Rượu quá ba tuần, bát đĩa bàn ghế hỗn loạn.
Đám cường đạo uống đến say mèm, lúc thì nhắc tới những huynh đệ từng cùng nâng cốc hân hoan; lúc lại mắng to Tư Đồ Bá đồ tiểu nhân, chết chưa hết tội; lúc lại tán thưởng những gã hắc y tiễn thủ thần kiếm vô địch không biết từ đâu tới.
Sống sót sau tai nạn, cả đám cuối cùng cũng buông xuốngnhững lo lắng không yên, tận tình chè chén.
Hoa Như Ngọc cũng xúc động, dũng khí dâng lên, sắc mặt hồng nhuận như một đóa hồng hoang dã mà kiều diễm, tràn ngập dã tính. Nàng thấy huynh đệ say sưa nghiêng ngả, liền hạ lệnh chấm dứt, lệnh cho các mọi người trở về nghỉ ngơi.
Trần Tiểu Cửu uống rượu không ít, thở ra một hơi nồng nặc mùi rượu, cũng muốn chạy về nghỉ ngơi.
Hoa Như Ngọc một phen giữ chặt tay hắn, coi mọi người như không có tựa vào lòng hắn, say khướt nói:
- Tên khốn huynh, muốn chạy đi đâu? Bọn họ có thể đi, chỉ có huynh không được.
Mỹ nhân nằm trong ngực, mùi hương thơm ngát, Trần Tiểu Cửu nhân cơ hội hôn nàng một cái, hiếu kỳ hỏi:
- Không cho ta chạy? Chẳng lẽ nàng muốn động phòng hoa chúc với ta sao?
Tiếng nói của hắn rất lớn, vang dội trong Nghị sự đường, như một gã đại gia thối nát vậy, nhưng lại không có ai chú ý đến hai người đang ta ta ngươi ngươi.
Hoa Như Ngọc tâm thần đều say, không ngờ lại càng hoang dã hơn xưa. Nàng ôm chặt lấy cổ hắn, dùng sức chui vào lồng ngực hắn, dịu dàng nói:
- Chờ ta một lát, ta đi giải quyết một đại sự, đợi nghe ngóng xong rồi, ta sẽ hiến chính mình cho huynh, đồ khốn kiếp huynh, muốn ăn thế nào, thì ăn thế đó!
- Chuyện gì?
Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ hỏi.
- Huynh theo ta tới đây!
Hoa Như Ngọc cười sang sảng, lôi kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu đi ra khỏi Nghị sự đường, đảo trái đảo phải, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào một khe núi vô cùng hẻo lánh. Đi sâu vào trong rừng không ngờ có một tòa nhà đá.
Hai người mới đến cửa nhà, đã thấy La Đồng chờ từ trước, ánh mắt tràn ngập hưng phấn nói:
- Đại đương gia đến rồi, các huynh đệ đều đã đến đông đủ!
- Người đã đến?
Cảm giác say của Hoa Như Ngọc tan mất không ít, nét mặt cũng kích động, lôi kéo Trần Tiểu Cửu vội vã đi vào. Trần Tiểu Cửu tò mò, đưa mắt nhìn đã thấy mươi lăm hán tử hắn từng cứu đều ở trong đó, sắc mặt trầm tĩnh, chỉ có Từ Hạt Tử kia vừa thấy hai người thân mật tới, trên mặt nảy lên ý cười.
Trần Tiểu Cửu nhìn về phía chính giữa, thứ đập vào mắt khiến hắn kinh hãi, đây rõ ràng là một tòa linh đường, có màn che màu trắng rủ xuống, những ngọn nến lớn, ánh sáng u tối. Hắn đi về phía trước, thấy trên linh đường có mười lăm linh vị, đều được bọc vải bố trắng, không nhìn được chữ viết trên mặt.
Nhưng lúc này hắn cũng đã ẩn ẩn đoán được là gì.
Sắc mặt Hoa Như Ngọc băng hàn, lạnh lùng nói :
- Đưa cẩu tặc vào !
Lát sau, một tiếng rống to như heo bị giết, Phùng Hạo mập mạp không chịu nổi, liền lăn vào cửa như một quả bóng cao su.
Trên người Phùng Hạo chỉ có một tấm vải lớn che thân, toàn thân đầy vết roi da đánh đập, xem ra thời gian trước đã bị Hoa Như Ngọc tra tấn không ít.
Vào đến trong nhà đá, Phùng Hạo liền cảm nhận được một vẻ sâm nghiêm khác thường. Vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy trước mặt không ngờ là linh đường, không khỏi sợ hãi tới mức trắng bệch.
- Lão già kia, ngươi quỳ xuống cho ta! Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
Hắc Sơn đá một cước khiến Phùng Hạo quỳ rạp xuống trước linh đường.
