Hỗ Tam nương lúc này mơ hồ cảm giác có chút không ổn, cho dù mình có suy nghĩ bậy bạ gì đó, thì cũng không đến mức muốn nam nhân mà khó chịu thế này, chẳng lẽ trong rượu có chứa gì đó.
Nàng mơ hồ nghe thấy Trần Tiểu Cửu khẽ thở hổn hển, ngoái đầu vừa nhìn lại, mới phát hiện thấy đôi mắt của hắn hồng hồng, tràn ngập lửa nóng, thẳng thừng nhìn chằm chằm nàng, từng hơi thở đầy nóng bỏng phả vào chiếc cổ trắng nõn của nàng, câu hồn đoạt phách, một đôi bàn tay to cũng mơ hồ có chút run rẩy, dường như đang tự chống đối bản thân mình.
- Mẹ nuôi, trong rượu này có thuốc!
Trần Tiểu Cửu thở hổn hển, mới nói
- Nghĩ đến đôi tiểu phu thê kia sinh hoạt vợ chồng, muốn thêm vui thích, liền bỏ thuốc vào trong rượu, vừa rồi ta liền cảm thấy thần thần bí bí, không nghĩ tới chúng ta...
Khi nói chuyện, một tầng mồ hôi lại theo trán toát ra.
- Bị bỏ thuốc?
Hỗ Tam nương sửng sốt, thân thể mềm mại vô lực tựa vào người Trần Tiểu Cửu, vừa vặn mông của nàng đặt tại nơi kia chính giữa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Nàng đang lúc nhu cầu tràn đầy, tuổi cũng qua lâu sớm thành khao khát, sao có thể chống đỡ được thứ ma lực đầy hấp dẫn này.
- Ừ
Nàng không kìm lòng nổi ưm một tiếng, mông thoáng nâng lên, nhưng từ nơi đó lại truyền đến nhiệt lưu ngứa ngáy, lại vô lực ngồi xuống, một trận giãy dụa này, nơi nào đó giữa chân Trần Tiểu Cửu lại thêm đứng lên.
- Tiểu Cửu, ngươi lên...
Cánh rừng bí ẩn của Hỗ Tam nương càng ẩm ướt hơn, trên mặt đỏ hồng nóng hổi, không muốn giãy dụa đứng lên, bàn tay nhỏ bé đang đặt ở lưng đưa lên ôm lấy đầu Trần Tiểu Cửu, mơ màng nói
- Ngươi có phải hay không đã sớm đoán được trong đây đã bị bỏ thuốc, cố ý dẫn ta mắc câu là muốn ức hiếp ta? Tiểu oan gia, ngươi làm khổ ta.
- Ta sao có bản lĩnh như vậy?
Trần Tiểu Cửu thở hổn hển, bàn tay bắt đầu sờ loạn trên người Hỗ Tam nương , vẫn không quên dùng từ ngữ mà thuyết phục nữ nhân này
- Cảnh xuân một ngày tương phùng, cũng không phải nhiều người gặp được, mẹ nuôi, ta cái gì cũng không quản, nàng còn muốn chờ cái gì?
- Ngươi cái đồ hỗn đản, ta vừa phát hiện không ngờ ngươi lại hư hỏng như vậy.
Hỗ Tam nương trong cơ thể như gió bão xoay cuồng run nhè nhẹ, khiến nàng không thể có tâm tư mà chống cự, nàng uốn éo cọ cọ trên bụng Trần Tiểu Cửu, thoải mái mà phát ra âm thanh yêu mị.
Nơi thần bí giữa hai chân ngọc ngày càng ngứa, nhu cầu cấp bách có thứ gì đó để đâm xuyên, đem chỗ đang ngứa ngáy kia chế phục, lúc này nàng cần gì phải chịu đựng, thầm nghĩ đã có tình lang trong lòng, đành phóng túng chính mình thôi.
Nàng lại nhiệt tình ôm đầu Trần Tiểu Cửu, thân mình đầy đặn tựa rắn, dán tại lòng ngực của hắn, ngực vặn vẹo si mê thở dốc nói
- Ngươi cái tên xấu xa này, chỉ biết phạm thượng làm loạn, khinh bạc ta, bộ dáng chật vật của ta hiện tại, còn có thể trốn thoát khỏi bàn tay của ngươi hay sao? Ai . . oan nghiệt, thỏa mãn mong muốn của ngươi chưa.
- Mẹ nuôi! Ngươi rốt cuộc đã nghĩ thông rồi...
Trần Tiểu Cửu mừng đến tâm hoa nộ phóng, không hề khách khí, bàn tay duỗi to, chộp lấy đôi bồng đảo đầy đặn, dùng sức nhéo vài cái, vừa xoa vừa nắn, trong lòng thực thỏa mãn.
Mỗi một lần tay hắn xoa vào, Hỗ Tam nương liền run rẩy một chút, trong đáy lòng hy vọng Tiểu Cửu mãnh liệt hơn một chút, hoặc là cứ nhắm nơi đã ướt đẫm kia, dùng cường lực mà đâm tới.
Trần Tiểu Cửu trong lòng khó nhịn, lại cưỡng ép khắc chế tiết tấu, thăm dò, nhìn lại Hỗ Tam nương đặt một nụ hôn trên mắt nàng, rồi di chuyển xuống đôi môi nhỏ nhắn kia, nghe mùi đàn hương từ trong miệng nàng, rốt cuộc chịu không được mà dùng lưỡi khám phá nơi chứa đầy mật ngọt kia
Hỗ Tam nương như đã mở lòng, hoàn toàn không giống như trước kia, không hề trốn tránh, ôm chặt đầu Trần Tiểu Cửu, đầu lưỡi đỏ tươi chủ động vươn đến cùng đầu lưỡi Trần Tiểu Cửu quấn quanh một chỗ, phát ra âm thanh mê hoặc.
