Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 499

Trần Tiểu Cửu trong lòng như có một đoàn nhiệt hỏa hừng hực thiêu đốt!

Trong lòng là mỹ nhân kiều diễm mềm mại, lại lộ ra một cỗ ý vị thục nữ, tuổi của nàng không thể nào thông qua dung nhan như hoa mà phán đoán được, bởi vì đó là thanh xuân thiếu nữ, cũng không thể nhìn vào da thịt! Khuôn mặt nàng thanh nhã điềm đạm, thoạt nhìn tựa như hoa sen mới nở, hồn nhiên chất phác, trong ngọc trắng ngần, làm cho người ta có một loại cảm giác tự nhiên ngây thơ, lại có hương vị mị hoặc, nàng mày liễu mi cong, mắt hạnh long lanh, sống mũi cao gầy, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, quả thực giống hệt một bức tượng cổ siêu phàm thoát tục!

Hắn khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, chế trụ nước lũ trong lòng đang cuồn cuộn dâng , run giọng nói:

- Tỷ tỷ, ngươi là ai? Như thế nào lại đến chốn hoang sơn dã lĩnh này, để suýt nữa phải rơi vào miệng hổ?

- Tỷ tỷ? Chậc chậc... Xưng hô hay lắm...

Trong lòng ngực hắn, nữ tử nhu mì trừng mắt nhìn, tựa như đang nghe một câu chuyện cười.

- Không phải tỷ tỷ, chẳng lẽ còn là muội muội?

Trần Tiểu Cửu giật mình chuyển mông về phía sau, ẩn giấu nhị đệ đang phát khởi cứng rắn như kim cương, cười chế nhạo nói:

- Mặc kệ ngươi là tỷ tỷ, vẫn là hay là muội muội, nàng... Nàng chớ ôm ta như vậy chứ, ta một đại nam nhân, như thế nào chịu được...

Nữ tử trong lòng hắn liền hoảng sợ nhìn bầy mãnh hổ đang gầm rít dữ tợn lại đem Trần Tiểu Cửu ôm càng chặt hơn:

- Không được... Xin tráng sĩ hãy nhẫn nại một chút, ta không ôm ngươi chỉ sợ sẽ ngã xuống, bị lão hổ ăn...

Khi nói chuyện, một lão hổ ngửa đầu rống to lộ ra mặt mũi hung tợn, móng vuốt sắc bén không ngừng hung mãnh ra sức đánh vào đại thụ, thân cây to lớn liền lay động một trận làm cho vô số lá cây rơi xuống.

Nữ tử quát to một tiếng, hoang mang lo sợ, há rộng miệng phấn đỏ tươi, không biết nên làm thế nào cho phải. Đột nhiên, nàng cặp hai đùi vào vòng eo thô của Trần Tiểu Cửu, giống như Quan Âm Tọa Liên, xuất ra một tư thế vô cùng xấu hổ, lại triển hiện trước mặt một nam tử xa lạ, trong miệng duyên dáng gọi nói to:

- Tráng sĩ chớ trách, tráng sĩ cứu ta...

Giữa lúc hồ ngôn loạn ngữ, hai tay lại ôm cổ hắn, hoàn toàn không có bận tâm bộ ngực đẫy đà của mình đang không ngừng chà xát vào gã nam tử kia.

Mẫu thân ơi! Đây là ông trời tặng cho ta lễ vật, hay là Hoa muội muội tặng cho ta cạm bẫy đây? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com

Trần Tiểu Cửu huyết khí phương cương, nhẫn chịu không nổi sống chết trước mắt khiêu khích cực hạn, chỉ có thể không ngừng mà lùi về phía sau, để tránh ở trên đại thụ biểu diễn một phen Quan Âm Tọa Liên.

Hắn tuy rằng bản tính tà ác, tự cho phép mình phong lưu, hắn không ngại cùng nữ nhân xinh đẹp này đánh một hồi thi đấu hữu nghị, nhưng lúc này trong lòng đã có chút hoài nghi, đây là Hoa Như Ngọc tự biên tự diễn!

Bởi vì hắn phát hiện một khuyết điểm là nữ tử này tuy rằng tâm thần hoảng loạn, nhưng lại không hề chảy ra một giọt nước mắt nào, này... Có khả năng này sao? Nếu là một nữ tử ở dưới miệng cọp thì còn không phải là lệ hoa cuồn cuộn như mưa sao? Chẳng lẽ nữ tử này trời sinh không có tuyến lệ?