Phùng Hạo nhìn quanh mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trước Hoa Như Ngọc, đột nhiên sắc mặt biến hóa, bắt đầu cầu xin tha thứ:
- Đại đương gia tha mạng, Phùng Hạo tôi có mắt như mù, ánh mắt mù rồi, mưu toan… mưu toan lấy trứng chọi đá, tôi đáng chết, chỉ cần Đại vương thả tôi đi, tôi nguyện ý dùng năm trăm vạn lượng bạc để đổi…
Hắc Sơn lại đá một cước khiến Phùng Hạo lăn trên mặt đất, nhổ nước bọt nói:
- Đồ chó, để cho ngươi nói sao? Ngậm cái miệng chó của ngươi lại?
Phùng Hạo tự biết điều, chật vật không chịu nổi lau vết máu ở khóe miệng, thành thật không dám nói tiếp.
Hoa Như Ngọc mất hết cảm giác say, mặt lạnh như phủ tuyết, hừ lạnh một tiếng nói:
- Lão cẩu, ngươi cầu tình ta chẳng bằng cầu tình linh vị này đi, nếu bọn họ mà đáp ứng ngươi, tự nhiên ta sẽ thả ngươi…
- Linh vị? Đại đương gia nói đùa, bài vị làm sao mà nói được?
Phùng Hạo không hiểu ra sao, nhưng vẫn miễn cưỡng nhíu con mắt nhỏ nhìn về phía những tấm linh vị.
Hoa Như Ngọc cười lạnh một tiếng, nói gằn từng chữ:
- Gỡ vải bố xuống, cho tên cẩu tặc này nhìn cho rõ…
Hắc Sơn dạ một tiếng, liền cung kính tiến lên, lấy vải bố xuống.
Phùng Hạo lảo đảo đứng lên, đi lên trước, chỉ thấy ở trên có khắc: Đại Yến trấn quốc công, linh vị Hoa Vô Ý!
Phùng Hạo vừa nhìn xuống dưới, liền như bị ngũ lôi oanh đỉnh, hai mắt đăm đăm, ngơ ngác đứng chết trân, liên tục lẩm bẩm, vừa kinh vừa sợ. Hai tay lão ta như không chịu nghe sai khiến nữa, run rẩy không ngừng. Lão ta run rẩy đứng lên, tay run run chỉ vào linh vị, ngơ ngác nói:
- Hoa… Hoa nguyên soái… Hoa soái…
Nói xong đột nhiên té lăn ra đất, miệng sùi bọt mép, hôn mê.
- Cho con chó này tỉnh lại!
Hoa Như Ngọc sắc mặt trắng bệch, tâm tình quay cuồng, điên cuồng cực độ.
Trần Tiểu Cửu thừa dịp này đi về phía trước, chỉ thấy bên trái linh vị Hoa Vô Ý có khắc Đại Yến Ti Nam tước La Hoài, bên phải là linh vị của Đại Yến Xa kỵ Tướng quân Hắc Đại Thành!
Bây giờ hắn đã hiểu, ba linh vị này rõ ràng là linh vị trưởng bối của Hoa Như Ngọc, La Đồng, Hắc Sơn, những linh vị khác cũng có thể là bậc cha chú khác.
Chính lúc này, Hắc Sơn đã đổ một gáo nước suối xuống khiến Phùng Hạo tỉnh lại!
Hoa Như Ngọc rốt cục cũng không kìm được phẫn nộ trong lòng, phi thân lên vả vào miệng lão mập đang ngây ngốc nói:
- Lão tặc, những linh vị kia đều đang nhìn ngươi phải không? Ngươi nói bọn họ có thể lưu ngươi lại trên đời làm xằng làm bậy không?
Phùng Hạo nhìn những linh vị này, trong tích tắc như cảm thấy có oan hồn quấn thân, sợ tới mức không nói nổi.
La Đồng, Hắc Sơn bước tới, định đánh lão một trận tàn nhẫn.
Hoa Như Ngọc vung tay lên ngăn trở hai người định hành hung, bình tĩnh thở một hơi, tàn nhẫn nói:
- Cha ta Hoa Vô Ý thân là Trấn quốc công, chiến công lớn lao, thương lính như con, mà ngươi lại là một thân binh đi nam chinh theo cha ta, là cha ta một tay nâng đỡ ngươi từ một tên lính hầu không xu dính túi, đề bạt thành Phiêu Kỵ tướng quân, thân mang chức vị quan trọng, là quan tiên phong của đại quân nam chinh!
Nói đến đây, Hoa Như Ngọc rốt cục không ức chế được phẫn nộ trong lòng, phi thân đá một cước khiến Phùng Hạo lăn ra đất. Nàng cắn chặt răng giận giữ hét:
- Thế nhưng người đồ cẩu tặc này, chịu ân huệ của người không chỉ không suy nghĩ hồi báo, còn vong ân phụ nghĩa, ném đá xuống giếng, ngược lại vu cáo hãm hại cha ta mưu phản, còn đứng mũi chịu sào làm nhân chứng, tự tay ngụy tạo một phần hịch văn phản quốc cho cha ta, làm hại cha ta phải tự sát tuẫn quốc, làm hại đại quân nam chinh chịu liên lụy, vợ mất chồng, con mất cha, gia đình ly tan! Ngươi… ngươi lão cẩu tặc, nói thật cho ta, vì sao ngươi làm thế? Lương tâm của ngươi đều bị chó ăn rồi phải không?
