Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 528

- Nhát gan như thế mà cũng xưng anh hùng!

Hoa Như Ngọc tuy rằng bên ngoài mặt là giận dữ, nhưng trong lòng kì thực lại rất đắc chí, cuối cùng huynh đã thấy được sự lợi hại của Hoa Như Ngọc? Xem huynh về sau còn dám hay không lại đi tìm hoa hỏi liễu, hồ loạn câu dẫn dụ dỗ nữ nhân nữa, làm bại hoại môn phong của Hoa gia ta!

Nàng đem Trần Tiểu Cửu đỡ lên giường, dịu dàng đắp chăn cho hắn, rồi mới cùng La Đồng và Từ Hạt Tử đi ra cửa!

Từ Hạt Tử nhìn thấy Đại đương gia không ngờ lại vì Trần Tiểu Cửu mà trải giường đắp chăn, đôi mắt linh hoạt lay chuyển, gã tuổi già lẩm cẩm làm sao hiểu được Đại đương gia vì sao gào thét như sấm .

Chẳng lẽ, Đại đương gia và ân công đã có tình cảm rất sâu nặng?

- Từ lang trung, ngươi... Ngươi có từng nam chinh?

Đang lúc ba người sắp sửa ra cửa, Trần Tiểu Cửu làm bộ như trong lúc vô tình buột miệng, liền khiến Từ Hạt Tử kinh hoàng thất sắc, cả người run rẩy.

Hoa Như Ngọc nhướn mày, quay đầu lại nhìn phía Trần Tiểu Cửu, thấy hắn đã nhắm mắt ngủ say, trong lòng suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, kinh ngạc quan sát thật lâu sau, lại lặng yên không một tiếng động liền cùng La Đồng hai người đi ra phòng.

Xung quanh là ngọn núi đen nhánh, ánh trăng lạnh lùng mông lung, sâu xa bát ngát.

Hoa Như Ngọc đợi cả ba người, đứng ở hồ nước, ngắm nhìn ánh nguyệt sâu thẳm, đều trầm mặc không nói, trong lòng tựa như bị một khối trọng thạch đè ép, hô hấp khó khăn.

- Đại đương gia, ngươi nói ân công... Có thể hay không đã biết bí mật của chúng ta?

- Ngươi không nói... Ta không nói, lại không ai nói cho hắn, hắn như thế nào biết được?

Hoa Như Ngọc cắn miệng phấn, nhìn ánh trăng tàn trong đêm khuya. Ánh trăng rơi đầy trên mặt đất những mảnh vụn màu bạc, trong hồ nước không ngờ lại hiện ra nhà cao cửa rộng, hình ảnh mờ nhạt của giả sơn lâm viên, nhưng chỉ là một ý niệm như vậy, liền theo gió trôi đi. Như hoa trong gương như bóng trăng trong đáy nước chỉ là ước vọng không thể hoàn thành.

La Đồng cau mày, điềm đạm nói:

- Việc này cho dù Trần huynh đệ đã biết cụ thể tình hình nhưng cũng vô phương, hắn là người có trách nhiệm, có nghĩa khí, có trí tuệ, cũng không xu nịnh người, ta tin tưởng vào Trần huynh đệ ...

Nói rồi La Đồng ngẩng đầu nhìn Hoa Như Ngọc, cân nhắc nói:

- Huống chi giữa Đại đương gia và Trần huynh đệ... lại có...

Hoa Như Ngọc trừng mắt oán trách nhìn La Đồng, vẻ mặt đỏ bừng nói:

- Hiện tại để cho Cửu ca biết tình hình thực tế, vẫn còn quá sớm, nếu ta cùng với huynh ấy thật sự... Thật sự như lời nói kia, ta liền nói thẳng ra, mới là thượng sách!

Từ Hạt Tử liền nháy nháy con mắt, ngây ngốc nói :

- Cái kia? Cái kia là cái gì?

Hoa Như Ngọc nghe vậy, bộ ngực phập phồng, mày kiếm dựng thẳng, hậm hực bước nhanh...

Trần Tiểu Cửu giả bộ hôn mê, rốt cục cũng chật vật thoát khỏi sự gây hấn của Hoa Như Ngọc, lúc này hắn hoàn toàn không buồn ngủ, mở to hai mắt nhìn nhìn phía trên nóc nhà chỗ ánh trăng thanh tịnh u nhã chiếu vào, trong lòng nảy lên nhiều mối nghi ngờ.

Vừa rồi thình lình hỏi Từ Hạt Tử kia một câu chính là muốn xem thử phản ứng của gã, Từ Hạt Tử kia bộ dạng kích động thất thố, rõ ràng đối với cụm từ 'Nam chinh' này vô cùng mẫn cảm.

Chẳng lẽ Từ Hạt Tử này cũng từng xuất thân binh nghiệp? Độc Nhãn Long, chẳng phải là kiệt xuất trên chiến trường đạp bằng mọi chông gai sao?

