Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 552

Thấy Hắc Y Vệ cách xa chính mình, Điền tướng quân không khỏi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, trong lòng sinh ra ý nghĩ sống sót sau tai nạn, hừ… Cho dù cung tiễn thủ này có lợi hại, chẳng lẽ còn có thể giết người quá hai trăm thước sao? Cái mạng già này của ta, xem như được bảo vệ rồi!

Đang trong lúc âm thầm đắc ý, một mũi Lang Nha tiễn, mang theo khí tức sát phạt quả quyết, như du long đột ngột bắn đến.

Tuy rằng y ngửi thấy nguy hiểm tiến đến, nhưng né tránh không kịp, trường tiễn rít gào phẫn nộ, xuyên ngực mà qua, y cúi đầu, tuyệt vọng nhìn máu tươi đầy ngực của mình, trong mắt phủ đầy ngạc nhiên và sợ hãi.

Loạng choạng ngoái đầu nhìn lại, đã thấy ở giữa sườn núi, một người đàn ông mặc hắc y toàn thân nổi lên sát khí, nhìn ra xa một chút, khoảng cách với y chừng ba trăm bước.

- Tiễn… pháp hay!

Điền tướng quân không tự chủ được tán thưởng một câu, ngã xuống đất bỏ mình, mắt mở to ra, y chết không nhắm mắt.

Điền tướng quân chết, giống như một điểm bạo phát của ôn dịch, ở giờ khắc này đột nhiên bùng phát!

Bọn binh lính như rắn mất đầu, chạy trốn khắp nơi, hoặc là bị trường tiễn bắn chết, hoặc là kích động trốn vào trong rừng cây, bị phỉ đạo chém rơi đầu, chỉ có vài tên may mắn, chạy thục mạng xuống dưới chân núi, muốn dùng đôi chân dài của mình, cứu lấy vận mệnh đang lâm vào tử vong của mình!

Thần thái Hắc Y Vệ trầm ổn, không nóng không vội, trong đôi mắt xạ xuất ra thần quang tự tin, sắp xếp trận hình, đi theo bước chân của Huyền Vũ doanh, liên tục thu gặt sinh mệnh.

Lúc này, mười lộ binh mã của Huyền Vũ doanh, toàn bộ đều gặp vận mệnh bi thảm! Bốn nghìn binh mã, tổn thất đến sáu bảy phần, đám còn lại, chạy trốn thục mạng xuống chân núi, tụ thành một đám.

Đồi núi khắp nơi, nhìn không thấy bóng dáng của Hắc Y Vệ và bọn phỉ đạo, mà nơi nơi đều có thể nhìn thấy binh lính Huyền Vũ doanh chạy trối chết cực nhanh!

Trong lúc nhất thời, tiếng hô kinh hoàng, tiếng kêu đau đớn thê lương, trong rừng cây truyền đến một âm thanh trầm muộn, thoải mái hô ứng ở trong thung lũng, nghe thấm vào lòng người, sợ hãi toát ra từ xương cốt.

Công tử áo trắng và Trần Tiểu Cửu sóng vai đứng ở trên đỉnh núi, gã lựa chọn địa điểm, vừa có thể xem toàn bộ cuộc chiến lại có thể canh chừng con đường nhỏ có biến cố gì, nhìn những con kiến đang chạy trốn xuống phía dưới chân núi, gã cũng cũng không có làm ra sắc mặt cảm thông, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra một tia khinh thường:

- Binh lính Huyền Vũ doanh, đều chết thật sạch sẽ! Còn không dám đối chiến với một đám giặc Uy, lưu lại dùng làm gì?

Nghĩ lại Đại Yến ta mênh mông, ngoại trừ thiết quân của Hứa Vô Ý, không ngờ không có ai phát huy được oai danh chiến giáp của quốc gia, đáng tiếc! Thật đáng giận!

Trần Tiểu Cửu nhìn thấy những binh lính ngã xuống dưới làn tên, trong lòng có chút không nỡ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nhưng ngược lại mà nói, Huyền Vũ doanh tiêu vong, có thể đổi lấy tam quân binh sĩ tiến vào chiếm giữ Hàng Châu, có thể đổi lấy trận tử chiến với Oa Khấu, bất kể như thế nào, đều là một cuộc mua bán vô cùng có lời!

Công tử áo trắng nhìn những bính lính trốn chạy này, thở dài một hơi nói:

- Trò hay đã kết thúc, ta cũng nên đi!

- Đã phải đi sao?

Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:

- Không muốn nhìn thấy đầu của lão tặc Phùng Hạo bi tráng rơi xuống đất sao?

Công tử áo trắng lắc đầu nói:

- Bằng bản lĩnh của y… Còn chưa lọt vào mắt của ta!

- Tuy nhiên… Về việc của Hoa Như Ngọc, nếu ngươi cần ta hỗ trợ, ta sẽ đem hết khả năng trợ giúp ngươi, muốn sửa lại án đã xử sai, khó khăn quá nhiều, nhưng nếu là đổi lại một thân phận cho Hoa Như Ngọc, lại là việc dễ dàng!

Trong lòng Trần Tiểu Cửu cảm động, bỏ qua nói:

- Vì tình cảm và nhớ tới đại ân của ngươi, ta sẽ buộc Nguyệt Thần tỷ tỷ và Hoa muội muội, ít tìm phiền toái cho ngươi! Miễn cho đầu của ngươi khó giữ được!

Công tử áo trắng nhớ lại cảnh tượng Nguyệt Thần tra tấn mình, theo bản năng chân co lên một cái, vẻ mặt khủng hoảng nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ kia của ngươi, quả nhiên là một cái sừng không dễ chọc, không ngờ ngay cả Viên Tử Trình cũng không thể chống lại, quả nhiên là cao thủ hiếm có, ngươi có thể lấy được nàng, coi như gián tiếp loại đi một phiền toái lớn cho ta…

Trần Tiểu Cửu lần đầu thấy công tử áo trắng lộ ra một bộ dáng sợ hãi, trong lòng đùa dai nghĩ chỉ một Nguyệt Thần tỷ tỷ đã dọa ngươi thành bộ dáng như vậy? Trong tay ta còn có một tiểu đạo đồng, nói về võ công, còn cao hơn Nguyệt Thần rất nhiều, nếu là đi mời tiểu đạo đồng, dọa dọa tên hầu tử thối này, chẳng phải là rất hay sao?

Công tử áo trắng làm sao nghĩ đến hắn lại có ý nghĩ xấu xa như vậy, trầm ngâm một lát, lại dặn nói:

- Việc ngươi cứu giúp Nguyệt Thần, hiện tại lão thái giám kia chưa có bằng chứng, tuy rằng không đủ tin tức, nhưng dĩ nhiên cũng có hoài nghi! Việc này… Ta sẽ nghĩ một chút biện pháp cho ngươi.

- Ngươi có biện pháp gì hay?

Trần Tiểu Cửu vô cùng tò mò.

Công tử áo trắng cười khinh thường, thần bí nói:

- Thủ hạ của lão thái giám chính là tử cấm vệ, nếu ta đoán không sai, đương nhiên Diệp Ngâm Phong kia nằm vùng làm gián điệp trong đó? Bằng không ngươi sao có thể trốn vào trong núi?

- Hầu tử chính là hầu tử, quả nhiên là rất thông minh!

Trần Tiểu Cửu tán thưởng nói, trong lòng dĩ nhiên biết được, giữa Diệp Ngâm Phong và công tử áo trắng, nhất định là có liên hệ với nhau.

Công tử áo trắng lại nói:

- Nếu Diệp Ngâm Phong này gian trá xảo quyệt, có thể an bài được mật thám trong đó, ta đương nhiên cũng có, chỉ nhiều chứ không ít hơn.

- Chuyện này ngươi sẽ biết sau, ta sẽ vào trong lao ngục đề xuất hai tử tù một nam một nữ, đem nữ tù hóa trang thành bộ dáng Nguyệt Thần, sau đó làm bộ bị ta phái đi làm gian tế bị phát hiện, đuổi giết đến chết, lão thái giám kia có khả năng sẽ không tin tưởng, nhưng ba người thành hổ, đến lúc đó Diệp Ngâm Phong kia phái đi làm gian tế, cũng tất nhiên sẽ thừa nhận, trợ giúp ngươi thoát khỏi hiềm nghi, đến lúc đó, ngươi liền có thể yên tâm trở lại Chu gia, tiếp tục làm tiểu gia đinh của ngươi!

Trần Tiểu Cửu nghe công tử áo trắng nói vô cùng thoải mái, nhưng trên thực tế muốn làm tốt việc này, lại cần bối cảnh sâu xa, chỉ riêng thám tử nằm vùng trong tử cấm vệ, chính là một chủ mưu đã lâu cũng tốn một khoản kinh phí lớn.

Như thế xem ra, Diệp Ngâm Phong và công tử áo trắng, quả nhiên không phải là đèn cạn dầu!