Hơn nữa, lấy kiến thức rộng lớn của hắn, biết rõ lão hổ cao ngạo sống một mình là vua của chốn sơn lâm, mỗi lão hổ đều có địa bàn của mình, tuyệt không cho phép xâm lấn nhau, càng rất ít phát sinh tổ chức thành đoàn thể để phối hợp cùng công kích con mồi?

Sự tình hôm nay, rốt cuộc nên như thế nào giải thích đây Hừ... Trong đó tất nhiên có âm mưu!

Miệng hắn nhếch lên một nét cười xấu xa, cũng không vạch trần điều này, hắn liền tương kế tựu kế, có lẽ có thể rất nhanh được Hoa Như Ngọc tán thành, cũng chưa biết chừng!

Hắn ánh mắt tràn đầy tà ác nhìn tứ chỉ lão hổ, theo khuôn phép cũ vuốt ve sau lưng của nữ tử trong lòng an ủi nói:

- Tỷ tỷ chớ sợ, lão hổ tuy rằng hung mãnh, nhưng sẽ không leo lên được, ngươi chớ sợ hãi nữa...

Hắn trong lòng đã có chút hoài nghi, tuy rằng thân thể như lửa thiêu đốt, nhưng lúc giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã, rất có mực thước.

Nữ tử trong lòng hắn sợ tới mức lạnh run, hoa dung thất sắc, yếu đuối nói:

- Tráng sĩ, nếu mà... Như thế nào cho phải? Nếu là không có người tới cứu, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị vây ở nơi đây sao?

Trần Tiểu Cửu trong lòng cười lạnh, trên mặt lại lộ ra bộ dáng quan tâm:

- Tỷ tỷ không cần sốt ruột, mấy lão hổ ăn không được chúng ta, một hồi sẽ phải thối lui, trong lúc bọn chúng rít gào chúng ta hãy nói chuyện tâm sự, kết giao một phen!

- Tỷ tỷ? Tâm sự? Kết giao?

Nữ tử kia hoảng sợ kêu ra tiếng, đầu rời khỏi ngực rộng lớn của Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt ôn nhu nhìn Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói:

- Tráng sĩ muốn... Muốn tâm sự như thế nào? Chẳng lẽ ngươi đã cứu ta, muốn ta lấy thân báo đáp sao? Hoặc là tráng sĩ... Tráng sĩ ngươi gặp sắc quên nghĩa, muốn muốn cưỡng ép giữ lấy thân thể của ta? Ngươi... Ngươi không thể như vậy... Ngươi dám như thế, ta thà bị lão hổ ăn còn hơn!

Khi nói chuyện, liền thử giãy ra khỏi vòng tay ôm ấp của Trần Tiểu Cửu, làm ra một bộ dạng thà chết cũng không phục tùng hắn.

Hừm! Biểu diễn kỹ xảo này thật sự là quá kém, tốt xấu gì ngươi cũng phải nhỏ một hai giọt nước mắt chứ! Ta... Ta thực con mẹ nó cũng không tiếc nói với ngươi,

Trần Tiểu Cửu hung thần ác sát , hung hăng phát vào mông nàng một cái, lời đầy chính nghĩa ra vẻ giận dữ nói:

- Ả đàn bà thối, ngươi biết cái gì! Lão tử liều mình cứu ngươi, ngươi lại không hiểu chuyện như vậy, ngươi nếu là muốn chết, lão tử sẽ đem ngươi ném xuống cho tứ chỉ đại lão hổ luân phiên cưỡng hiếp ngươi...

Vừa nói hắn vừa ôm vòng eo nhu nhuyễn không xương của nàng, thật muốn đem nàng ném xuống mấy lão hổ này.

- Tráng sĩ... Đừng... Đừng giận, tỷ tỷ sai lầm rồi...

Nữ tử kia liều mạng ôm cổ Trần Tiểu Cửu không buông tay, mềm giọng cầu xin:

- Tỷ tỷ nhát gan, chịu không nổi sợ hãi đâu, tráng sĩ ngàn vạn lần thủ hạ lưu tình, cho tỷ tỷ lưu lại một tính mệnh đi... Mấy lão hổ kia là đồ súc sinh, có thể nào lại luân... luân phiên … tỷ tỷ? Còn không bằng cùng với tráng sĩ sảng khoái, tráng sĩ ngươi chớ hung hãn như vậy, thật sao dọa chết tỷ tỷ ...

- Hừ... Lần này liền tha cho nàng!