Hơn nữa xem La Đồng kia một thân hổ đảm, bộ dáng lẫm liệt chính khí bộ dáng, làm sao giống bọn giặc cỏ sơn tặc bình thường phỉ khí đầy người được, dưa chuột làm sao nứt ra cây táo được, thật không đúng với đạo lý thường tình?

Hừ... Bọn họ nhất định có cái gì khó nói đây?

Hắn khổ tâm suy nghĩ một hồi, lúc thì nghĩ tới Nguyệt Thần, lúc thì lại nghĩ đến Hoa Như Ngọc khí thế bùng nổ. Vào lúc nửa đêm hắn mới mơ màng đi vào giấc ngủ, cùng lúc đó tiểu lục nha trong đan điền lại bắt đầu nổi dậy .

Buổi tối ngày hôm sau trời không trăng sao, Trần Tiểu Cửu y hẹn tới!

Hắn đối với Hoa Như Ngọc điêu ngoa mạnh mẽ này có một cảm giác bất mãn sâu sắc, toàn bộ buổi tối huấn luyện, không mang theo một tia tươi cười nào, hoàn toàn là một bộ mặt lạnh lùng, thậm chí vài lần Hoa Như Ngọc cố ý buông thả, cho hắn chiếm chút tiện nghi của nàng, hắn đối với việc này đều xemthường không thèm để ý, bộ ngực nở nang và bờ mông đang vươn cao kia đối với Trần Tiểu Cửu quả thực đã không còn hấp dẫn nữa.

Hoa Như Ngọc không khỏi chán nản bĩu môi! Không phải chỉ là phá nát một sợi dây thừng , sau đó lại vừa chạy lại vừa mắng vài ba câu lão bà của ngươi khốn khiếp thôi sao? Đương nhiên ta còn cắn ngươi một cái...

Tuy nhiên với ta mà nói, đúng là một bữa ăn sáng, đường đường là người đứng đầu sơn trại, làm hư chút đỉnh, ngươi khốn khiếp, cái đồ lòng dạ hẹp hòi?

Những cô nàng thân mật bên cạnh ngươi có chỗ nào có thể so sánh với ta chứ?

Chu gia nhị tiểu thư kia có đối với ngươi được như ta không? Có hiền lành sao? Có xinh đẹp sao? Có võ công cao hơn ta sao?

Có nết na, có đối với ngươi trung trinh như ta sao? Hừ... Nghĩ đến nàng cũng không xinh đẹp bằng ta vậy...

Đương nhiên nếu là nàng nhìn thấy Chu nhị tiểu thư và Nguyệt Thần hoa dung nguyệt mạo, nhất định sẽ bởi vì lời nói vừa rồi quá mạnh miệng mà hổ thẹn vạn phần, thậm chí tìm cái kẽ hở trên mặt đất mà đem tất cả tâm tư vừa nói mà chôn vào!

- Khốn khiếp, ngươi bày ra một bộ dạng thối tha cho ai xem chứ?

Hoa Như Ngọc tránh thoát một chiêu, cau mày hừ lạnh nói:

- Không hiểu sao, hôm nay nội lực ngươi không ngờ lại tăng lên rất nhiều, chẳng lẽ ngươi trước kia đã che giấu sao?

Nói thừa, ngày hôm qua mới từ nơi Độc Hoàng về, sao lại có thể không tăng nhanh vậy? Trần Tiểu Cửu thấy Hoa Như Ngọc chủ động nói với mình, có lòng mượn cớ xuống thang bèn bày ra khuôn mặt rạng rỡ tươi cười, lại cũng muốn cho nữ thổ phỉ mãnh liệt hống hách, không nói đạo lý, không để cho nàng thấy chỗ lợi hại của ta, liền không phải tính cách Cửu ca!

Hắn hừ lạnh một tiếng, ngậm miệng không nói.

Hoa Như Ngọc liền nổi giận, mặt đỏ như một thiết khối bị đốt hồng, trắng nõn răng nanh ngang bướng mà cắn vào môi phấn.

Hảo tiểu tử... Không biết xấu hổ!

Nàng trên tay gia tăng sức lực, lăng không bay đá, đem Trần Tiểu Cửu đá vào hồ nước, nắm vào thắt lưng hung dữ nói:

- Khốn khiếp, ngày mai ngươi cùng với Nhị đương gia hảo hảo luận võ, thắng thì tốt, ngang tay cũng xem như tàm tạm, nếu dám đánh thua, ta tuyệt không tha cho ngươi...

Nói xong nói liền phình ngực vểnh mông, hừ nhỏ, dương dương tự đắc mà đi.

Thật là ngang ngược! Trần Tiểu Cửu lảo đảo ở trong nước không ngừng giãy dụa , nhìn bóng dáng Hoa Như Ngọc, vẻ mặt tuyệt vọng.

Xem ra, ta chỉ có ở trên giường đem nàng chinh phục ...

Màu da trời xanh như đáy nước sâu, vài cụm mây trắng theo làn gió nhẹ thổi mà chậm rãi phiêu du .