Trần Tiểu Cửu đưa một bàn tay đến bụng của Hỗ Tam nương , muốn cởi bỏ nút thắt, mò cả nữa ngày cũng không biết cách làm thể nào để mở trang phục võ sĩ này, thật là đại sát phong cảnh mà.
- Ngươi muốn làm chuyện xấu xa gì đó?
Hỗ Tam nương quyến rũ cười một tiếng, bắt lấy bàn tay của Trần Tiểu Cửu đặt tại bụng trái, nhẹ nhàng nỉ non nói
- Ở chỗ này...
Trần Tiểu Cửu toát mồ hôi một chút, bàn tay nhẹ nhàng luồn vào trong, chỉ cảm thấy da thịt của mẹ nuôi tựa như trứng non, trơn mịn vô cùng.
Bàn tay lại hướng xuống một chút, ẩm ướt, tựa như ngâm đầy dầu hạt cải.
- Mẹ nuôi à, sao lại ẩm ướt như vậy chứ?
Hỗ Tam nương híp mắt, thở dốc nói
- Còn... còn không phải là do ngươi.
Trần Tiểu Cửu cũng không nghĩ tới Tam Nương sẽ ẩm ướt đến vậy, trong lòng toan tính, bàn tay to lại vừa mò mẫm vừa gảy nhẹ .
Hỗ Tam nương nhiều năm không chịu quá khiêu khích như vậy, thân mình không kìm nỗi run lên, ôm sát cổ Trần Tiểu Cửu, tay nàng bắt đầu thâm nhập quần áo của hắn, lần mò bấu lấy lưng hắn, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, vừa liếm vừa gặm, không kìm lòng mà phát ra âm thanh dâm mỹ.
Ngón tay linh hoạt giữa chân ngọc tạo ra những chấn động khiến nàng phấn khởi, cũng không dám loạn động nữa gắt gao ôm cổ Trần Tiểu Cửu, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng gặm mút trên cổ hắn, mặc kệ ngón tay của hắn đang khinh bạc.
Đột nhiên, thân thể kịch liệt run rẩy, một cỗ nhiệt hỏa nóng bỏng truyền khắp tứ chi, nằm vô lực trong lòng Trần Tiểu Cửu, nàng thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên như ánh bình minh đầy trời, rạng ngời hạnh phúc, trong mắt ý loạn tìnhmê, nghĩ chính mình trải qua biết bao lận đận, vẫn có thể cùng tình lang là Trần Tiểu Cửu thân mật quan hệ, trong lòng nữ nhân đây chính là sự ngọt ngào, cũng coi như là đủ rồi.
Trần Tiểu Cửu biết Hỗ Tam nương vừa rồi là tiết chế bản thân, không khỏi âm thầm thán phục ưng trảo thần công của chính mình, trong cơ thể hắn càng ngày càng nóng, không còn do dự, ôm Hỗ Tam nương đến buồng trong.
- Tiểu Cửu, ngươi muốn... Ngươi muốn làm gì! Đừng...
Hỗ Tam nương cũng biết ý đồ của Trần Tiểu Cửu, đỏ mặt, theo bản năng phản bác một câu, chỉ có điều sự ngọt ngào kia đã cảm nhận được, hiện tại đã lên trời, dù sao cũng phải giải quyết sạch sẽ đống lửa trong lòng, mới được thoải mái.
- Mẹ nuôi, ta biết nàng thích mà!
Trần Tiểu Cửu ôm Hỗ Tam nương đi vào phòng nhỏ, thân thể cực nóng rốt cuộc không thể chờ đợi nữa, nhanh và gọn lột sạch quần áo, lộ ra thứ bảo bối giống như cọc gỗ ngăn ngắn đang ngẩng cao đầu, giống một tên đấu sĩ đầy dũng cảm.
- A... Ngươi cũng thật.. .
Hỗ Tam nương chỉ dám quét mắt một cái rồi thôi, trong lòng hoảng loạn, không dám nhìn lại lần nữa.
- Mẹ nuôi muốn nói cái gì? Chẳng lẽ thật ghê gớm
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, đem quần áo ném một bên, bắt lấy thân mình của Hỗ Tam nương , đem quần áo của nàng toàn bộ cởi, cũng không thèm thưởng thức thân thể mềm mại đẫy đà kia, liền đem thân mình ép lên, cảm thấy phía dưới nước đã tràn ra như lụt, mỹ mãn nói
- Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới mặt đất nguyện làm vợ làm chồng! Mẹ nuôi, nàng chung quy là của ta, ông trời sẽ không chia rẽ một đôi uyên ương yêu nhau.
Hỗ Tam nương bụm mặt, nghe lời chân tình đầy cảm động này, tim dao động kịch liệt, nàng rơi nước mắt, ôm chặt cổ Trần Tiểu Cửu, hồ loạn hôn lên, dịu dàng nói
- Tiểu Cửu, nhanh lên nào...
Trần Tiểu Cửu đáp ứng một tiếng, tách hai đùi non của Hỗ Tam nương , đem cọc gỗ của hắn để tại đóa bách hợp đang tràn trề dầu hạt cải kia, nhẹ nhàng cọ cọ, rồi trượt vào.
Liền đó, trong phòng nhỏ chỉ còn vang lên âm thanh gào thét...