- Ngươi… ngươi chẳng lẽ chính là con gái của Trấn quốc công?
Mắt Phùng Hạo trợn ngược lên, nghẹn họng nhìn trân trối nói:
- Hoa gia… Hoa gia không phải bị tịch thu tài sản giết hết kẻ phạm tội rồi sao?
Mặt La Đồng đỏ bừng, một bạt tai vang dội, giận dữ hét:
- Lão tặc, nhanh nói thật cho ta, vì sao ngươi hãm hại Trấn quốc công, vì sao hãm hại cha ta?
- Cha ngươi là…
- Ti Nam tước La Hoài !
La Đồng nắm chặt bàn tay, mắt ngấn lệ thương tâm.
Phùng Hạo ngẩn ra, nhìn quanh mọi người đang nghiến răng nghiến lợi, cảm nhận được sát khí nồng nặc, liền biết bản thân chạy trời không khỏi nắng.
Y thở dài một tiếng:
- Việc này nói thì dài, Trấn quốc công đối với ta nghĩa khí ngất trời, lại ủy nhiệm cho ta làm tiên phong nam chinh, lòng ta thực nhớ ơn. Nhưng có một đêm đột nhiên tôi nhận được một phong thư nặc danh, báo cho biết cả nhà già trẻ của ta đã bị người bắt cóc, chỉ cần ta không dựa theo những gì chúng nói mà làm thì cả nhà lớn bé sẽ bị giết chết!
- Lúc ấy tôi suy xét mãi, không thể không làm theo lời chúng nói, liền giả tọa một phong thư truyền tin Trấn quốc công phản bội! Mấy năm qua đi, chuyện này vẫn như ác mộng quanh quẩn trong lòng tôi, mỗi khi tôi nhớ tới việc này trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
Hoa Như Ngọc vội vàng nhoài người về phía trước, lạnh lùng hỏi:
- Là người nào sai khiến ngươi?
Phùng Hạo thở dài lắc đầu nói:
- Đã nhiều năm như vậy, nhưng ta vẫn không biết là người nào bức bách mình, cứ như có một thanh đao giắt trên đầu, sợ hãi không biết khi nào thì nó hạ xuống, chém rớt đầu ta, giờ thì… ta đã không còn sợ nữa!
- Sao ngươi lại không biết? Người đâu, đánh cẩu tặc này cho ta!
Hoa Như Ngọc ra lệnh một tiếng, đám hán tử ùn ùn bước lên, một trận quyền đấm cước đá khiến Phùng Hạo ngất đi.
Hắc Sơn lại dội nước lạnh khiến y tỉnh lại, khuôn mặt đầy vết thương, tứ chi đã bị các hán tử đánh gãy, rốt cuộc y đã không đứng nổi nữa!
Nằm trên mặt đất, Phùng Hạo cất giongj yếu ớt nói:
- Ai đứng sau lưng sai khiến ta… ta thật không biết, tuy nhiên… tuy nhiên tôi hoài nghi là Lâm… Lâm tướng quốc gây ra.
- Từ lang trung, ngươi nhớ kỹ chưa? Để cho lão cẩu tặc này lưu lại dấu tay đi!
Hoa Như Ngọc híp mắt nói. Từ Hat Tử đi lên, cầm lấy ngón tay Phùng Hạo lăn trên nghiên mực, ấn lên án.
Hoa Như Ngọc lạnh lùng nhìn Phùng Hạo nói:
- Vì bảo vệ an nguy bản thân mà ngươi hãm hại nam chinh tướng quân Hoa Vô Ý, hơn mười vị tướng lĩnh cũng bị liên lụy, đại quân hai trăm ngàn quân tâm tan rã, bị An Nam quốc tiêu diệt toàn quân. Lão cẩu, ngươi hại bao nhiêu người mất mạng ngươi biết hay không? Hôm nay là ngày chết của ngươi, ngươi có gì để nói?
Phùng Hạo đã đánh mất hy vọng sống, mắt như cá chết, mắt đờ đẫn nhìn linh vị Hoa Vô Ý, run run nói:
- Hoa nguyên soái… Hoa nguyên soái có khả năng chưa chết…
Hoa Như Ngọc phì một tiếng:
- Thối lắm! Cha ta sợ tội tự vẫn, cả triều văn võ bá quan đều biết. Đáng thương cha ta trung liệt, không ngờ phải chịu tội danh mưu phản, bi ai lắm thay!
Nàng phất tay, trong mắt tràn ngập lửa hận thù, gằn từng chữ một:
- Người đâu, đưa Phùng Hạo đi, cắt ba nghìn sáu trăm đao, xử lăng trì!