Trời hè chói chang, vầng thái dương treo cao tỏa hồng quang như mũi hỏa tiễn chiếu đến mặt đất, phản xạ như dầu được đun sôi trên ngọn lửa đến bốc hơi, tắt nghẽn khốc liệt, buồn bực, quả thực phải khiến ngũ tạng lục phủ người ta phải run rẩy mà bùng nổ nứt ra .

Tuy rằng mặt trời nắng chói chang, tựa như xạ từng trận đao nhọn xuống, trên diễn võ trường dĩ nhiên chật ních mấy trăm người, túm năm tụm ba làm thành một vòng lớn vui cười la mắng. Lộ ra một người toàn thân ngăm đen to lớn, nhìn qua vô cùng uy vũ.

- Các huynh đệ, các ngươi đoán xem, Nhị đương gia và Trần Tiểu Cửu, người nào lợi hại hơn?

- Đương nhiên Nhị đương gia , ông ấy một thân luyện công phu Thập Tam Thái Bảo, cũng không phải tầm thường...

- Hừ... Người ta làm ân công đâu có đơn giản? Người ta nếu thật sự là không người có bản lĩnh, như thế nào lại tránh được lão thái giám kia đuổi giết, thật sự là thông tin sơ suất nha...

- Lại có việc này sao? Này... Huynh đệ, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, Trần Tiểu Cửu là như thế nào tránh thoát một trường kiếp nạ này, ngươi nói cho ta mở mang kiến thức đi!

Cái loại đề tài bát quái này, không ngừng từ trong bốn năm trăm miệng người mà thản nhiên truyền ra!

Tư Đồ Bá thần sắc thoải mái ngồi trên ghế mây thượng, y sam vắt trên vai, lộ ra cơ thể to lớn như ngưu, ghế mây kia là biên chế cho y, dường như cũng không chịu nổi ba trăm cân sức nặng của y, chầm chậm phát ra từng tiếng ken két như muốn gãy.

- Diều Hâu, chuyện đó sao.. Chuẩn bị thế nào rồi?

Tư Đồ Bá vẫn đang không coi ai ra gì loạng choạng ngồi trên ghế dựa, bỗng nhiên một trận ken két vang lên, chiếc ghế dựa kia rốt cục cũng không chịu nổi trọng lượng của Tư Đồ Bá mà gãy rời!

Tư Đồ Bá tuy rằng hùng tráng, nhưng phản ứng lại vô cùng nhanh chóng, trung bình tấn vững chắc, khí thế bất động như núi, trong nháy mắt liền định ở tại nơi đó!

- Con mẹ nó, xui quá...

Hắn trong mũi lạnh lùng hừ một tiếng, hoành nhục tràn đầy không tự chủ được giật mình co rút lại, dường như đúng là điềm xấu, rất là kiêng kị.

- Nhị đương gia, ngài thật sự là hảo công phu a!

Diều hâu vươn ngón tay cái, từ đáy lòng tán thưởng nói:

- Chỉ bằng võ công thần kỳ của ngài vừa rồi một tay trung bình tấn đã là số một ở sơn trại này rồi, có ai có thể địch nổi? Cho dù là Hỗ Tam nương, chỉ sợ không có công phu này... Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - www.TruyenGGG.Com

Một phen vỗ mông ngựa này rất là đúng thời điểm, khó khăn lắm liền đem Tư Đồ bá vừa mới mất đi tự tin trở về, hắn nhắm mắt lại, ngửa đầu nói:

- Hai mươi năm Thiếu Lâm thập tam Thái Bảo thần công, cũng không phải là ngồi không...

- Tuy nhiên... Cái kia... Cái kia ngươi rốt cuộc làm có tốt không?

- Mọi sự không lo, ta đã làm tốt lắm...

Diều Hâu từ trong quần áo xuất ra một viên viên dược hoàn cười nói:

- Cái này chính là tán khí đan, vô sắc vô vị, vào nước liền hòa, lát nữa ta sẽ an bài người dùng tới, khiến cho hắn không hiểu ra sao cả mà đón thiết quyền của ngài...

- Ừ... Không tồi... Không tồi... Diều Hâu, ngươi làm tốt lắm, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu...

Tư Đồ Bá trong lòng vui sướng không khỏi bật cười ha hả!

- Tạ ơn Nhị đương gia, tiểu nhân nhất định hết sức, vì Nhị đương gia bày mưu tính kế...

Diều hâu vui vẻ ra mặt.

- Nhưng... Ngươi nói cái kỹ nữ Uy quốc kia đâu? Sao còn không đến?

Tư Đồ Bá nghi vấn nói.

Diều Hâu nhìn lên trời cao, gật gật đầu nói:

- Hẳn là nên đến rồi...

Chính đang lúc nói chuyện, chợt nghe được giữa sân bốn năm trăm gã hán tử cãi nhau, như bùng nổ ổ, tiếng người ồn ào, một gương mặt ngăm đen đầy vẻ kinh ngạc giương miệng rộng, không tự chủ được hướng phương đông nhìn chăm chú...

Bình Luận (0)
Comment