Nhất là chính mình, tự xưng là thông minh, còn ngây ngốc nghĩ đến hai người đều là thư sinh văn nhược! Không nghĩ tới hai người này đều giấu tài, cao thủ không lộ chân tướng!

May mắn là chính mình chó ngáp phải ruồi, cùng hai người bọn họ trở thành bằng hữu không gì phá nổi, bằng không đắc tội với một người trong đó, mông cũng đều bị dập nát…

Công tử áo trắng nhìn dáng vẻ đắc ý kia của Trần Tiểu Cửu, bỏ qua nói:

- Ngươi đó ngươi đó… Thời gian làm gia đinh đã không còn nhiều nữa, thừa dịp trong khoảng thời gian này, ngươi nghĩ làm thế nào để phóng túng một chút, đều không có người quản ngươi, nhưng năm sau, ngươi không được thoải mái như vậy đâu!

- Vì sao?

Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ nói.

Công tử áo trắng nói như đinh đóng cột:

- Ta đoán Diệp Ngâm Phong nhất định sẽ cho ngươi vào kinh, giúp gã xử lý một ít sự tình khó giải quyết, thằng nhãi này từ trước đến giờ làm việc đều chỉ lo chiếm tiện nghi, thật vất vả thu nạp được một nhân tài như ngươi, sao có thể để cho ngươi nhàn rỗi được! Ta đoán có đúng hay không?

Trần Tiểu Cửu không nói gì, chỉ có điều hắn lại giơ ngón tay cái lên!

Công tử áo trắng thở dài nói:

- Vốn dĩ ta cũng muốn an bài ngươi đi kinh thành, nếu Diệp Ngâm Phong mời ngươi, lại có chiêu số an bài cho ngươi, ngược lại là ta thì sẽ có không ít phiền toái đâu! Thằng nhãi này tuy rằng có chút gian hoạt và giả dối, nhưng thủ đoạn của gã so với ta còn lợi hại hơn!

Khi công tử áo trắng nói chuyện sắc mặt càng thêm tái nhợt, dường như rất là khinh thường Diệp Ngâm Phong!

Trần Tiểu Cửu nghi vấn nói:

- Ngươi cũng muốn ta đi kinh thành? Chẳng lẽ ngươi cũng có việc muốn ta làm? Sẽ không bắt ta đi giết người phóng hỏa chứ? Ngươi con khỉ này lợi hại như vậy, nhưng đừng hại ta, ta không muốn làm quan, lão bà và tiểu bảo bối, mới là cái ta muốn, ngươi cũng bắt ép ta.

Đôi mắt của công tử áo trắng thâm thúy nhìn hắn, đột nhiên lắc lắc đầu, nỉ non nói:

- Nghĩ một đằng nói một nẻo! Nghĩ một đằng nói một nẻo nha…

Trần Tiểu Cửu nhân cơ hội đánh một quyền vào hốc mắt anh ta, không kiên nhẫn nói:

- Nghĩ một đằng nói một néo cái rắm! Thật ra ngươi muốn ta đi kinh thành, có việc gì quan trọng?

Công tử áo trắng ôm hốc mắt, thở dài nói:

- Kỳ thật là về chuyện của muội muội, cũng chính là tiểu thư đồng, chi tiết cụ thể, cũng không nên hỏi vì sao, tóm lại hành trình đi kinh thành sang năm, ngươi không đi cũng phải đi!

Thằng nhãi này lại làm vẻ bí hiểm với ta! Trần Tiểu Cửu hận không thể một quyền đánh nát đầu của gã.

Công tử áo trắng nhàn nhã đi xa, bỗng nhiên quay đầu lại, ngoan độc vươn mười ngón tay!

- Có ý gì đây?

Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu tò mò.

Công tử áo trắng cười lạnh một chút, hung tợn nói:

- Ngươi quỷ háo sắc này, cũng dám đánh lén ta? Ta không thể trả thù ngươi, thì đã làm ngươi thất vọng rồi? Về sau ngươi cưới lão bà, nhiều nhất chỉ có thể lấy được mười người, người vợ nào mà vượt quá con số mười, ta liền chém đầu nàng…

Nói xong, cười ta đi xa.

Ta khinh bỉ ngươi hầu tử này, ta cưới lão bà quan hệ gì đến ngươi?

Trần Tiểu Cửu đưa ngón tay, tính đi tính lại, lau mồ hôi lạnh trên đầu, cười hì hì nói:

- Thật may mắn còn chưa đến…

Bình Luận (0)
Comment