coi như bảo bối, ta lại không xem vào mắt, chỗ huyền diệu của võ công ta luyện, ngươi xuẩn ngốc như vậy, làm sao có thể hiểu được?
Khi nói chuyện, ngay trước mắt hết thảy anh em sơn trại, hắn lại cầm lấy một vò rượu uống cạn, cười lạnh nói:
- Tư Đồ Bá, đây là vò rượu thứ 22, ngươi đã nợ ta hai vò ...
Mặt Hoa Như Ngọc phụng phịu, mắt phượng phủ sương, lộ ra thần quang đoạt phách:
- Nhị đương gia, ngươi xưa dũng mãnh cương liệt, như thế nào hôm nay lại giống người chân tay lóng ngóng rụt rè vậy? Chẳng lẽ ngươi tự biết không địch lại, muốn chơi xấu, hay không vượt qua ải này?
- Đại đương gia người ở giữa khẳng khái!
Trần Tiểu Cửu vỗ tay tán thưởng nói:
- Nhị đương gia. Luyện tập Thập Tam Thái Bảo bao lâu. Hừ... chỉ thường thôi, hữu danh vô thực...
Hai người kẻ xướng người họa, đem Tư Đồ Bá trút lên bao tiếng xấu, vốn gương mặt y đã đỏ hồng vì rượu, nay lại được phủ thêm một tầng xấu hổ, càng đỏ thêm.
Hơn một trăm huynh đệ dưới đài sở dĩ với y có chút tán thưởng bởi nghĩ y đã luyện Thập Tam Thái Bảo bao lâu như vậy, luôn dũng mãnh vô địch, không sợ sống chết.. Luôn vì y, coi y như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó. Nếu giờ y lộ ra mặt này, huynh đệ dựa vào sợi dây này gắn bó với y e là không được rồi. Trong lòng mọi người địa vị của Nhị đương gia bỗng chốc tụt dốc không phanh, cảnh tượng không có chút náo nhiệt!
Lúc này y nhìn lên mặt đất nơi bãi rượu đó, trong lòng nảy sinh hối hận, y biết chính mình đã tiến vào cạm bẫy của Trần Tiểu Cửu, tiến thoái lưỡng nan, không cách nào thoát thân! Đang trong lúc suy tư, chợt nghe Hoa Như Ngọc nói:
- Nhị đương gia, ngươi chẳng lẽ chịu thua sao? Hỗ gia trại chúng ta đều chịu ân của Trần công tử, cũng không phải một đám đớn hèn...
- Ta như thế nào là một đám đớn hèn?
Những lời này như đao cương, đâm thẳng vào lòng y! Tư Đồ Bá biết, nếu y tiếp tục trong mớ rối loạn này, bao nhiêu uy tín y lập được từ trước tới giờ sẽ hoàn toàn biến mất! Y trừng mắt , trong lòng nảy sinh tà ý, trước mắt bao người, không ngờ đem hai bình rượu cùng lúc xử lý hết.
Rượu mạnh ồ ồ chảy xuống, theo cổ họng y đổ vào dạ dày, tiến tới đâu nóng bỏng đau đớn tới đó. Quá nhiều rượu đổ vào khiến dạ dày co bóp kịch liệt,, cảm giác buồn nôn đột nhiên xông tới. Y vội vàng vận nội công, đem rượu phát tán toàn bộ lục phủ ngũ tàng, tâm can tì phế, mùi rượu quá nhiều khiến tấm thân cường tráng của y nhiều chỗ lâm vào mê muội, tuy chỉ một chút như vậy, nhưng điều này cũng là một dấu hiệu không tốt.
- Nhị đương gia vẫn oai phong ...
Diều Hâu cùng đám bè lũ tiếp tục vì y phất cờ heo hò, chỉ có điều, phụ họa theo gã cũng chỉ có vài tên, số lượng thật ít ỏi.
Trần Tiểu Cửu không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo để sửa trị Tư Đồ Bá, cầm lên vò rượu, bắt đầu biểu diễn công phu uống rượu của hắn, một hồi bên người hắn lại đưa tới hơn hai mươi cái bình rỗng không.
- Nhị đương gia, ta đã uống vào được bốn mươi vò, ngươi... Còn được không?
Trần Tiểu Cửu nhìn Tư Đồ Bá, vẻ mặt đắc ý hỏi.
- Ta ...ta thế nào không được?
Tư Đồ Bá lúc này nỏ mạnh hết đà, thân hình cường tráng ương ngạnh, hống hách dùng Thập Tam Thái Bảo vận công, tuy nhiên lượng rượu vào cơ thể quá nồng đạm, tâm, gan, tỳ, phế, thận đã bị lượng rượu nồng đậm vây quanh.
Dáng vẻ y xiêu vẹo dựa vào chiếc bàn, ánh mắt lờ đờ mông lung, thần sắc mê ly, không cam lòng nhìn vào bốn mươi vò rượu trống rỗng trước mặt, trong lòng nảy lên hối hận vô hạn. Thằng nhóc này sao lại có công phu huyền diệu như vậy, cho dù đem ta uống say chết, tiểu tử thối này vẫn bình yên vô sự; Nếu ta tiếp tục chống đỡ tiếp, cũng chỉ nhất thời. Rất nhanh sau đó cũng rơi vào thế bí, phải chui qua háng hắn mà thôi. Giờ, giờ phải làm thế nào mới tốt đây?
Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, nước mắt y chảy xuống, cảm giác uất ức đau đớn thế này dường như so với lúc đệ đệ của y chết, càng cảm thấy tan nát cõi lòng hơn!
- Nhị đương gia, ngươi uống thật nhanh đó? Ta đi trước kinh ngươi...
Nhìn vẻ bi thương của Tư Đồ Bá, nét mặt Tiểu Cửu lộ ra một nụ cười, liền đó một bình rượu lại rỗng không.
- Ta ... ta uống...
Tư Đồ Bá khó khăn nhấc vò rượu elen, rượu ngon chảy vào dạ dày lại như thuốc độc mang theo vị chua xót, tra tấn y gần như ngất xỉu.
Một thời gian, phía trước hai người, tự nhiên đã chất đầy khoảng năm mươi vò rượu rỗng.
Lúc này Tư Đồ Bá đã say như chết, y dựa trên bàn, đôi mắt mở trừng trừng đỏ vằn máu, hơi thở gấp gáp ngập tràn mùi rượu, cố gắng dựa vào thần khí để kéo dài sự chống đỡ cho mình.
- Tư Đồ Bá… ngươi thật có thể uống nữa không? Bằng không… ngươi hãy ngoan ngoãn chui qua hang của ta…
Trần Tiểu Cửu ngạo mạn ở bên chế nhạo y, lại hướng Hoa Như Ngọc trao mắt đưa mày, nhu tình mật ý như nắm chắc thắng lợi trong tay.
Hoa Như Ngọc nhận được tín hiệu của Trần Tiểu Cửu, trong lòng con nai khẽ loạn đụng vừa thích thú khí khái anh hùng của hắn, vừa giận cái tính lưu manh của hắn, cảm giác trong lòng nàng với hắn quả thật vô cùng phức tạp.
Lúc này nàng chứng kiến Trần Tiểu Cửu tạo ra kỳ tích, gương mặt dần trở nên hòa hoãn, đôi mắt khẩn trương, rốt cuộc hóa thành vô hình, trong lòng thở dài, thầm mắng gã khốn kiếp… Làm hại ta lo lắng như vậy! Hiện tại tốt lắm, rốt cuộc chỉ cần ngươi không chui qua hang người khác, không làm mất mặt ta là tốt rồi…