Trần Tiểu Cửu chính khí nghiêm nghị, thở phì phì nói:

- Ta cứu nàng, bằng chính tâm địa hiệp nghĩa giúp người làm niềm vui, đều không phải là bởi vì tỷ tỷ ngươi xinh đẹp. Cho dù ngươi có xinh đẹp như Hằng Nga trên cung Quảng, chẳng lẽ tính mệnh còn có thể đáng giá quý trọng hơn ta sao? Còn nữa trong lòng ta đã có ý trung nhân, sao có thể đối với tỷ tỷ gặp sắc mà nảy sinh ý tưởng khinh nhờn cùng ngươi được?

- Tráng sĩ trong lòng đã có ý trung nhân sao? Có thể nói cho tỷ tỷ là ai chăng? Tỷ tỷ ngày thường khéo mồm khéo miệng, rất thích hợp làm bà mối, còn... Ngươi cứu tỷ tỷ một tính mệnh, tỷ tỷ tất sẽ múa ba tấc lưỡi mà báo đáp ân tình của ngươi!

Nữ tử kia nghe vậy, thần sắc liền lập tức thoải mái không ít, cánh tay nhu nhuận lại đáp trên đầu vai Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười:

- Tỷ tỷ chớ có hỏi, ta mặc dù nói, nàng cũng không biết...

- Ngươi không nói... Ta sao có thể biết được?

Trần Tiểu Cửu sắc mặt hồng nhuận, xấu hổ nói:

- Ta thích đó là Hỗ gia trại Đại đương gia Hoa Như Ngọc, chẳng lẽ tỷ tỷ không ngờ nhận thức được sao? Nàng vang danh là đầu lĩnh sơn tặc!

- Ngươi... Ngươi không ngờ thích Đại đương gia?

Nữ tử kia che miệng, kinh ngạc nói:

- Tráng sĩ, thực không dám dấu diếm, ta ngụ ở phụ cận Hỗ gia trại, sơn trại y phục, tỷ tỷ thường đến làm khâu vá ở đây, tỷ tỷ và Đại đương gia kia, thật là có chút quen thuộc, chỉ có điều Đại đương gia này tính như liệt hỏa, lại ác danh vang dội, chẳng lẽ ngươi thật sao muốn cùng nàng kết tóc se tơ sao? Nếu quả thật là như vậy, ngươi đã có thể thành xú danh sơn Đại vương , tráng sĩ... Tráng sĩ cũng đừng hối hận...

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng sáng ngời như gương, vị tỷ tỷ này, tuy rằng không xác định được thân phận của nàng, nhưng nàng nhất định là Hoa Như Ngọc phái tới dò hỏi tin tức, là người đến dò hỏi chi tiết của hắn. Nghĩ đến đây hắn vội vàng bày tỏ trung tâm nói:

- Ta đối với Đại đương gia tình nghĩa sâu nặng, sớm ẩn sâu dưới đáy lòng, chỉ cần có thể thấy được tư thế oai hùng hiên ngang của Đại đương gia, ta liền cảm thấy hài lòng thỏa, một là không sợ nàng tính khí điêu ngoa mãnh liệt, hai là không sợ ác danh sơn tặc.

- Tráng sĩ quả nhiên hào khí đáng khâm phục...

Nữ tử kia liền tán thưởng nói.

- Chỉ có điều...

Trần Tiểu Cửu lòng có chút không yên nói:

- Chỉ có điều ta không biết Đại đương gia nghĩ sao! Tỷ tỷ nếu có thể thúc đẩy việc này cho ta, ta liền mạo hiểm ở trong miệng hổ cứu tỷ tỷ một trăm lần, cũng là cam tâm tình nguyện...

- Ngươi trong lòng nghĩ như vậy thật sao?

Nữ tử kia trong ánh mắt phát ra thần sắc vui sướng.

- Đương nhiên!

Trần Tiểu Cửu đột nhiên ưỡn thẳng ngực, khí thế uy vũ nói:

- Cưới không được Đại đương gia, ta thề không bỏ qua...

Lúc hắn ưỡn ngực ra, tránh cũng không thể được phải dựa vào vùng đẫy đà mềm mại kia, làm cho nữ tử kia sắc mặt đỏ bừng, ưm một tiếng thét chói tai.

- Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy? Sắc mặt như thế nào lại trở nên đỏ ửng như vậy? Chẳng lẽ tâm thần loạn nhảy, bị thương phong hàn?

Trần Tiểu Cửu cười xấu xa nói.

Nữ tử kia nhắm mắt lại, dằn xuống trong lòng từng trận khoan khoái vụt qua, hừ một tiếng nói:

- Tráng sĩ... Tráng sĩ biết rõ còn cố...

- Ta thật không hiểu tỷ tỷ vì sao rên rỉ..."

- Câm mồm!

Bình Luận (0)
Comment